Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 212: Tán gái tán tới địa bàn của ta










Bên trong viện.



"Anh Nhu, theo ta đi thôi! Chúng ta cùng nhau rời khỏi địa phương này, không lo không nghĩ, phiêu bạt chân trời!" Một nam tử tướng mạo anh tuấn, nắm lấy tay nữ tử mỹ lệ, thâm tình nhìn thẳng vào mắt nàng ấy bày tỏ.



Ánh mắt Anh Nhu sáng ngời, rồi lại cấp tốc ảm đạm, lắc lắc đầu, rút tay lại nói: "Không thể được, Trương công tử, ta không thể phản bội Lâm Phượng các, phản bội tông chủ!"



Trong ánh mắt nam tử hiện tia sáng kỳ dị, thâm tình nói: "Lẽ nào nàng hoài nghi tình cảm của ta với nàng sao? Anh Nhu, cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt! Không xa không rời! Trọn kiếp bên nhau!"



Thấy nữ tử không nói lời nào, nhưng trên mặt lộ vẻ giãy giụa, trong lòng nam tử mừng thầm, thở dài nói: "Lẽ nào nàng thật sự dự định ở Lâm Phượng các sống hết quãng đời còn lại sao? Lâm Phượng các tuy rằng thần bí, nhưng theo ý ta, cũng chỉ là một chiếc lồng giam xinh đẹp mà thôi, mà Anh Nhu nàng, lại chính là hoàng yến bị nhốt bên dưới những chấn song kia..." Nói rồi hắn nghiêm mặt, "Anh Nhu, nàng tin tình cảm của ta với nàng chứ?"



Anh Nhu chần chờ một chút, kiên định gật đầu.



"Như vậy, nàng tin rằng tình yêu của chúng ta có thể chiến thắng tất cả không?" Nam tử liền hỏi tiếp.



Anh Nhu nhìn ánh mắt khẩn thiết, liền bị đả động, hé môi, vừa định nói, một giọng nói khác lại tiếp lấy câu trả lời: "Ta không tin!"



Giọng nói rất bình tĩnh, bình tĩnh gần như lạnh lùng.



Anh Nhu nghe giọng nói kia, sắc mặt liền trắng toát, lập tức quỳ trên mặt đất, môi run rẩy hô: "Tham kiến tông chủ!"




Tông chủ Lâm Phượng các? Sắc mặt nam tử chợt thay đổi, khó coi hết chỗ nói, trong ánh mắt khó nén được toát ra vẻ sợ hãi.



Thân ảnh nhoáng lên, ta cùng Tiểu Lan xuất hiện ở bên trong biệt viện, theo phía sau, còn có một nữ tử.



Ta không nhìn nam tử kia, mà nhìn nàng đệ tử Lâm Phượng các Anh Nhu đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: "Ngươi gọi Anh Nhu phải không. Đứng lên đi."



"Vâng." Anh Nhu thấp thỏm không yên đứng lên, cũng không dám nhìn ta, cung kính đứng sang một bên.



"Tiểu Dĩnh, những lời vừa rồi, cô đều nghe rõ rồi chứ?" Ta nhàn nhạt nói với Tiểu Dĩnh sắc mặt tái nhợt đang đứng sau Tiểu Lan.



Vừa rồi ta phát hiện chuyện ở đây xong, tâm niệm khẽ động, liền dựa theo dao động năng lượng cảm ứng được lúc cứu nàng, trong nháy mắt tìm được chỗ Tiểu Dĩnh, sau đó chớp mắt đưa nàng tới bên ngoài biệt viện, để cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của gã nam nhân này. Ta biết phương pháp như vậy rất tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, vạch trần bộ mặt thật của gã nam nhân kia, để cho nàng hoàn toàn mất hết hy vọng, còn tốt hơn là nhìn nàng mỗi ngày vì hạng nam nhân đó mà thương tâm.



Nam tử kia cũng đã thấy được Tiểu Dĩnh, nguyên bản sắc mặt sợ hãi liền biến thành trắng bạch, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Tiểu, Tiểu Dĩnh, nàng nghe ta giải thích, chuyện này không phải như nàng nghĩ -"



Hắn cũng không nói xong được, bởi Tiểu Dĩnh bước lên trước, trên mặt hắn hung hăng vung một cái tát.



Nam tử kia quay đầu sang một bên, trong mắt xẹt vẻ hung ác độc địa, tuy rằng lập tức bị hắn che giấu, nhưng không trốn khỏi pháp nhãn của ta.



Tiểu Dĩnh oán hận nhìn nam tử kia, nước mắt không ngừng tràn ra, có thể thấy, nàng phi thường thương tâm thất vọng.



Nam tử nhìn thoáng qua Tiểu Dĩnh, ánh mắt lộ vẻ hổ thẹn, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.



"Từ nay về sau, chúng ta một đao lưỡng đoạn!" Tiểu Dĩnh lau nước mắt, giọng run run. "Trương Hưng Đức, ngươi nghe cho rõ, là ta bỏ ngươi, mà không phải ngươi bỏ ta!"



Nói xong, Tiểu Dĩnh không để ý Trương Hưng Đức nữa, nhẹ người bay lên, rời khỏi biệt viện.



Sắc mặt Trương Hưng Đức rất khó coi, trên mặt hiện 5 dấu tay rõ ràng.



Tiểu Lan nhìn Anh Nhu đang thấp thỏm bất an nhàn nhạt hỏi: "Anh Nhu, đã có lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được tới gần biệt viện này, ngươi vì sao biết còn vi phạm?"



Anh Nhu lập tức muốn quỳ xuống, lại bị một cổ lực lượng vô hình nâng người lên, thế nào cũng không quỳ được, miệng lập tức nói: "Anh Nhu biết tội, xin tông chủ trách phạt!"



"Quên đi." Ta khoát tay, lộ vẻ mỉm cười, "Ta thấy nàng ta cũng chỉ là bị người ta đầu độc mà thôi, bằng thủ đoạn của Trương tiên sinh, nào phải nữ tử tâm tính đơn thuần như Anh Nhu là đối thủ được chứ? Trương tiên sinh, ta nói có phải hay không?"



Trương Hưng Đức miễn cưỡng cười, cười rất khó coi, không biết trả lời là phải hay là không nữa.



Ta khẽ thở dài, nói với Anh Nhu: "Anh Nhu, cô có biết người vừa rồi là ai không?"



Anh Nhu chần chờ một chút, nói: "Nàng là Dĩnh sư tỷ 10 năm trước đã rời khỏi Lâm Phượng các!"



Ta lại hỏi: "Vậy ngươi hẳn cũng biết quan hệ của Dĩnh sư tỷ và hắn chứ?"




"Biết." Anh Nhu hơi ngẩng đầu lên.



Ta khẽ nhíu mày, nói với Tiểu Lan: "Cô mang sự tình từ đầu đến cuối nói lại cho nàng ta nghe."



Ta biết, với loại người tâm tư đơn thuần như Anh Nhu, một khi đã tin tưởng thích một người, sẽ rất khó thay đổi, cho nên, cũng chỉ có thể đem câu chuyện không muốn nhắc đến này lượt lại một lần. Mà lúc đầu khi ta cứu Tiểu Dĩnh và tên họ Trương này về, chuyện của Tiểu Dĩnh ta cũng chỉ nói cho một mình Tiểu Lan, đồng thời vì nghĩ cho danh tiếng của Tiểu Dĩnh, không để nàng tiết lộ ra ngoài, cho nên những đệ tử Lâm Phượng các như Anh Nhu cũng không biết bộ mặt thật của Trương Hưng Đức. Như vậy, Trương Hưng Đức cũng biết Anh Nhu khờ dại, khẳng định đã mang tất cả trách nhiệm đổ lên người Tiểu Dĩnh, nói cái gì hồng hạnh xuất tường trấn an nàng.



Tiểu Lan bình tĩnh đem sự tình phát sinh giữa Tiểu Dĩnh và Trương Hưng Đức kể lại đơn giản một lượt.



Sau khi nghe xong, Anh Nhu không thể tin nổi nhìn Trương Hưng Đức, hỏi: "Trương công tử, đây là thật sao?"



Trương Hưng Đức muốn phủ nhận, chỉ là đột nhiên thấy ánh mắt lành lạnh của ta, lời dối trá cũng không dám ra khỏi miệng nữa, nhưng không nhịn được biện giải: "Là thật, chỉ là, Anh Nhu, ta thật sự thích nàng! Nàng nhất định phải tin tưởng ta!"



Anh Nhu cũng không nghe lời ngon ngọt của Trương Hưng Đức nữa, chất vấn: "Ngươi thật sự đối đãi với Dĩnh sư tỷ như vậy?" Trong giọng nói đã mang theo tức giận.



Trương Hưng Đức chỉ có thể gật đầu thừa nhận.



"Như vậy, trước kia ngươi nói sư tỷ có người khác, có lỗi với ngươi, tất cả đều là lừa dối ta?"



"Phải." Trương Hưng Đức thấy hình dạng này của Anh Nhu, biết đã không cách nào giấu được, chỉ còn nước thẳng thắng thừa nhận, lại nói tiếp: "Chỉ là nàng thật đúng có lỗi với ta, không biết nàng ta đã ngủ với bao nhiêu người, nàng nói làm sao ta tiếp thu cô ta được nữa!"



"Nhưng Dĩnh sư tỷ làm tất cả những chuyện đó đều là vì ngươi mà!" Anh Nhu phẫn nộ nói.



Trương Hưng Đức cười lạnh một tiếng, nói: "Ai biết nàng ta ra sao? Có thể nàng vốn đã có tính lẳng lơ cũng không chừng! Dù là nàng thật vĩ đại như vậy, hy sinh bản thân cứu ta, vậy thì thế nào? Ta có cầu nàng cứu ta sao! Hiện giờ nàng ta làm ra chuyện như vậy, mất hết trinh tiết, đội cho ta không biết bao nhiêu nón xanh, khiến ta không còn mặt mũi, chẳng thà không cứu ta để ta chết đi còn sảng khoái hơn!"



"Ngươi!"



Anh Nhu vung mạnh tay, vang một tiếng chát chúa, mặt bên kia Trương Hưng Đức cũng hiện lên năm vệt ngón tay.



Trương Hưng Đức nhất thời ngây ra, hắn không ngờ được Anh Nhu luôn ôn nhu dịu dàng trước mặt hắn lại tặng cho hắn một cái tát.



"Nếu như ta cũng làm ra chuyện giống như Dĩnh sư tỷ, vậy có phải ngươi cũng sẽ đối đãi ta giống như đã đối với Dĩnh sư tỷ?" Anh Nhu lạnh lùng hỏi.



Trương Hưng Đức há miệng, cũng không nói ra lời nào.



Trong lòng Anh Nhu đối với Trương Hưng Đức đã thất vọng vô cùng, quỳ xuống, nói với ta: "Anh Nhu biết sai, tin nhầm hạng người đê tiện vô sỉ này, xin tông chủ trách phạt!"



Ta gật đầu, nói: "Ngươi bị hắn lừa gạt, sai không ở ngươi, nhưng ngươi kháng lại mệnh lệnh, tự tiện đột nhập nơi này, không phạt không được, ngươi diện bích trăm ngày đi!"



"Tạ ơn tông chủ!" Anh Nhu đứng dậy, không thèm nhìn lại Trương Hưng Đức, liền bay khỏi biệt viện.



Quay người lại, ta mỉm cười nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Trương Hưng Đức, nói: "Tiểu tử ngươi giỏi lắm, tán gái tán tới địa bàn của ta, câu một người còn chưa đủ, còn muốn lại kéo thêm một người nữa?"




Trương Hưng Đức cười như khóc, hắn biết vị tông chủ này không dễ nói chuyện, run giọng nói: "Dương, Dương tông chủ, đây đều là hiểu lầm!"



"Hiểu lầm? Đích thật là hiểu lầm!" Ta gật đầu, giống như nhận thức đồng đạo, lập tức nở nụ cười lại mang theo hàn ý nhè nhẹ, "Ta đây không cẩn thận đem ngươi cắt đứt tay chân, vặn gãy cổ, cộng thêm tàn luôn chi thứ năm, vậy cũng chỉ là hiểu lầm thôi sao?"



Trương Hưng Đức bị dọa đến nhũn người, co rụt lại, thiếu chút nữa sẽ quỳ trên đất, đừng xem hắn là quán quân Cực đạo võ hội, hiện giờ cũng chỉ có tu vi địa giai hạ phẩm, nhưng ở trong mắt ta, ngay cả một hạt bụi cũng không đáng, ta thả một cái rắm, cũng có thể khiến hắn bay mất, hắn tự nhiên cũng biết sự chênh lệch trong đó.



"Dương, Dương tông chủ, ngài không được làm bậy, nếu như ngài giết ta, sư môn ta sẽ không bỏ qua đâu!" Trương Hưng Đức miễn cưỡng ổn định tâm tình nói.



Uy hiếp ta sao? Ta cười lạnh một tiếng, lão tử ghét nhất và cũng không sợ nhất là bị người ta uy hiếp.



Ánh mắt ta lành lạnh nói: "Ngươi có sư môn sao? Tên gọi là gì?"



Nhắc tới sư môn, Trương Hưng Đức giống như lớn gan thêm, lên giọng nói: "Sư môn ta chính là một tông phái bí ẩn không xuất thế, gọi Thiên Hành tông!"



"Thiên Hành tông?"



Ta liếc nhìn Tiểu Lan, nàng phía sau liền truyền âm: "Thiên Hành tông là môn phái lánh đời từ sau thời đại chiến diệt tuyệt lưu lại, tông chủ Nhâm Thiên Hành cũng coi như là nhân vật hạng nhất trong cường giả nhân tộc, chỉ là qua đi 7000 năm, môn phái này cơ bản đã xuống dốc rồi."



Trong lòng ta cũng đã biết trước, cười lạnh, nói: "Thiên Hành tông cái tên thật là bá đạo, nhưng có thể dạy được hạng đệ tử như ngươi, chỉ sợ là có tiếng mà không có miếng, hôm nay ta liền thay trời hành đạo đi! Ta cũng muốn xem, sư môn có thể làm gì được Lâm Phượng các!"



Trương Hưng Đức trong lòng đại loạn, biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, trong mắt hiện hàn quang hung ác, nghiến răng một cái, đề tụ công lực toàn thân, hét lớn một tiếng, tung chưởng phách về phía ta. Hiện giờ hắn chỉ có hy vọng, tông chủ Lâm Phượng các trước mắt này nhìn còn trẻ hơn cả hắn cũng giống như sư môn hắn có tiếng không có miếng, có thể liều mạng ám toán.



Chỉ là, kiến càng có thể rung cây được sao, hay là châu chấu đá ngã voi?



Khóe miệng ta cười lạnh, người sau tới trước, một chưởng đặt trước ngực Trương Hưng Đức, hắn trợn to mắt, mang theo oán hận vô tận và không cam lòng, cả người liền hóa thành bụi phấn.



Ta thu tay lại, thản nhiên nói: "Báo cho người Thiên Hành tông, nói bọn họ sau này ước thúc môn nhân cẩn thận, tăng mạnh giáo dục tư tưởng đạo đức một chút!"



truong pro



17-06-2010, 08:12 AM



Cực Phẩm Chiến Thần