Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 133: Kỳ chiêu bất đoạn










“Vừa rồi bộ pháp đó gọi là gì?” Ta liếc nhìn thiếu niên gầy yếu lên tiếng hỏi.



“Vân trung mạn bộ!” Giọng thiếu niên có chút run rẩy, “Ngươi rất mạnh, ta muốn đánh với ngươi!”



Ta cười cười: “Tốt lắm.”



Khi chúng ta đối thoại, người bên ngoài nghe tới bốn chữ “Vân trung mạn bộ” đều điên cuồng cả lên.



Tuyệt học Mộc gia! Vân trung mạn bộ!



Trời ạ, tên tiểu tử còm nhom trơ xương kia, làm sao mà tuyệt học gì hắn cũng biết hết vậy? Vừa văng ra một cái tuyệt học Hoàng Phủ gia, bây giờ bồi thêm một cái Mộc gia? Chờ lát nữa có khi lòi thêm ra Thủy gia hoặc Kim gia không?



Mọi người đã hoàn toàn bị thiếu niên này làm rung động!



Trong khu trò chơi, những người xem trận đấu ngày càng nhiều, mọi người cũng bắt đầu bàn tán thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể thân kiêm tuyệt học nhiều nhà như vậy?



Trong trò chơi, ta đã xuất chiêu trước, nhẹ nhàng nhảy lên, một chiêu Cuồng phong bạo vũ trong Phong Thần thối điên cuồng trút xuống thiếu niên!



“Chính là Phong Thần thối! Hắn là người Hỏa Vân gia?” Lập tức có người xem kinh hô.




Chứng kiến ta sử xuất chiêu Phong Thần thối, trong ánh mắt thiếu niên gầy yếu chợt lóe tinh quang, điểm trên mặt đất một chút, cả người tung vọt lên, thân hình dừng lại trong không trung, hoàn toàn trái với thường thức vật lý ngang hàng với độ cao của ta, cùng một chiêu Cuồng phong bạo vũ xuất cước phong hướng tới ta!



Cuồng phong bạo vũ VS Cuồng phong bạo vũ!



Khác nhau duy nhất, đó là cước ảnh của ta nhỏ hơn cước ảnh của thiếu niên kia rất nhiều, người xem cuộc chiến cơ hồ muốn hít thở không thông, đồng dạng chiêu thức, đồng dạng tràng diện, không phải lúc nào cũng có thể chứng kiến được!



Phách ba phách ba!



Theo hai luồng kình lực tiếp xúc, tiếng không khí bạo tạc không ngừng vang lên, giống như pháo trúc liên miên không dứt.



Từ trên màn ảnh mà nhìn, khắp nơi đều là cước ảnh, hai người chiến đấu hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng nữa.



Bính! Một tiếng muộn hưởng mạnh mẽ!



Có người trúng chiêu rồi! Tất cả mọi người đều muốn xem sau khi phân tách ra kết quả, lại không biết bên nào thắng cuộc?



Từng tảng lớn cước ảnh chợt biến mất, một đạo nhân ảnh chợt đảo bay trở ra!



Mọi người đã nhìn rõ ràng. Là thiếu niên ốm yếu!



Thường là hắn dùng Phong Thần thối đá văng người khác, nhưng bây giờ lại bị người khác dùng Phong Thần thối đánh ngược lại mình!



“Ta nói mà! Tiểu tử này dùng dám chắc là đạo bản, tự nhiên không địch lại!” Lập tức có người xem hả hê nói.



“Ngươi sao biết người nọ dùng là chính bản chứ? Vạn nhất cũng là đạo bản thì sao đây?”bên cạnh có người không phục.



Người trước bốc hỏa nói: “Kháo! Chỗ nào đi ra nhiều đạo bản như vậy? Ngươi cho là Hỏa Vân gia là mở nhà sao chép lậu sao! Loại tuyệt học như Phong Thần thối muốn đạo là đạo?”



“Ta cũng chỉ muốn thảo luận thôi, làm gì mà kích động như vậy chứ?”



....



Bọn họ lại sai rồi, ta dùng cũng là đạo bản! Nhưng mà so với đạo bản của thiếu niên kia bất đồng. Ta sao chép, là bản của Hỏa Vân Nộ! Còn nhớ rõ lần đầu gặp Hỏa Vân Nộ, Hỏa Vân Nộ từng xuất ra Phong Thần thối, khi đó Phong Thần thối của hắn so với nguyên bản rất bất đồng, mặc dù phạm vi cước ảnh thu nhỏ lại, nhưng uy lực lại bạo tăng. Liền bị ta học được ngay.



Mà tên thiếu niên ốm yếu kia dùng Phong Thần thối tuy là đạo bản, nhưng chất lượng sao chép phi thường cao, giống như xuất ra nguyên bản. Chống lại Phong Thần thối của hắn, cơ hồ cũng không chiếm được thượng phong! Khác biệt lớn nhất trong đó chính là trình độ thuần thục cùng năng lực vận dụng linh hoạt.



“Tốt!” Một cước bị ta đá bay, thiếu niên ốm yếu kia cũng không uể oải, trái ngược lại còn thể hiện ra vẻ mặt hưng phấn, trong mắt thoáng hiện quang mang cuồng nhiệt. “Chiêu này của ngươi, rất tốt! Ta muốn học!”



Nói rồi, dưới chân dậm mạnh một cái, trong nháy mắt phóng qua khoảng cách hai mươi thước. Nhảy lên cao, lại một chiêu “Cuồng phong bạo vũ” đá xuống ta!




Mặc dù tâm lý đã có chuẩn bị, nhưng chứng kiến hắn lần này sử xuất lại Cuồng phong bạo vũ, ta cũng không nhịn được giật mình! Bởi vì, Cuồng phong bạo vũ hắn sử dụng bây giờ, cùng vừa rồi chính là đại bất đồng!



Có thể nói như vầy, hắn dùng bây giờ, chính là đạo bản Cuồng phong bạo vũ mà ta sử dụng!



Lần trước đối chiến song phương cước ảnh lớn nhỏ khác nhau, trong mắt những người xem lúc này, chứng kiến thiếu niên sử dụng “Cuồng phong bạo vũ” tạo ra cước ảnh cùng lúc ta sử dụng lớn nhỏ không khác một ly, đều mở to mắt mà nhìn, đoán già đoán non: không phải tên tiểu tử này xem qua một lần liền có thể học được chứ? Không có khả năng được!



Trong lòng ta lại càng hưng phấn, lại đem Cuồng phong bạo vũ đối kháng. Hai phương cước ảnh lớn bé giống y giao tiếp cùng nhau, không ngừng phát ra tiếng bạo kích va chạm!



Cước chiêu dùng hết, hai đạo nhân ảnh hắc bạch tách ra, phân biệt đảo lui về phía sau, một hồi này, là ta chiếm một chút tiện nghi, so với hắn lui ít hơn vài phần!



Người bên ngoài đều huyên náo.



Một người ngơ ngác nhìn ảnh trên màn hình, lẩm bẩm nói: “Lão bà, mau đến xem thiên tài...”



Lực lĩnh ngộ thật mạnh! Ánh mắt ta nhìn thiếu niên ốm yếu kia có chút giật mình, dù chính ta, nhìn qua một lần, đại khái cũng chỉ học tới trình độ này mà thôi. (@ con mẹ nó biến thái vậy mà còn chê)



Ta lập tức đưa ra kết luận: thiếu niên ốm tong ốm teo này trên lực lượng lĩnh ngộ tuyệt đối không kém hơn so với ta! Từ trước tới giờ trên phương diện học tập võ học ta đều thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ trong Hoàn mỹ chi chiêu có chút khúc mắc, còn lại đều dễ dàng vượt qua, thường bị người ta định nghĩa là quái vật, ta cho dù khiêm nhường cũng không tránh được trong lòng sinh ra chút cảm giác ưu việt.



Mà bây giờ, trên phương diện lĩnh ngộ võ học lại xuất hiện một tên quái vật so với mình bất phân cao thấp, nhất thời làm ta hiểu được thế giới này cũng không phải chuyển động quanh mình, thế giới này cũng không phải chỉ có ngươi là thiên tài!



Bất quá... như vậy mới có hứng thú! Khóe miệng lộ một tia cười mỉm, nói: “Đến đây đi! Để cho ta xem, ngươi tới cùng có bao nhiêu mạnh mẽ!”



Thiếu niên gầy yếu không nói gì, mà dùng ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm ta. Sau đó hắn đã động!



Chỉ là bước sang bên cạnh một bước. Nhưng tại chỗ cũ hắn vừa đứng, lại thêm một tên thiếu niên ốm yếu, giống như trong một bước vừa rồi thiếu niên này một chia thành hai!



Hai thiếu niên kia lại phân biệt bước sang bên cạnh, lúc này lại là bốn thiếu niên ốm yếu!



Chia! Lại chia! Chia ra năm sáu lần, thiếu niên ốm yếu kia cũng dừng lại, trên lôi đài đã đứng rậm rạp một tảng lớn thiếu niên đó!



Tất cả bọn họ xoay mặt lại, vẫn không nhúc nhích nhìn ta. Tất cả người xem đều bị một màn thần kỳ này làm cho rung động, có người vừa tỉnh lại đã kinh hô: “Đây, đây hình như là tuyệt học Thủy gia ‘Thủy động vô ngân’! Hắn làm sao mà học được chứ?”



Thấy thiếu niên xuất ra một chiêu này, ta sửng sốt một chút, đối với chiêu này, ta cũng không xa lạ, Thủy Thanh Hoa vẫn hay dùng chiêu này đối phó với ta, nhìn qua thì rất thần kỳ, nhưng thật ra chỉ là một loại giống như kỷ xảo ảo thuật mà thôi, trong nhiều ảo ảnh như vậy chỉ có một là thật, tìm thấy hơn nữa đánh trúng chân thân, là có thể phá trừ chiêu này.



Lúc đầu ta đối phó chiêu này, ăn quả đắng không nhỏ, đến lúc sau mới tìm được biện pháp chính xác, dễ dàng phá trừ chiêu này.



Chỉ là ta không nghĩ tới, thiếu niên kia lại cũng biết chiêu này? Xem ra hắn đã hơn phân nửa là người mà Kim Tiểu Uyển nói thiên tài Bạch Hồng rồi. Ngoại trừ hắn ta thật sự không nghĩ ra ở thành Ngũ Đạo còn có thiếu niên nào có nhiều tuyệt học như vậy!



Tuyệt học sở dĩ xưng là tuyệt học, đó là do có chỗ độc đáo, chiêu này của Thủy gia, dùng thần niệm khó có thể dò ra, bởi theo cảm giác của thần niệm, mỗi một người đều có khí tức giống nhau, mỗi người đều có lực lượng giống nhau, căn bản không thể nào nhận ra.



Bất quá, có lẽ người khác gặp chiêu này có thể rất phiền toái, nhưng mà, đối với ta mà nói, phá trừ chiêu này tương đối dễ dàng!




Chân khí đỏ sậm ngưng tụ trong lòng bàn tay xuất hiện một năng lượng cầu. Sau đó, một màn quỷ dị xảy ra.



Quả cầu năng lượng phảng phất như có sự sống, nhẹ nhàng chuyển động, bề mặt ngoài không ngừng xuất ra những sợi tơ mỏng manh dày đặc, trong nháy mắt, vô số tia chân khí mảnh như tơ vờn quanh người ta, nhè nhẹ phiêu động, như một đám lông mao bao trùm lấy ta, làm cho người khác không nhìn rõ thân hình ta bên trong nữa.



Đang xem cuộc chiến cũng có người có vài phần nhãn lực, xem tình cảnh này không nhịn được mà hít một ngụm lãnh khí: “Người này là ai? Năng lực thao khống thật đáng sợ! Thường nhân chỉ đồng thời khống chế hai ba đạo chân khí đã vô lực phân thần, người này lại có thể đồng thời khống chế ngàn vạn đạo chân khí mà không chút tốn sức! Chân khí này mảnh mai như vậy, độ khó khống chế càng nhân lên vô số lần! Theo đạo lý, thế gian này hẳn không có người nào làm được đến mức này, người này lại có thể làm được? Chỉ sợ là cả liên bang, có thể tới trình độ này, cũng không vượt quá năm đầu ngón tay!”



Mọi người ở đây suy đoán, ta đã ra tay. Vô số tơ chân khí, trong nháy mắt giống như kim châm, toàn nhắm ngay chỗ yếu hại của thiếu niên, phân bố đồng dạng trên diện rộng.



“Đi.” Ta khẽ quát. Những sợi tơ chân khí đó, như những mũi tên nhọn bay khỏi cánh cung mà phóng tới mục tiêu! Các phân thân của thiếu niên kia thấy vậy đều tránh né, nhưng bất đắc dĩ các tia chân khí thật sự nhiều lắm, lại rất khít khao, căn bản không có cách nào né tránh, lập tức có nhiều phân thân trúng chiêu, khi trúng chiêu phân thân lập tức bùng một tiếng khí bạo liền biến mất trong không trung.



Cuối cùng, chỉ còn sót lại, chính là chân thân của thiếu niên kia. Mà lúc này cả trăm đạo tơ tằm chân khí cũng chưa hao hết, tất cả chúng đều nhằm chằm chằm như hổ đói nhìn thiếu niên đó.



Thiếu niên ốm yếu nhìn các sợi tơ chân khí cách đó không xa, trong ánh mắt hiện vẻ tò mò, cẩn thận đánh giá vài lần, lại dám ở đó bắt đầu trầm tư.



Ta cũng không quấy rầy hắn, chỉ lẳng lặng mà nhìn. Ngay khi những người xem trận đấu bắt đầu không nhịn được, thiếu niên ốm yếu mở lời, hắn nhìn ta lắc đầu nói: “Chiêu này của ngươi, ta học không tới. Ta thua. Ngươi có thể dạy ta không?”



Ta nở nụ cười, quả thật học không tới được, loại lực khống chế kinh khủng này, là tính chất đặc thù riêng chân khí của ta, cũng không phải là chiêu thức, không phải nói học là học được. Nếu ngay cả chiêu này hắn đều có thể học, ta cũng muốn hô một tiếng cam bái hạ phong rồi.



Mà chiêu này, cũng không phải là chiêu mà ta có thể dạy được, trừ phi chân khí của hắn cũng có thể cải tạo thành chân khí tử điện, nhưng hiển nhiên là chuyện không thể thành sự thật được.



“Chiêu này ta sẽ không dạy ngươi, bởi vì đây cũng không phải là chiêu thức.” Ta mở miệng trả lời thiếu niên nọ.



Thiếu niên kia sửng sốt, có điểm hiểu ra, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc hận.



Ta nhìn hắn nói: “Nghe nói người còn một chiêu? Ta muốn lãnh giáo một chút.”



“Một chiêu nào? Ta có rất nhiều mà.”



Ta nhìn chằm chằm hai mắt hắn, chậm rãi nói: “Chính là trong Cực đạo chiến võng, Kim Phi Tích một chiêu đối phó lục đại vũ thánh!”



01-01-2010, 01:05 PM



Cực Phẩm Chiến Thần