Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 173: Thập thiên ma địa






Hô!



Trên đại điện, hai lão giả toàn thân bọc trong trường bào đen kịt xuất hiện như bước ra từ hư không, khí thế từ hai người bộc phát mãnh liệt!



Cao thủ thiên giai thượng phẩm! Còn là hai người!



Khí thế uy áp của cao thủ thiên giai thượng phẩm lợi hại ra sao, Hải tộc trong đại điện, ngay cả Quy Hành Liệt trưởng lão thân là thiên giai hạ phẩm bên trong, đều tồn tại như kiến hôi, trong đại điện ngoại trừ tộc trưởng Hải tộc, còn lại các Hải tộc khác đều phún máu bay ngược ra sau!



Tâm niệm khẽ động, một tường phòng hộ hắc điện chân khí đem bọn người Hoàng Phủ Phi Long bao phủ ở bên trong, mới để cho bọn họ may mắn thoát được.



Mà ta dùng thần niệm đảo qua hai người, trong lòng chợt cả kinh, hai gã Hải tộc này, mặt công lực tuyệt không kém hơn vị lão tông chủ Lâm Phượng các vừa tạ thế, hơn nữa còn pha lẫn quỷ dị. Ta tinh tường nhận xét, bên dưới hắc bào, không có bất kỳ thứ gì có thể gọi là thân thể sinh vật, cả người bọn họ giống như một đoàn hắc vụ!



Thanh âm hắc bào nhân như kim loại ma sát, cực kỳ cổ quái và chói tai: "Ngao Thăng, đây là tiểu tử ngươi động tẫn tâm tư phải bắt sao? Quả nhiên có chút môn đạo!"



"Hắc hắc, không ngờ trong nhân loại cũng có kỳ tài bậc này, có thể ở niên kỷ như vậy thành tựu thiên giai thượng phẩm, còn có thể dưới uy áp đồ sộ của chúng ta bất động, tốt! Thật là tốt!" Một hắc bào nhân kia hắc hắc như mình đang cười, âm trầm không nói hết, sát khí chợt bôc phát.



Tộc trưởng Hải tộc, cũng chính là Ngao Thăng nhàn nhạt quét sang chúng tướng lĩnh Hải tộc lớp chết lớp bị thương, nói: "Quy trưởng lão, bảo bọn họ đều lui ra ngoài! Càng xa càng tốt, chiến đấu giữa thiên giai thượng phẩm, không phải bọn hắn có thể tham dự!"



Quy Hành Liệt lập tức hô hoán Hải tộc trên đại điện lui nhanh ra ngoài.



Ai không muốn giữ mạng chứ, bọn Hải tộc này vừa nghe Ngao Thăng nói xong, tất cả đều liều mạng bay nhanh ra ngoài, ngay cả thi thể đồng bạn cũng không kịp thu thập.



Ngao Thăng quay về phía hai gã hắc bào nhân cung kính khom người nói: "Hai vị lão tổ tông nói rất đúng, tiểu tử nhân loại này chính là thiên tài cao nhất mà vãn bối chứng kiến trong đời. Hôm nay không trừ, chờ hắn trở về, tương lai tất thành họa lớn của Hải tộc!"



"Hừ! Cũng khó trách ngươi phải gọi bọn ta đang bế quan tu luyện Thập thiên ma địa đại pháp, anh tài nhân loại, đích xác đáng chết!" Hắc bào nhân xuất tràng trước nói: "Lão đệ, từ khi Thập thiên ma địa đại pháp có chút thành tựu tới nay, hình như còn chưa từng gặp được đối thủ phải không? Hôm nay, dùng máu thiên tài ngút trời nhân loại tế tuyệt thế ma công của chúng ta đi!"



Thập thiên ma địa đại pháp?



Trong lòng ta cả kinh, lập tức từ trong ký ức Mạc Sát tìm được tư liệu ma môn này.



Ở thời cuộc chiến Đại diệt tuyệt, các loại thần công tuyệt học tầng tầng xuất hiện, nhưng phân làm chánh ma lưỡng đạo. Trong chánh đạo, lấy muội muội Lan Vọng Ca là lợi hại nhất, mà trong ma đạo, lại có "Ma Địa Lão Tổ" tu vi tối cao, một đoạn thời gian rất dài trước khi chiến tranh giữa nhân tộc và thú tộc hoàn toàn bạo phát, chánh ma lưỡng đạo tranh chấp chém giết không ngừng, "Ma Địa Lão Tổ" lúc đó là ma đầu duy nhất trong ma đạo có thể đối kháng được với Lan Vọng Ca, tự thân tu vi cũng đã là thiên giai thượng phẩm đỉnh phong.



Mà sau khi chiến tranh nhân tộc và thú tộc hoàn toàn bạo phát, chánh ma lưỡng đạo liên thủ cùng kháng Thú tộc, tối hậu bằng việc Lan Vọng Ca đột phá thiên giai tiến thành thần giai đại bại Thú hoàng Hoàng Thiên Định mà kết thúc. Mà "Ma Địa Lão Tổ" Cũng thực sự lợi hại, hắn ma công vô địch, thị huyết thành cuồng, trong Thú tộc, hắn có hung danh ngang hàng đệ nhất cao thủ nhân tộc Lan Vọng Ca. Chỉ cần trên chiến trường nghe có người hét lên "Ma Địa Lão Tổ" tới, liền nứt gan vỡ mật, không còn chiến ý, bỏ chạy tan tác. Nhưng hắn dù có lợi hại, nhưng một thân ma công điên đảo thiên đạo, cho nên dù đạt tới thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, trong nhân loại không còn địch thủ, nhưng cho đến chết thủy chung vô pháp chạm đến thần giai.




"Ma Địa Lão Tổ" luôn luôn không phục Lan Vọng Ca, sau khi chiến tranh nhân tộc và Thú tộc kết thúc, liền đi tìm Lan Vọng Ca quyết chiến. Lan Vọng Ca khổ khuyên không có kết quả, liền thân mang thương thế đối địch, nhưng "Ma Địa Lão Tổ" vẫn như trước không phải là đối thủ, bị Lan Vọng Ca đơn giản đánh bại. Cuối cùng "Ma Địa Lão Tổ" chán nản, vì Lan Vọng Ca điểm hóa, trên biển rộng tự bạo mà chết.



Mà trong ký ức Mạc Sát, hắn đối với "Ma Địa Lão Tổ", vừa ghi thống hận, lại có bội phục. Thống hận vì hắn thị huyết thị sát, vô luận nhân loại hay là Thú tộc, chết trong tay hắn tuyệt đối vượt quá ngàn vạn chúng sanh, có thể nói là sát thần chân chính! Mạc Sát bội phục, lại vì hắn suốt đời điên cuồng, tùy hứng hành động, muốn gì làm đó, bực sảng khoái gần như ma tính này, Mạc Sát cũng không bắt chước được. Hắn bội phục sảng khoái của "Ma Địa Lão Tổ", vì nếu hắn có thể sảng khoái như vậy, thì tâm sự trong lòng với Lan Vọng Ca, đã có thể nói rõ từ lâu rồi.



Mà "Ma Địa Lão Tổ" này, một thân ma công danh tiếng, chính là "Thập thiên ma địa đại pháp"!



Trong lòng ta kinh nghi không thôi, Mạc Sát đã miêu tả "Ma Địa Lão Tổ" lợi hại như vậy, "Thập thiên ma địa đại pháp" tuyệt đối phi thường lợi hại, xem hai Hải tộc này chỉ luyện "Thập thiên ma địa đại pháp" có chút thành tựu liền nhìn ra được, thế nhưng ma công này làm sao lại rơi vào trong tay Hải tộc được chứ?



Kệ nó, quản hắn làm sao nắm được ma công trong tay, ta tin tưởng, nếu chỉ luận riêng thực lực, dù là "Ma Địa Lão Tổ" tái thế, cũng tuyệt không theo kịp ta, muốn đánh thì đánh, ta nào có sợ gì?



Ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua ba tên Hải tộc, nói: "Ma Địa Lão Tổ suốt đời ngang dọc, tuyệt thế ma công của hắn, không ngờ lại bị Hải tộc các ngươi trộm đi!" Cười châm chọc một tiếng, "Cũng đúng, dù sao Hải tộc các ngươi cũng không xuất được thứ công phu nào ra hồn, chỉ còn nước học trộm mấy chiêu của nhân tộc chúng ta mới có thể kiêu ngạo một chút."



"Ngươi!" Một hắc bào nhân rõ ràng bị kích thích, hừ lạnh nói: "Giỏi cho tiểu tử nhân loại miệng lưỡi lợi hại, giết nhân tộc các ngươi, tất nhiên phải dùng võ công nhân tộc, tuyệt học Hải tộc ta, ngươi còn không xứng lĩnh giáo!"



Nghe hắn ngụy biện như vậy, ta cũng không khỏi buồn cười.



"Đã thấy qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua người sống mấy trăm mấy nghìn tuổi vô sỉ như thế, nói lời vô lại như vậy, ngươi không biết xấu hổ ta lại có đấy!" Hỏa Vân Yến ỷ vào tửu lực, cũng ỷ vào có ta bảo hộ, đối với hắc bào nhân kia đánh một ánh mắt khinh thường, châm chọc nói.



Hắc bào nhân nọ liền thẹn quá thành giận, phát ra một tiếng chói tai cực điểm: "Nha đầu muốn chết!"



Đang lúc nói, đột nhiên đánh ra một chưởng, một đạo chân khí ám ngân sắc kinh khủng, nặng nề đánh mạnh lên màng chân khí phòng hộ của ta! Chỉ tiếc chưởng kình hắn tuy mạnh, màng phòng hộ của ta cũng không phải ngồi không, nhưng lại thêm công năng ăn mòn, cho nên, sau một tiếng nổ rung trời, màng phòng hộ chân khí chỉ nổi vài đợt gợn sóng, không chút tổn hại!



Mà hậu quả va chạm mãnh liệt này, chính là cả tòa Thuỷ tinh cung đều hóa thành phấn thủy tinh, lực trùng kích cường đại khiến cho nước biển chung quanh hai dặm lấy trung tâm từ Thuỷ tinh cung cuồn cuộn phóng ra, vô số Hải tộc chưa trốn ra xa liên tục kêu thảm thiết.



"Tiểu tử nhân loại công lực không tệ! Nhị đệ, chúng ta cùng tiến lên!" Một hắc bào nhân kia thấy một chưởng tức giận của nhị đệ cũng không phá được phòng ngự chân khí của đối phương, liền kinh hãi, thầm nghĩ tiểu tử nhân loại này công lực tuyệt đối cao hơn hai người, lập tức ra ý liên thủ.



"Tốt!" Hắc bào nhân nhị đệ kia cũng ý thức được tình huống hiện giờ, trước thắng bại và sinh mạng, mặt mũi nào còn quan trọng nữa, lập tức đáp ứng liên thủ đối địch.



Gặp phải cao thủ cấp bậc này thật khó có, lòng ta chiến ý dâng trào, cười thật to, quát: "Lề mề làm gì chứ? Ba người các ngươi cùng lên đi!"



Ngao Thăng giận dữ, tròng mắt chuyển động, nói với hai hắc bào nhân kia: "Hai vị tổ tông, tiểu tử này quá mức càn rỡ, coi Hải tộc ta không người, để ba người chúng ta bắt lấy hắn!"



Hắn nghĩ rằng, tiểu tử Dương Đào này thực lực mạnh mẽ, thực là ngoài ý liệu. Tiểu tử này bày phòng hộ chân khí đường kính chừng năm sáu thước, nhưng phạm vi phòng hộ lớn như vậy, hắc bào nhân lão tổ tông lại không thể công phá, theo đạo lý mà nói, huynh đệ hắc bào nhân liên thủ, đương đại xác thực đúng là vô địch, vì bảo hiểm, liền có ý muốn ba người liên thủ.



Hiện tại hắn có chút sợ hãi, hiện giờ Dương Đào còn phải bảo vệ mấy người nên bị trói buộc, thực lực đại giảm, nếu như hôm nay không thể giết được Dương Đào, để hắn đào tẩu rồi, bằng thực lực của hắn, Hải tộc ngày sau vĩnh viễn không có ngày bình yên!



Nghe Ngao Thăng nói, hắc bào nhân lão đại hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc Ngao Thăng: "Ngươi xem thường huynh đệ chúng ta sao? Cho rằng hai người chúng ta khổ luyện Thập thiên ma địa đại pháp hai nghìn năm qua, ngay cả một tiểu tử nhân loại cũng không đối phó được? Cút qua một bên!"



Nói rồi cùng nhị đệ hắn công kích tới phòng hộ chân khí của ta!



Ngao Thăng tức giận không thôi, ánh mắt hiện hàn quang, lộ vẻ cười lạnh, các ngươi đánh đi, tốt nhất đánh tới lưỡng bại câu thường, ta sẽ lại thu thập các ngươi một lượt!



Oanh! Oanh! Oanh!...



Quang mang ám ngân sắc đại thịnh, nội trong phương viên mười dặm đều là một mảnh bàng bạc!



Huynh đệ hắc bào nhân không ngừng oanh kích trên màng phòng hộ chân khí, màng phòng hộ tuy trở nên vặn vẹo, nhưng thế nào cũng không thể công phá!



Chân khí ám ngân sắc va chạm tản ra điên cuồng hướng bốn phía tàn sát, nơi đi qua, đáy biển nứt vỡ như cành củi mục nát, vạn vật vô sinh!



Quân lính Hải tộc, sau khi có mệnh lệnh Ngao Thăng, chạy trốn trối chết. Nhưng mà, nơi này là hành cung tộc trưởng Hải tộc, một trong những nơi đại quân Hải tộc tụ tập đông đúc nhất, số lượng Hải tộc vượt quá trăm vạn. Làn sóng lan tràn vẫn khiến cho Hải tộc trong mười dặm không chạy kịp không ai sống sót!



Mà cho dù chạy khỏi phạm vi mười dặm, chân khí bạo liệt sản sinh ra sóng xung kích, lấy Thuỷ tinh cung làm trung tâm, bốn bề nước biển cuộn trào hình thành thế đẩy cường đại, sóng thần có đỉnh cao hơn mười thước!



Phương viên năm mươi dặm, nơi nào đi qua, Hải tộc tôm cá tử thương vô số.



Hai gã hắc bào nhân càng thêm kinh hoàng, hai người này đã dùng hết chân khí toàn thân, nhưng vẫn không thể làm gì được màng phòng hộ chân khí này, mà bên dưới lớp điện mang hắc sắc, mơ hồ có thể thấy được ánh mắt băng lãnh của thiếu niên kia, gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn.



"Ngao Thăng! Cùng tiến lên!" Hắc bào nhân đại ca cuối cùng cũng nhận rõ tình thế.



Ngao Thăng cũng cả kinh vỡ mật, hắn không ngờ chân khí cổ quái tiểu tử nhân loại sở hữu lại mạnh tới mức này, cũng không dám xem náo nhiệt, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nghe được tiếng gọi, lập tức phi thân tiến lên.



"Các ngươi ở yên bên trong này, ta ra ngoài gặp bọn chúng!" Ta truyền âm cho mọi người phía sau.



"Đào, anh cẩn thận!"




"Lão Đại cẩn thận!"



"Tỷ phu cố gắng lên!"



"Sư phụ, đè chết chúng!"



.....



Cấp cho Thủy Hương Vân một ánh mắt an tâm, thân hình chợt lóe ra khỏi màng chân khí phòng hộ, mà màng chân khí càng đen lại, độ phòng ngự càng mạnh hơn!



"Tiểu tử nhân loại, ngươi rốt cuộc cũng đi ra tìm chết! Cho ngươi lãnh giáo lợi hại Thập thiên ma địa đại pháp!" Hắc bào nhân nhị đệ cười ha hả một tiếng chói tai, bóng đen vừa động, trên người ám ngân sắc quang mang đại trướng, kể cả một hắc bào nhân kia cũng phóng nhanh về phía ta.



Hai người này cùng một chỗ tu luyện Thập thiên ma địa đại pháp hai nghìn năm, hành động đã có cảm ứng, động tác hai người không khác biệt, lực công kích tất nhiên càng thêm kinh khủng.



Mà Ngao Thăng cũng không dám chậm trễ, theo sát phía sau, toàn thân công lực vận chuyển, trên người quang mang lam sắc cùng ám ngân sắc quang mang của hắc bào nhân pha lẫn vào nhau, sáng rực cả đáy biển.



Khóe miệng ta lộ ra dáng cười châm chọc.



Sưu! Sưu!



Thân ta nháy mắt xuất hiện hai luồng hắc điện chân khí, mà hắc điện chân khí khẽ động, phân biệt đón nhận hai hắc bào nhân kia!



"Cản ta thì chết!" Huynh đệ hắc bào nhân đồng thời hét lớn một tiếng, đều đánh ra một quyền, nện trên đoàn hắc điện chân khí.



Oanh! Oanh!



Hai tiếng chân khí bùng nổ hầu như vang lên đồng thời!



Kình lực lấy đó làm trung tâm bộc phát, xuất hiện một cái rãnh dài đến hai ba dặm, khoan sâu mười thước.



Nước biển phương viên một dặm, bị đánh tan không còn một giọt, bên dưới đáy biển, bị chân khí va chạm tạo thành một khu vực chân không, mất hết không khí!



Kình lực song phương va chạm mạnh mẽ, ngay cả Ngao Thăng là thiên giai thượng phẩm cũng phải dừng gấp, vận hết chân khí toàn thân chống đỡ, dù là như vậy, hắn vẫn còn bị sóng xung kích cường đại đánh văng trăm thước.



"Cái gì? Đây là?!" Trong giọng nói hai hắc bào nhân đều tràn đầy khiếp sợ không dám tin nổi.



Thực lực song phương quyết chiến mạnh mẽ, làm cho trong lòng Ngao Phương khiếp sợ, nhưng khi hắn thấy rõ tình hình giữa sân, càng thêm kinh hãi thiếu chút không đứng vững.



Chỉ thấy trong màn sương tràn ngập, ngoại trừ huynh đệ hắc bào nhân ra, trước mặt bọn họ lại hiện ra hai bóng người!



Bằng thị lực của Ngao Thăng, chút sương khói kia tất nhiên không thể gây ảnh hưởng cho hắn, mà chính do thấy rõ hình ảnh hai chiếc bóng kia, hắn mới có thể kinh hãi như vậy.



Bởi vì, hai nhân ảnh kia căn bản không phải người! Mà là một thực thể bên ngoài giống như Dương Đào, nhưng bên trong lại là do chân khí ngưng kết thành!



Mà hai đoàn thực thể chân khí này, toàn thân ngăm đen, trên người hắc sắc điện mang chớp động. Nhất là trong cặp mắt kia, mơ hồ lộ ra quang mang ám hồng sắc, khóe miệng còn mang theo dáng cười quỷ dị như có như không, làm kẻ khác không rét mà run!



Vừa rồi huynh đệ hắc bào nhân một quyền hung mãnh cuồng bạo đến cực điểm, chính là do hai Dương Đào chân khí ngưng kết kia mạnh mẽ đón tiếp!



Điều này sao được chứ!



Ngao Thăng cảm giác đầu mình sắp nổ tung, đồng thời, một cổ khí lạnh từ tủy sống nháy mắt kéo tới da đầu, cả người không nhịn được rùng mình một cái.



Chỉ là hai phân thân chân khí ngưng tụ thành, đã đỡ được công kích của hai vị lão tổ tông?



Một thân công lực Dương Đào kia, cuối cùng mạnh tới mức độ nào chứ?



Trong nháy mắt, Ngao Thăng bắt đầu hối hận, hối hận không nên vì món đồ vật kia mà trêu chọc đến địch nhân kinh khủng như Dương Đào, trong nháy mắt, đã đem tên kia trong lòng mắng ngàn vạn lần!



Nhưng mà, chưa chờ hắn mắng đủ sảng, vô thanh vô tức, Dương Đào chân chính đã tới trước mặt hắn, đối diện mỉm cười nhìn hắn.



"Muốn sống, hay là muốn chết?" Ta mỉm cười nói với Ngao Thăng, tuy là mỉm cười, nhưng càng làm cho Ngao Thăng cảm thấy rét lạnh hơn.



"Con mẹ nó, đại ca, làm sao ta cảm thấy tiểu tử nhân loại kia so với chúng ta luyện ma công còn quỷ dị hơn chứ?" Hắc bào nhân nhị đệ sợ run nói.



"Kháo! Hai huynh đệ chúng ta ngang dọc đáy biển mấy nghìn năm, há có thể sợ tiểu tử nhân loại này! Đánh *** mẹ nó!" Hắc bào nhân đại ca giận dữ hét lên.




Trong nháy mắt, ám ngân sắc chân khí trên hai người bùng nổ, chấn động khiến đáy biển rung lên.



Huynh đệ hắc bào nhân thân hình chợt lóe, quang mang ám ngân sắc bùng lên, kháo, nhắm mắt nhắm mũi chạy trốn, chớp cái đã chạy ra ngoài mấy dặm rồi!



Hai huynh đệ trong lòng có cảm ứng, sau khi biết mình không phải là đối thủ, thả ra lời ngoan độc lập tức trốn nhanh, thật là giảo hoạt hết sức nói.



Ngao Thăng thấy hai lão tổ tông hô đánh rầm rộ xong thì quay đầu bỏ chạy, trong lòng kinh hãi lại càng mắng hai người mắng tan tác te tua, đem giống cái mười tám đời tổ tông đối phương đều ân cần thăm hỏi một lượt, bỗng nhiên nhớ tới tổ tông hắc bào nhân cũng là tổ tông Ngao Thăng hắn, mắng bọn hắn không phải cũng mắng chính mình sao, liền phiền muộn không thôi.



Thấy ta chỉ mỉm cười nhìn hắn, Ngao Thăng tuy trong lòng phát lạnh, vẫn còn không nhịn được hỏi: "Sao ngươi không đi truy bọn họ?"



Ta mỉm cười nói: "Không cần, bọn họ trốn không thoát đâu."



Không sai, bọn họ trốn không thoát được. Huynh đệ hắc bào nhân tốc độ tuy nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn cả tốc độ truy đuổi của hắc điện chân khí nhanh như thiểm điện chứ?



Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!



Tiếng âm vang như có hàng trăm khối thuốc nổ đồng thời bùng phát, không ngừng truyền lại từ phương xa, hai hắc bào nhân bị chân khí chặn lại, bất đắc dĩ chỉ còn nước liều mạng va chạm.



Hai đoàn chân khí ngưng tụ thành hình này là một phần năm công lực của ta, chỉ cần ta không chết, bọn họ cũng có thân bất tử, mặc dù bị đánh tan vẫn có thể nháy mắt ngưng tụ một lần nữa, cho nên đánh bại hai hắc bào nhân kia chỉ là vấn đề thời gian.



Hắc sắc điện quang chợt lóe, nháy mắt phía sau Ngao Thăng lại xuất hiện một Dương Đào do chân khí ngưng tụ thành, phong kín đường lui của hắn.



Mặt Ngao Thăng trắng bệch, hắn biết tự mình vạn lần cũng không thể đào tẩu được nữa.



Ta mỉm cười nói: "Hiện tại, ngươi có thể trả lời vấn đề ta hỏi ngươi trước kia rồi chứ?"



Ngao Thăng cố ra vẻ trấn định, nói: "Ngươi muốn biết cái gì?"



"Chân tướng, sự tình thật sự!"



"Cái gì là chân tướng? Không phải ngươi cũng biết rồi sao, ta là vì nhân tộc chí bảo!" Ngao Thăng vẫn cố cường ngạnh.



Ta cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi cho ta là kẻ ngu si sao? Ngươi trăm phương ngàn kế như vậy, không chỉ muốn giết một cái tông chủ Lâm Phượng các như ta, còn muốn bắt gọn một đám hậu bối đệ tử Ngũ đại thế gia, chuyện như vậy, nào một cái nhân tộc chí bảo có thể đủ chứ?"



Trên mặt Ngao Thăng âm tình bất định.



"Dương Đào, mau gỡ bỏ thứ đồ quỷ này đi, không thì ta sẽ giết nàng!" Trong lồng chân khí đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh.



"Kim Thành, ngươi làm gì đó?" Đây là tiếng của Hoàng Phủ Phi Long.



"Khốn kiếp, mau buông Hương Vân ra!" Mộc Long tức giận quát.



"Kim đại ca? Có chuyện gì thì thương lượng, ngươi nhanh thả Hương Vân tỷ đi!" Giọng Hỏa Vân Yến hết sức lo lắng.



"Tông chủ, Kim Thành uy hiếp Thủy tiểu thư!"



Tâm niệm khẽ động, màng phòng hộ chân khí cách đó không xa màu sắc liền nhạt đi rất nhiều, chỉ thấy bên trong Kim Thành đang lấy người Thủy Hương Vân che phía trước, tay phải một đạo chân khí ngưng tụ thành kiếm khí màu bạc đặt trên cổ nàng, mà những người khác đang vẻ mặt phẫn hận nhìn hắn.



Vân Trần Vân Ý tuy có tu vi thiên giai, nhưng lúc này công lực hoàn toàn biến mất, muốn giải cứu đã hữu tâm vô lực.



tulienhoa



01-04-2010, 01:50 PM



Cực Phẩm Chiến Thần