Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 162: Hải tộc sứ giả






Ta chợt giật mình, hoài nghi lời nói của hắn, không lý nào trong Di Hồn Điện lại không có cao thủ thiên giai thượng phẩm được? Hắn để ta cùng Thông Tâm Các kia tâm thần hợp nhất, không chừng có ý đồ khác?



Hiện tại ta tuyệt không dám tin tưởng Triệu Vô Cực bề ngoài hòa nhã này nữa, nên biết ngay cả nữ nhi thân sinh hắn cũng có thể ngoan độc hạ thủ.



Nhưng mà, ta đối với cái Hải tộc chí bảo kia hết sức hứng thú, thật muốn xem một lần cho biết. Giờ nghĩ lại, ta lại phát hiện quang đoàn Triệu Vô Cực miêu tả, cùng với quang cầu ta gặp phải có vài điểm bất đồng... Ít nhất, quang cầu ta gặp cũng không ở trên không trung chia làm sáu phần.



Mà bên Thông Tâm Các ta cũng hiếu kỳ, có thể đem thần niệm mở rộng gấp trăm lần? Nếu đúng như thế, thật là một vật thần diệu.



Triệu Vô Cực thấy ta vẫn trầm tư, lại nói: "Đương nhiên, nếu như Dương tông chủ không muốn, Vô Cực cũng không miễn cưỡng. Chỉ là, kẻ trộm bảo kia đã có gan đánh cắp, phía sau tất đã có chuẩn bị sẵn sàng, truy tìm rất khó khăn. Nếu dùng biện pháp thường tìm lại được Hải tộc chí bảo, cũng phải mất thời gian rất lâu, không biết bên Hải tộc có thể chờ tới ngày đó hay không..."



Đồ cáo già, rốt cuộc có chủ ý gì chứ... Trong lòng phỏng đoán dụng ý Triệu Vô Cực, không có manh mối, chỉ hận không thể dùng thuật tiêu trừ ký ức một lần nữa, lật lại ký ức của hắn. Nhưng ta cũng biết, thuật trừ ký ức không thể sử dụng nhiều lần trên cùng một người, bằng không sẽ tạo thành thương tổn với não vực kẻ đó, nghiêm trọng có thể biến hắn thành ngu ngốc. Nếu không cẩn thận đem Minh thủ biến thành ngu ngốc, chuyện này không dễ ăn nói.




Thế nhưng, có thể khẳng định một điểm, Triệu Vô Cực nói nhiều như vậy, đơn giản chính là muốn cho ta tiến nhập vào Thông Tâm Các, nói vậy tất cả huyền bí, đều có thể tìm được trong Thông Tâm Các. Ta muốn xem, ngươi sẽ đùa giỡn thế nào đây!



Trong lòng cười lạnh, ta mỉm cười nói: "Đã như vậy, Dương Đào cũng không cự tuyệt nữa, chỉ là thần niệm ta tuy có thể bao trùm Đông đại lục, thế nhưng đối với dao động thuộc tính của quang đoàn kia không biết gì hết, làm sao mà tra được."



Triệu Vô Cực thấy ta đã đáp ứng, tâm tình rõ ràng tốt lên, cười ha ha nói: "Dương tông chủ không cần lo lắng, kỳ thực Hải tộc chí bảo đó cũng không phải chỉ có một kiện, nó phân làm hai quang đoàn mẫu tử. Quang đoàn con là từ mẫu thể phân liệt. Mà thứ bị đánh cắp chính là cái lớn, phần nhỏ lại đang nằm trong tay Hải tộc, thuộc tính năng lượng đều đồng nhất. Nếu Dương tông chủ đã đáp ứng, vậy ta liền có thể bắt tay an bài người đến Hải tộc đón quang đoàn con tới, sau khi Dương tông chủ cảm ứng được thuộc tính năng lượng quang đoàn con kia, liền có thể dùng Thông Tâm Các tìm được quang đoàn mẹ rồi!"



"Thì ra thế." Ta gật đầu, nói: "Thế nhưng Hải tộc có thể cứ yên tâm đem quang đoàn giao cho chúng ta sao? Quang đoàn mẹ đã bị trộm, nếu ngay cả quang đoàn con trên đường vận chuyển cũng bị mất, đến lúc đó hậu quả chỉ sợ lại càng nghiêm trọng hơn."



Triệu Vô Cực gật đầu khen: "Dương tông chủ lo lắng rất chu đáo. Không sai, trong này còn hai vấn đề rất trọng yếu. Vấn đề đầu tiên là chúng ta phải thương lượng với sứ giả Hải tộc, nhưng ta đoán hơn phân nửa bọn họ sẽ đồng ý. Vấn đề sau, chính là chuyện chọn người vận chuyển, đích thật phải cân nhắc tỉ mỉ." Chợt dừng lại, khóe miệng Triệu Vô Cực chợt nhếch lên: "Nếu như Dương tông chủ có thể tự thân đi một chuyến, như vậy ta tin, bằng vào tu vi của Dương tông chủ, chuyến này tất nhiên là tuyệt không sơ sót, chỉ là không biết Dương tông chủ có chấp nhận cực khổ một chuyến hay không?"



Ta không nghĩ tới âm mưu trong đó, chỉ là cảm thấy hứng thú với Hải tộc, nếu có thể tới địa bàn Hải tộc kiến thức một chút cũng không tệ, hơn nữa ta tin tưởng với tu vi hiện tại, nếu có người muốn trộm đồ từ tay ta, chuyện này căn bản không có khả năng, liền cười nói: "Nếu Minh thủ đã nói vậy, ta nếu cự tuyệt chẳng phải rất không nể mặt sao?"



Triệu Vô Cực cười ha ha nói: "Dương tông chủ quả nhiên là người thống khoái, đã như vậy, có Dương tông chủ ở đây, ta xem những người khác không cần chọn kỹ lưỡng nữa, trong đám hậu bối Ngũ đại thế gia tuyển ra mấy người cùng đồng hành với tông chủ đi, cũng có thể để mấy thanh niên này tăng sự hiểu biết với ngoại tộc! Chuyện cứ vậy đi, chờ một chút ta triệu tập năm vị gia chủ Ngũ đại thế gia trao đổi cùng các nghị viên khác. Hôm nay không chừng Dương tông chủ nên cùng hai vị tiên tử nghỉ lại Minh thủ phủ, ngày mai ta sẽ phái người dẫn hai sứ giả Hải tộc tiếp xúc, cùng trao đổi với bọn họ."



"Nói như vậy, Dương Đào quấy rầy rồi." Đột nhiên nhớ tới chuyện xét duyệt mở Thái Cực Quyền quán, ta liền nói với Triệu Vô Cực.



Triệu Vô Cực sảng khoái nói: "Việc này đơn giản thôi, Dương tông chủ muốn xây dựng quyền quán ta cũng đã sớm nghe đến, nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là giải quyết bình ổn sự tình Hải tộc chí bảo trước. Cho nên chờ việc này chấm dứt rồi hãy xét duyệt! Ha ha, vốn cũng không cần... Xét duyệt thôi mà, nhưng lại là quy củ, Vô Cực cũng không thể phá, ta tin bằng khả năng của Dương tông chủ, nhất định có thể dễ dàng vượt qua! Đến lúc đó Dương tông chủ xây dựng quyền quán, truyền dạy tuyệt học, có thể cho Vô Cực báo danh không!"



Ta cười cười nói: "Minh thủ nói đùa, nếu là Minh thủ muốn học, chỉ cần bảo Dương Đào một tiếng, sẽ không dám giấu riêng."



Ta và Triệu Vô Cực hai người nhìn nhau cười, nhưng lúc này nhìn thì hợp nhãn cười vui vẻ, trong đó bao hàm tâm tư ra sao, thì chỉ có đương sự mới biết.



Đem an bài ta và Vân Trần Vân Ý xong, Triệu Vô Cực liền xin lỗi một tiếng, đi thương thảo chuyện hộ tống quang với các gia chủ.




"Tông chủ, ta nghĩ Minh thủ này đối với tông chủ không có ý tốt." Vân Trần nhắc ta.



Vân Ý thản nhiên nói: "Nếu tông chủ đồng ý, Vân Ý có thể cho có thể cho hắn thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi thế giới này."



Nghe nàng nói những lời này rất hời hợt, trong lòng không khỏi quái dị, xem ra hai nàng vẫn nằm mãi trong Lâm Phượng các, người cũng không phải là thiện nhân, rất có tiềm chất làm sát thủ.



Muốn hạ thủ sao, trong mắt ta chợt lóe hàn mang, nói: "Không cần, còn chưa tới lúc, chờ chuyện Hải tộc giải quyết xong, thế cục ổn định rồi ta sẽ tìm hắn tính sổ cũng không muộn." Sau đó hỏi hai nàng: "Chuyện chí bảo lục tộc, trước đó Lâm Phượng các có tin tức không?"



Vân Trần Vân Ý đều lắc đầu, ta cười lạnh một tiếng, nói: "Xem ra, trải qua nhiều năm như vậy, Phương gia xác thực là có điểm trì độn rồi, ta không cần tiền tài của bọn họ, nhưng mạng lưới tình báo này cực kỳ cần thiết cho Lâm Phượng các, không chừng phải nhào nặn bọn họ một chút!"



Cùng ngày, Triệu Vô Cực liền gặp mặt năm vị gia chủ, đem tiền căn hậu quả đều giải thích trước sau, năm vị gia chủ vì tin tức này giật mình không thôi, đều đối với chuyện an bài do ta và Triệu Vô Cực thương lượng không có dị nghị, nghĩ rằng cho mấy hậu bối ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.



Kết quả thương nghị cuối cùng, nếu bên Hải tộc đối với kế hoạch tiếp dẫn quang đoàn nhập Đông đại lục không có dị nghị, Ngũ đại thế gia mỗi nhà rút ra một người, hộ tống ta đi đến Hải tộc, chọn người do Ngũ đại thế gia tự mình xác định.



Ngày thứ hai, ta cùng Triệu Vô Cực đi gặp mặt hai gã sứ giả Hải tộc. Đây là lần đầu tiên ta chân chính thấy người của Hải tộc, lý giải trước đó về họ, đều là thông qua tư liệu trên thiên tấn và TT. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi ta thấy hai người Hải tộc hình dạng cổ quái đứng trước mặt mình, vẫn không thích ứng nổi.



Hai tên Hải tộc này, một già một trẻ. Lão già kia, rất giống Quy thừa tướng bên Đông Hải long cung, vóc người thấp bé, tứ chi ngắn ngủn, một cái mai rùa màu xám thật to vác trên lưng, một gương mặt cũng thật giống với ninja rùa. Nhìn hắn niên kỷ cũng đã rất lớn, da trên mặt cùng trên tay đều nhăn nheo phát sợ, chỉ có một đôi mắt nhỏ như đậu xanh vẫn còn sáng lòe lòe, biểu hiện hắn là một con rùa khôn khéo.



Tên còn trẻ kia, lại thật giống một con cua thành tinh, nửa người dưới không khác gì một con cua, sáu chân chống thẳng trên mặt đất, nửa phần trên lại là một thân thể người, toàn thân bao trùm một tầng giáp sừng hắc sắc, ngay cả đầu cũng không ngoại lệ, chỉ lộ ra miệng mũi cùng con mắt. Một cái kềm thật lớn sinh trưởng trên tay trái, tay phải lại giống như người bình thường, chỉ là trên bề mặt bao trùm một tầng giáp cứng rắn, chỉnh thể uy vũ hơn người.



Lúc gặp mặt hai người này, họ vẫn còn ngâm mình trong một chiếc hồ lớn, thấy chúng ta đến bọn họ mới từ trong hồ bước ra ngoài.




Triệu Vô Cực thấy vẻ kinh ngạc trong mắt ta, cười ha ha, giải thích: "Hải tộc đều không thể ở lâu dài trên đất liền, hai vị sứ giả Hải tộc này, trong Hải tộc đều là chủng loài chịu hạn, nhưng cũng không thể rời khỏi nước biển quá lâu được."



Đầu tiên Triệu Vô Cực giới thiệu thân phận của ta cho hai gã sứ giả Hải tộc, hai sứ giả Hải tộc nghe nói ta là đương nhậm tông chủ Lâm Phượng các, đều giật cả mình.



Quy lão đầu kia học dáng người, giọng nói sang sảng cười như chuông đồng, chắp tay nói: "Lão phu Quy Hành Liệt, ngưỡng mộ đã lâu đại danh nhân tộc Lâm Phượng các, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy tông chủ Lâm Phượng các, thật sự là cực kỳ vinh hạnh!" Lập tức một đôi mắt vương bát nhìn ta chằm chằm, vẻ tán thưởng nói: "Dương tông chủ tuổi còn trẻ, có thể trở thành người đứng đầu nhất tông, trong nhân tộc quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp!" Trong ngữ khí đã mang theo ý cảm thán.



Còn chưa chờ ta mở miệng khiêm tốn, võ sĩ cua bên cạnh hừ lạnh, ngữ khí ngạo nghễ: "Trước giờ nghe đồn nhân tộc Lâm Phượng các lợi hại ra sao, không ngờ rằng đem một mao hài tử đảm đương tông chủ, nhìn coi, ngay cả một chút võ công cũng không có, chẳng lẽ nhân tộc đã không người nữa sao?"



"Hoành Hành, không được vô lý!" Sắc mặt Quy Hành Liệt khẽ biến, quát mắng võ sĩ cua, sau đó cười áy náy với ta, nói: "Hoành Hành không biết nói tránh, Dương tông chủ chớ trách!"



Nghe xong lời này, ta thầm cười lạnh, xem ra người Hải tộc đối với nhân loại cũng không thân thiện, vừa gặp liền mượn ta gièm pha nhân loại. Tuy rằng Quy Hành Liệt này nhìn qua thì rất hiền lành áy náy, thế nhưng trong lời hắn nói, không hề có ý xin lỗi chân chính, chỉ nói võ sĩ cua miệng lưỡi không biết che đậy mà thôi, ý nói hắn biết cũng không nên nói trắng ra như vậy, còn nội dung lời kia lại không hề sai.



Ta cười cười, nói: "Dương Đào xác thực là không có bản lĩnh gì, nhưng mà, danh tiếng Lâm Phượng các không thể tùy tiện miệt thị được."



Nói xong, cũng không thấy ta xuất thủ, chỉ liếc sang võ sĩ cua Hoành Hành kia. Hắn chống lại ánh mắt của ta, con ngươi chợt co rút, trên đầu chợt phát ra tiếng hét thảm, liền lăn lộn trên mặt đất run lên từng chặp không ngừng.



07-03-2010, 02:09 PM



Cực Phẩm Chiến Thần