"Lý Quân, mày không bao giờ hiểu được chiến bộ đáng sợ đến thế nào đâu."
Chung Ly Văn siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia hung ác.
Sau đó, hắn nhấc một chiếc điện thoại khác trên bàn lên, bấm số gọi đi.
"A lô, lập tức điều động đội tinh anh của khu vực Sở Châu, bắt Lý Quân. Dù han tron ở đâu, cung phải lôi ra bằng được."
Điện thoại còn chưa kịp cúp, từ trong ống nghe đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
"Âm!"
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia:
"Không cần điều người nữa, tôi đã đến rồi."
Nói xong, điện thoại đã bị cúp máy.
Chung Ly Văn nhìn chiếc điện thoại trên tay, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không chắc chắn.
“Giọng nói vừa rồi ... chẳng lẽ là Lý Quân?"
Hắn lập tức bước đến bên cửa sổ.
Chỉ thấy tại phòng thư ký, nơi vừa tiếp điện thoại, quả nhiên có một thanh niên bước ra.
Qua khoảng cách xa, ánh mắt của người đó chạm thẳng vào ánh nhìn của Chung Ly Văn.
Chung Ly Văn dường nhu thay đoi phuong đang cuoi, nu cuoi đo lam cho hắn cảm thấy lạnh lẽo.
“Lý Quân này đúng là gan to bằng trời, ngay cả chiến bộ cũng dám xông vào."
Lúc này, Lý Quân từ phòng thư ký bước ra, từng bước đi về phía tòa nhà nơi Chung Ly Văn đang đứng.
Còn chưa kịp đến dưới lầu, vô số súng ống hạng nặng đã chĩa thẳng vào anh.
“Đứng lại, lập tức ôm đầu ngồi xuống!"
Một người chỉ huy lớn tiếng quát.
Tuy nhiên, Lý Quân không hề để ý, bước chân vẫn chậm rãi vững vàng tiến lên.
"Đoàng!"
Nhìn thấy Lý Quân không tuân lệnh, một người lập tức bóp cò.
Nhưng ngay sau đó, tất cả đều sững sờ.
Viên đạn khi vừa tiếp cận Lý Quân đã bất ngờ bị một thứ màu bạc bay lên va vào, chệch hướng và rơi xuống đất.
Nhìn kỹ, hóa ra đó là một đồng xu, chính đồng xu đó đã chặn viên đạn.
Trời ơi!
Toàn bộ thành viên của chiến bộ đều kinh hãi.
Ngay cả Chung Ly Văn đứng trên tầng ba quan sát tất cả, cũng phải nhíu mày.
Sức mạnh của Lý Quân quả thật rất khủng khiếp.
Nhưng Lý Quân chẳng thèm để ý đến cảm xúc của mọi người, vẫn tiếp tục bước từng bước về phía trước.
Người chỉ huy chiến bộ hét lớn:
"Mau, bắn chết hắn ngay!"
Theo lệnh của người chỉ huy, đám thuộc hạ mới hoàn hồn, lập tức lên đạn, nhắm vào Lý Quân.
Thậm chí, có người còn vác cả súng bazooka.
Trong tòa nhà, từng chấm đỏ của ống ngắm từ súng bắn tỉa đều khóa chặt vào đầu của Lý Quân.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Theo hiệu lệnh, vô số người đồng loạt bóp cò.
Khoảng cách giữa Lý Quân và họ chưa đến một trăm mét, khoảng cách lý tưởng để sức mạnh của súng ống được phát huy tối đa.
Dưới lầu, có đến hơn năm trăm người, hơn năm trăm khẩu súng đồng loạt khai hỏa, giống như bầy châu chấu che trời lấp đất, cơn mưa đạn quét qua gần như không chừa chỗ trống.
Dù là người sắt cũng phải bị bắn thành cái rây.
“Đoàng đoàng đoàng!"
Vài quả đạn từ súng bazooka cũng đồng thời được bắn ra, quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống bao trùm lấy Lý Quân.
“Âm ầm!"
Lửa cháy bùng lên, đất đá bị hất tung, khói bụi mù mịt, lửa cháy rực rỡ, mảnh đạn văng khắp nơi.
Dưới cơn mưa lửa đạn dày đặc như vậy, ngay cả một con kiến cũng khó mà thoát được.
Khi âm thanh dần lắng xuống, khói đen cũng tan bớt, vị trí lúc trước đã hoàn toàn không còn bóng dáng Lý Quân.
"Chắc là đã bị nổ thành tro rồi."
Chung Ly Văn nghĩ thầm.
Ban đầu, hắn còn muốn dùng thủ đoạn ép Lý Quân vào bước đường cùng để hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng.
"Chết dễ dàng thế này thì quá nhẹ nhàng cho hắn."
Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên, thì từ một hướng khác, một bóng người lặng lẽ xuất hiện.
Lý Quân vậy mà không chết, đợt tấn công vừa rồi hoàn toàn không chạm được đến anh.
"Cái gì ... "
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi nuốt nước bọt, mắt như muốn rơi xuống đất.
"Hắn làm thế nào mà sống sót được?"
Cảnh tượng này làm cho mọi người như thấy ma quỷ.
Trong lòng Chung Ly Văn, lần đầu tiên dấy lên nỗi sợ hãi.