Còn Lý Quân thì không nói gì.
Trong mắt Nhạc Hạng Phi, đó là biểu hiện của sự biết điều nên sắc mặt anh ta mới thoáng dịu đi.
Vì thời gian còn sớm nên bọn họ tìm một tảng đá ngồi xuống.
Nhạc Hạng Phi thì đi vào đám đông, chủ động bắt chuyện với vài nhân vật nổi danh.
Nửa tiếng sau, Nhạc Hạng Phi quay lại, vẻ mặt vui mừng nói: "Chuyến đi hôm nay thật không uổng công, anh lại vừa kết giao thêm vài nhân vật lớn trong giới võ đạo.”
"Em biết ngay anh trai là giỏi nhất mà, mon Vô Anh Cước của nhà họ Nhạc chúng ta chắc chắn phải nhờ anh trai phát dương quang đại rồi."
Nhạc Tịnh Du nhìn anh trai mình đầy vẻ sùng bái, đồng thời ánh mắt đắc ý liếc qua Lý Quân, như muốn nói, anh thấy anh trai của tôi lợi hại chưa?
Lý Quân chỉ nhếch miệng cười nhạt.
Trong mắt anh, những gia tộc võ đạo nhỏ bé như thế này chẳng đáng để kết giao, vả lại anh cũng không bao giờ cố gắng làm mấy chuyện như kết giao này.
Đúng lúc này, đám đông bỗng yên lặng.
Chỉ thấy một người đàn ông ngông cuồng, được một đám người vây quanh đang tiến tới.
Khí thế của hắn ta cực mạnh, mỗi chỗ hắn ta đi qua, mọi người đều dạt ra nhường đường.
Là Diêm Đằng.
Ngay giây phút nhìn thấy đối phương, ánh mắt Nhạc Hạng Phi lóe lên chút sợ
hãi.
Nhạc Tịnh Du nói khẽ với Mạnh Thanh Thiển và Lý Quân: “Mau cúi đầu xuống."
Giọng nói của anh ta tràn đầy lo lắng.
Diêm Đằng - biệt hiệu Diêm Vương, nổi danh tàn nhẫn trong giới võ đạo, hắn ta cực kỳ bạo lực, nghiện giết chóc, một câu nói không vừa ý là bẻ cổ người ta ngay.
Trước đây, mỗi nơi hắn ta xuất hiện đều không tránh khỏi xảy ra chuyện đổ máu
Hơn nữa, thực lực của hắn ta vô cùng cường hãn, trước đây từng có người không ưa hắn ta nên đã ra tay đối đầu với hắn ta, nhưng kết cục cuối cùng đều bị hắn ta giết sạch.
Lúc này, Diêm Đằng xuất hiện, tất cả mọi người đều tránh né rất xa.
Một người đàn ông né tránh không kịp vì lý do trời quá tối mà đã bị Diêm Đằng túm lấy, ném văng ra ngoài.
Mọi người tưởng là người đó chỉ bị hất đi nên không sao, nhưng ai ngờ người ta vừa mới ngã xuống đất, Diêm Đằng đã lao tới, tung một cú đấm, đập gãy cổ họng của người ta ngay lập tức, máu me hung tàn.
Ai nấy đều cảm thấy lạnh người trước tên hung thần ác sát này.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh giết chóc, Mạnh Thanh Thiển hoảng sợ hét lên thành tiếng.
"A ... '
"Đừng lên tiếng!"
Nhạc Tịnh Du vội vàng giơ tay bịt miệng Mạnh Thanh Thiển, nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy ánh mắt Diêm Đằng đã quét qua, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Giờ khắc nay, cơ thể Mạnh Thanh Thien không khỏi run ray, cô ý thức được mình đã gây ra họa rồi.
Quả nhiên, Diêm Đằng đã bước nhanh về phía cô.
“Xong rồi.”
Sắc mặt của hai anh em Nhạc Hạng Phi và Nhạc Tịnh Du đều trắng bệch.
“Cô sợ tôi lắm à?"
Diêm Đang dung anh mắt tan bạo nhìn cham cham Mạnh Thanh Thiển.
Mạnh Thanh Thiển sợ hãi đến mức vội vàng lắc đầu.
Nhưng Diêm Đằng chỉ cười lạnh, đưa bàn tay còn dính vết máu sờ vào cổ Mạnh Thanh Thiển như một ác ma khát máu.
Hai anh em Nhạc Hạng Phi và Nhạc Tịnh Du đã không đành lòng nhìn nữa mà quay đầu sang chỗ khác.
Bọn họ muốn giúp Mạnh Thanh Thiển nhưng lại không dám.
Cả cơ thể mềm mại của Mạnh Thanh Thiển đang run rẩy, cô sợ hãi đến tột cùng.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, làm sao từng trải qua chuyen kinh khủng như thế này.
Ngay khi bàn tay sắp chạm vào cổ của Mạnh Thanh Thiển, đột nhiên một bàn tay khác xuất hiện từ hư không, nắm chặt lấy cổ tay của Diêm Đằng.
Bàn tay của Diêm Đằng lập tức bị khựng lại giữa không trung.
Là Lý Quân đã ra tay.
Khoảnh khắc này, bất kể là Nhạc Tịnh Du hay Nhạc Hạng Phi, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.
Không ngờ Lý Quân lại dám ra tay ngăn cản.
“Muốn chết à!"
Diêm Đằng lập tức nổi giận, trực tiếp tung một cước về phía Lý Quân.
Trong không khí vang lên tiếng rít gió, sức mạnh khủng khiếp vô cùng dữ dội.