Cực Phẩm Chiến Long

Chương 414: C414: Chết thì chết thôi




Lôi Kim Sinh nghe vậy mới hơi an tâm: "Em nói đúng, chúng ta cùng lắm cũng chỉ cho Hồng Nghĩa biết hôm nay có hẹn với Lý Quân ở đây, cậu ta cũng chẳng có chứng cứ gì!”

Vừa dứt lời, một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Cánh cửa gỗ của phòng bao nháy mắt vỡ tan thành vô số mảnh vụn bay tứ tung.

"Ai?" Lôi Kim Sinh đột ngột đứng dậy.

Trên tay của Lôi Hồng Đào đứng bên cạnh hắn đã nắm chặt một con dao găm.

Ở vị trí cửa ra vào, một bóng người trẻ tuổi đang nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng.

Khi nhìn thấy bóng người đó, hai anh em không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Lý Quân vậy mà bình an vô sự xuất hiện ở đây! Tức là kế hoạch của Hồng Nghĩa đã hoàn toàn thất bại!

Lôi Hồng Đào giậm chân, tăng tốc, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh lao về phía Lý Quân, con dao trong tay vung về phía cổ họng anh.

Đối mặt với sự tấn công đột ngột của Lôi Hồng Đào, Lý Quân chỉ cười khinh miệt một tiếng, thân hình nhẹ nhàng ngả ra sau, né tránh con dao găm của gã, sau đó đá một phát.

"Phanh!" Lôi Hồng Đào bay ra ngoài, cả người gã còn chưa kịp đụng vào vách tường


phía sau thì thân ảnh Lý Quân đã biến mất tại chỗ, đuổi sát theo gã, bàn tay cứng rắn như gọng kìm bóp chặt lấy cổ của gã!

"Rắc.

Đầu của Lôi Hồng Đào xoay một trăm tám mươi độ, cổ gấy lìa, không còn hơi thở.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Lôi Kim Sinh hiện lên vẻ sợ hãi tột độ. Đây mới là thực lực chân chính của vị thiếu chủ này sao?

Ban đầu, hắn còn muốn để em trai mình đi dò xét trước, đợi Lý Quân lộ sơ hở rồi mới ra tay.

Nhưng không ngờ, chỉ trong chớp mắt, người em trai ở cảnh giới Tông Sư của hắn đã bỏ mạng tại chỗ.

"Quá kinh khủng, chỉ sợ Đại trưởng lão cũng chỉ đến thế này thôi!

"Tê"

Lôi Kim Sinh hít sâu một hơi, nắm chặt năm đấm, cơ thể căng cứng, nhìn chằm chằm Lý Quân.

Lôi Kim Sinh biết rõ thực lực hắn so với Lý Quân chênh lệch rất lớn, hắn không dám trốn chạy, càng không dám tấn công.

Nhưng mà Lý Quân lại không có nhiều kiên nhẫn đứng đợi hắn, anh lao về phía trước, trong nháy mắt đã tấn công Lôi Kim Sinh, nắm đấm giáng xuống từ trên không.

Lôi Kim Sinh có cảm giác không thể chống đỡ.

"Chết thì chết thôi!"


Lúc này, Lôi Kim Sinh cũng không còn lựa chọn nào khác, hai cánh tay hắn dang rộng, nghênh đón nắm đấm kh ủng bố của Lý Quân!

"Âm ầm!"

Cú đấm của Lý Quân mang theo tiếng gió rít gào, khí thế mạnh mẽ lan tỏa khắp nơi.


Chỉ nghe "rắc" một tiếng, cánh tay của Lôi Kim Sinh trực tiếp bị đánh gấy.

Cả người dưới lực đấm của Lý Quân bay mạnh vào tường, khiến cả toà nhà rung chuyển.

Sau khi ngã xuống đất, Lôi Kim Sinh vẫn muốn cố gắng bò dậy chiến đấu, nhưng Lý Quân đã đến trước mặt hắn, một chân dẫm lên ngực hắn, dùng lực đạp mạnh.

"“Rác!"

Không biết bao nhiêu cái xương sườn đã dập nát!

Lôi Kim Sinh phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, trong mắt hắn là nỗi sợ hãi vô tận.

Hắn biết Lý Quân rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

Bản thân hắn là Tông Sư, vậy mà trước mặt Lý Quân lại không có chút cơ hội phản kháng nào.

"Nghe Lương Dũng nói, anh vốn là một trong số ít người trung thành với lão đầu, không ngờ đến cả anh cũng phản bội ông ấy, anh đáng chết hơn đám người kia nhiều!"

Vẻ mặt Lý Quân lạnh lùng, giơ cao bàn tay, chuẩn bị ra tay kết liễu mạng sống của Lôi Kim Sinh.

Nhưng ngay lúc này, tiếng bước chân đồn dập vang lên, một đám người ùa vào.


Lý Quân đột ngột quay đầu, ánh mắt lóe lên sát khí. "Thiếu chủ, xin đừng hiểu lầm, tôi là Tân Truy, Đường chủ Hình Đường của Chiến Long Điện, nghe tin có kẻ hãm hại thiếu chủ nên vội vàng dẫn người đến đây xem xét."

Tân Truy vừa giải thích vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Lôi Kim Sinh và Lôi Hồng Đào, hai anh em đều là cao thủ cảnh giới Tông Sư, giờ đây một chết một tàn tật, vị thiếu chủ này đúng là có thực lực kinh khủng.

Lý Quân vẫn còn toát lên vẻ hung tợn, lúc này Lương Dũng nghe được tiếng động nên vội vàng bước vào.

Lại gần Lý Quân, Lương Dũng khế nói: "Hình Đường là tổ chức phụ trách thi hành hình phạt trong Chiến Long Điện, thiếu gia có thể giao Lôi Kim Sinh cho họ xử lý"

Nghe lời Lương Dũng, vẻ hung tợn trong mắt Lý Quân mới dịu đi phần nào.

Anh hất chân đá Lôi Kim Sinh ngã xuống dưới chân Tân Truy, lạnh lùng nói: "Hy vọng anh đừng làm tôi thất vọng."

Nói xong, anh sải bước rời khỏi Thanh Hoa Lâu.

Tân Truy không khỏi nở một nụ cười khổ, thầm nghĩ: "Vị thiếu chủ này hành xử quả thực bá đạo ngông cuồng!"

Sau đó lập tức ra lệnh cho thuộc hạ trói Lôi Kim Sinh lại và túm hắn đi về Hình Đường.