Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 174: Đầu danh trạng






Ngao Thăng sửng sốt, lập tức cười ha ha, hiện tại hắn có một loại cảm giác như tuyệt địa phùng sinh, dị thường cao hứng, cất giọng tán dương: "Kim Thành, làm tốt lắm!" Lập tức hắn mỉm cười, trong vẻ cười hàm chứa sự đắc ý, nói: "Dương tông chủ, người trong lòng của ngươi đang rất nguy hiểm, nếu như hiện giờ ngươi tự phế kinh mạch, ta còn có thể giữ cho nàng ta một mạng!"



"Đào, đừng!" Thủy Hương Vân lập tức la hoảng lên.



Hoàng Phủ Phi Long phẫn hận không thôi, trong mắt phun hỏa, cắn răng nói: "Kim Thành, tên tiểu nhân đê tiện kia, Kim gia các ngươi công nhiên phản bội nhân tộc, thông đồng với Hải tộc kia!"



Kim Thành lúc này hoàn toàn không còn khí chất thư sinh trước đó, mắt lộ hàn quang, diện mục dữ tợn, cười điên dại: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thời của Ngũ đại thế gia đã qua rồi, như Hoàng Phủ gia Hỏa Vân gia các ngươi sao, từ giờ sẽ biến mất khỏi thế giới này, sau này ở đại liên bang, chỉ có Kim gia ta độc tôn!" Nói rồi quay đầu gắt gao nhìn ta, cười hắc hắc: "Dương Đào, ngươi thần công vô địch thì thế nào? Ngươi là tông chủ Lâm Phượng các thì thế nào? Hiện tại Thủy Hương Vân ở trong tay ta, ngươi có thể làm gì ta chứ?"



Ta không chút hoang mang, trái lại lộ vẻ mỉm cười, nói: "Xem ra ta đoán không sai, sự tình quả nhiên không phải đơn giản như vậy. Trước ta cứ kỳ quái, vì sao đến Hải tộc trao đổi chí bảo, mấy người Ngũ đại thế gia căn bản không dùng được cũng phải đi theo, hiện giờ xem ra trong này quả nhiên có âm mưu... ít nhất Kim gia kia, cũng là một trong những người tham dự, mà trong đó có thể Triệu Vô Cực cũng là kẻ chủ mưu..."



Nói rồi, Dương Đào do chân khí ngưng tụ thành phía sau Ngao Thăng chợt tản ra thành một tấm màn hắc điện chân khí, nháy mắt đem Ngao Thăng còn đang đắc ý vây ở bên trong.



Ngao Thăng kinh hãi, chân khí toàn thân mạnh mẽ bạo phát, hắc điện chân khí bao vây hắn giống như bong bóng phồng lên một thước, lập tức rụt trở lại.



"Kén tử vong!" Hoàng Phủ Phi Long giật mình hưng phấn kêu to, tình hình này làm hắn liên tưởng đến hình ảnh ta ở trên Cực đạo võ hội oanh sát Lục gia tam trưởng lão.



Ngao Thăng trong lòng kinh sợ, lớn tiếng hét: "Dương Đào, ngươi không được xằng bậy, giết ta, tiểu tình nhân của ngươi không sống được! Ngàn ức Hải tộc cũng sẽ cùng Lâm Phượng các ngươi thế bất lưỡng lập!"



Ta cười cười, nói: "Không giết ngươi, Lâm Phượng các sẽ không cùng Hải tộc thế bất lưỡng lập sao? Trước khi ngươi quyết định làm chuyện này, nên lường trước hậu quả chứ... Nga, bọn họ cũng đã trở lại rồi."



Chỉ thấy hắc sắc điện mang hiện lên, hai vật thể như chiếc kén xuất hiện bên cạnh chỗ của Ngao Thăng, mà khác với chiếc kén Ngao Thăng, bề mặt hai chiếc kén kia giống như dịch thể, không ngừng lưu động ngọ ngoạy.




Bên trong truyền ra giọng diệu đặc hữu như kim loại chà xát của huynh đệ hắc bào nhân.



"Thả chúng ta ra! Tiểu tử nhân loại kia!"



"Có gan thì quang minh chính đại cùng huynh đệ chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!"



....



Lời nói thì nổ tung trời, nhưng trong giọng của hai người, trong phẫn nộ đã mang theo kinh hãi.



Ta cũng không để ý đến bọn hắn, bây giờ còn chưa phải lúc thu thập bọn họ, thân hình khẽ động, đã tới bên trong màng phòng hộ chân khí.



Ta đột nhiên xuất hiện làm cho Kim Thành đang kẹp chặt Thủy Hương Vân càng thêm hoảng sợ. Tay phải hắn nắm thật chặt kiếm chân khí, nanh ác nói: "Dương Đào, ngươi đừng qua đây, ngươi mà động, ta cắt đứt cổ nàng!"



Ta lạnh lùng nhìn, nói: "Ngu ngốc."



Lời còn chưa dứt, thân thể Kim Thành chợt cứng đờ, kiếm khí trên tay nháy mắt tiêu tán, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, miệng mồm mạnh mẽ phun trào máu tươi.



Cùng lúc, Thủy Hương Vân được chân khí của ta lôi kéo, nháy mắt thoát ly khỏi tay hắn.



"Sao, sao lại thế được?" Kim Thành suy sụp ngã xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng cùng tuyệt vọng.



Ta không nhìn hắn, mà ôm lấy Thủy Hương Vân, ôn nhu an ủi: "Hương Vân, nàng không có việc gì chứ?"



"Muội không sao." Thủy Hương Vân lòng vẫn còn sợ hãi ôm chặt lấy ta, "Muội vừa rồi sợ anh thật sự sẽ lại phế đi kinh mạch."



"Nha đầu ngốc, anh sẽ ngốc như vậy sao?" Ta cười nhẹ, ánh mắt chuyển hướng Kim Thành nằm đó, nói: "Ta đã biết tiểu tử này có cổ quái, cho nên âm thầm động tay chân trên thân thể hắn, nếu hắn có ý xấu, lập tức kích nổ mầm móng lưu trong cơ thể hắn, khiến kinh mạch đứt đoạn."



Hoàng Phủ Phi Long rùng mình một cái, khoa trương hét lên: "Lão Đại, ngươi sẽ không ở trên người ta đặt vào cái thứ đồ vật kia chứ?"



Ta nheo mắt, đùa: "Ngươi muốn thử sao?"



Hoàng Phủ Phi Long vội vã lắc đầu, nhìn Kim Thành, nói: "Lão Đại, ngươi định xử trí hắn thế nào đây?"



Ta cười cười, một điểm hắc sắc hỏa diễm xuất hiện trước mắt Kim Thành.



Con ngươi Kim Thành co rụt, dùng hết khí lực nói: "Đừng... giết... ta ...nói ... cho... ngươi... biết...."



Ta lạnh lùng nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi không phải mới vừa rồi hỏi ngươi sẽ làm gì ngươi sao? Hiện giờ ta nói cho ngươi, ta sẽ làm ngươi thế nào!"




Hắc sắc hỏa diễm rơi vào trên đầu Kim Thành, hắn ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, liền biến thành tro tàn.



Tuy biết Kim Thành chết là đáng tội, nhưng một người đang sống sờ sờ trước mắt mình đột nhiên bị đốt thành tro, còn là một người mình quen biết, Hoàng Phủ Phi Long, Thủy Hương Vân và Hỏa Vân Yến còn có chút không đành lòng và sinh ra sợ hãi, trong một lúc trở nên trầm mặc. Chỉ có hai nàng Vân Trần Vân Ý, Triệu Thu Hàn và Mộc Long là không hề có phản ứng gì, về phần Thủy Hổ, bên ngoài đánh tới kinh thiên động địa, nhãi con kia vẫn còn đang ngáy pho pho.



"Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp mình, nhất là người bên cạnh ta." Ta nhìn Kim Thành hóa thành đám tro tàn, hừ lạnh một tiếng.



Tâm trạng mỗi người bình tĩnh hơn nhiều, Hoàng Phủ Phi Long gật đầu, hung hăng nói: "Không sai, người như Kim Thành, đáng chết!"



"Đào..." Thủy Hương Vân khẽ hô một tiếng, ôm ta càng chặt, ở trong lòng nàng, cho rằng ta vì nàng mới thống hạ sát thủ, mặc dù không đành lòng, nhưng càng nhiều hơn là cảm động.



Ánh mắt ta bình tĩnh đảo qua mấy đệ tử thế gia còn lại, nói: "Vừa rồi hắn nói các ngươi đều đã nghe được, tình hình cụ thể tuy rằng còn chưa minh bạch, nhưng sự tình đã rõ ràng, đây là âm mưu của Triệu Vô Cực và Hải tộc, bọn họ bày ra cục diện, muốn đem Lâm Phượng các cùng các đại thế gia các ngươi trừ Kim gia một lưới bắt hết."



Bọn người Hoàng Phủ Phi Long, Mộc Long đều biến sắc.



"Được rồi, hiện tại còn chưa phải lúc thảo luận những vấn đề này, chỗ Hải tộc không thể ở được nữa, chờ ta giải quyết xong mấy tên bên ngoài, liền mang các ngươi ly khai!" Nói xong, thân hình lóe lên, đã ra đến bên ngoài.



Lúc này bên ngoài đã không còn hoàn cảnh chân khí như trước, lần thứ hai được lấp đầy bằng nước, nước biển vẩn đục, màu sắc xám xịt lại pha lẫn màu hồng!



Huyết hồng!



Liếc mắt mà nhìn, từng tảng lớn nước biển đều lẫn loạn huyết hồng bên trong, bởi vậy có thể thấy được, trải qua tràng điện thiên giai thượng phẩm chính diện tranh đấu, có không biết bao nhiêu Hải tộc cùng sinh vật biển vô tội chết đi.



Nhưng mà, nhưng chuyện này cũng không nằm trong phạm vi ta phải quan tâm, hiện tại ta đối với Hải tộc không có nửa điểm hảo cảm, chết thì chết đi, chết nhiều hơn, ta cũng sẽ không có cái gì gọi là lòng từ bi cả.



Ba chiếc kén lẳng lặng phiêu phù trong nước biển, lòng khẽ động, hai chiếc kén bọc lấy huynh đệ hắc bào nhân phập phềnh qua đây, tới trước mặt ta.



Hai chiếc kén này không cố định được hình thái, bên trong như bọc một chất lỏng kỳ dị, không ngừng bằng các loại hình thế kỳ quái phồng lên xẹp xuống, không chừng là do bọn họ tu luyện "Thập thiên ma địa đại pháp" sản sinh ra biến dị. Mà hai huynh đệ này miệng lưỡi còn ồn hơn vịt, chết đến nơi còn đang không ngừng kêu gào thả ta ra đại chiến ba trăm hiệp gì gì đó.



Ta cũng lười hồi đáp bọn họ, hai tay cắm xuống, trực tiếp ấn vào trong chiếc kén, toàn bàn tay đã nhập vào trong.



"A! Xảy ra chuyện gì! Chân khí của ta? Tiểu tử nhân loại, ngươi dùng yêu pháp gì!" Trong đó một hắc bào nhân không rõ là đệ đệ hay ca ca kinh hãi muốn chết hét lên.



Khóe miệng ta cười lạnh, không nói một lời, tiếp tục hấp thu điên cuồng.



Hai hắc bào nhân cảm giác được lực lượng của chính mình đang ở tốc độ kinh khủng không ngừng trôi đi, tức giận mắng vài câu, cuối cùng sợ hãi vượt qua phẫn nộ, bắt đầu cầu xin tha thứ.



Trong đó một người cầu xin nói: "Dương tông chủ, van cầu ngài, tha chúng ta đi! Sau này hai huynh đệ chúng ta theo bên người tông chủ, làm nô làm phó, tuyệt không có nửa điểm dối trá!"



Người còn lại vội vã phụ họa: "Đúng đúng! Chỉ cần Dương tông chủ tha cho cái mạng nhỏ của huynh đệ chúng ta, điều kiện gì chúng ta cũng có thể đáp ứng, dù là Dương tông chủ muốn Thập thiên ma địa đại pháp chúng ta sẽ chắp hai tay mà dâng lên!"



Ta dừng hấp thu, lạnh lùng nói: "Thập thiên ma địa đại pháp xác thực là võ công tốt, chỉ là ta không muốn giống như các ngươi, biến thành bất nhân bất quỷ, cho nên đối với ta không có nửa điểm hấp dẫn. Lại nói hai người các ngươi thay đổi thất thường, làm thế nào mà tin được chứ?"




"Đừng mà! Dương tông chủ, tuy rằng hai huynh đệ chúng ta sợ chết, thế nhưng nhân phẩm vẫn còn rất kiên định mà! Dương tông chủ, ngài nhất định phải tin tưởng chúng ta!"



"Đúng đúng vậy!"



Tâm niệm ta khẽ động, mỉm cười nói: "Các ngươi nếu muốn quy thuận với ta, như vậy, không biết các ngươi đã từng nghe thuyết pháp đầu danh trạng chưa?"



"Đầu danh trạng?" Trong giọng hai hắc bào nhân tràn ngập vẻ mờ mịt.



"Nói trắng ra, các ngươi trước khi quy thuận ta, cần làm một chuyện, cho ta thấy được quyết tâm quy thuận của các ngươi." Ta từ từ dẫn dụ.



"Có quyết tâm! Có quyết tâm!" Hai hắc bào nhân vội vã la to.



"Tốt lắm." Ta mỉm cười, thần niệm khuếch tán ra ngoài, nháy mắt bao phủ phương viên ngàn cây số.



Tìm được rồi...



Từ trên người nháy mắt lòe ra ba cổ hắc điện chân khí, nhằm hướng tây bắc lóe lên rồi biến mất.



Tây bắc cách đó tám trăm km.



"Hô! Mệt chết ta, ở đây hẳn là an toàn rồi chứ? Quy trưởng lão?" Nhị hoàng tử Ngao Không thở một hơi dài hỏi.



Quy Hành Liệt nghĩ tới vẫn còn rùng mình, nhìn biển cả vẫn còn đang xao động, an ủi: "Chắc là không có chuyện gì nữa, cường giả thiên giai thượng phẩm chiến đấu, quả nhiên là kinh động thiên địa! Khó trách năm đó hai đại thần giai cao thủ chiến đấu có thể khiến cả khối Địa Cầu cũng phải biến động!"



Đoàn người này, ngoại trừ ba vị hoàng tử ra, những người khác đều là trưởng lão cùng các cao thủ có tu vi cao nhất trong Hải tộc, cơ bản đều là thiên giai hạ phẩm đến thiên giai trung phẩm, nghe xong những lời này, đều cảm khái không thôi.



"Không biết phụ vương hiện thế nào rồi?" Ngao Phương nhíu mày nói.



"Ai, nên thế nào nữa, ta đã sớm khuyên phụ vương đừng ham thứ đồ chí bảo nhân tộc kia, cái gì bí mật thần giai, ta xem đều giống như quạ đen báo tử thôi, giờ hay rồi, khi không tìm cho Hải tộc một địch nhân cường hãn như Dương Đào kia, sau này Hải tộc nhiều chuyện hay ho rồi!" Tam hoàng tử Ngao Tịnh vẻ mặt uể oải, lắc đầu sách sách nói, cứ như chuyện không có liên quan đến mình.



03-04-2010, 02:19 PM



Cực Phẩm Chiến Thần