Cực Phẩm Chiến Long

Chương 275: C275: Người đó tên là tống bạch long




Ở trong tù có nhiều nhân tài đến từ mọi ngành nghề. Một trong số họ đã dạy y thuật cho Lý Quân.

Người đó tên là Tống Bạch Long, tự xưng là Bạch Y Vương, có y thuật siêu phàm.

Lý Quân thậm chí hoài nghỉ Tống Chân của công ty Dược Vương có liên quan gì đến ông ta hay không.

Tuy nhiên anh nhớ tới trong tù, Tống Bạch Long nói ông ta lẻ loi một mình, không có thân thích họ hàng, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trước khi Tống Bạch Long vào tù, ông ta là giám đốc một viện nghiên cứu.

Ông không chỉ thông thạo y học cổ truyền Trung Quốc mà còn thông thạo các phương pháp khoa học công nghệ tiên tiến nhất trên thế giới, ông ta là một trong số ít người trên thế giới kết hợp công nghệ hiện đại với y học cổ truyền Trung Quốc.

Trong tù, Tống Bạch Long cũng thường nói, mọi người luôn muốn phân biệt rạch rồi giữa y học hiện đại và y học cổ truyền, nhưng thật ra điều đó không đúng.

Y thuật là kỹ thuật cứu người, trước đây rất nhiều loại thuốc Trung y được dùng bằng đường uống, sau này có thể tiêm trực tiếp bằng ống tiêm, chẳng

lẽ dùng ống tiêm tiêm thuốc Trung y không được tính là y học cổ truyền sao?

Sở dĩ Tống Bạch Long bị bỏ tù là vì khi chữa trị cho một nhân vật lớn, ông †a đã khiến người đó chết.

Thời điểm trong tù, Tống Bạch Long khẳng định thuốc mình kết hợp lúc đó là đúng, tuy nhiên trong quá trình điều chế có người đã thay đổi thuốc.


nhưng không ai tin ông.

Nửa năm trước khi Lý Quân được ra tù, Tống Bạch Long cuối cùng đã được chứng minh vô tội và được trả tự do mà không bị buộc tội.

Lý Quân nhớ rằng phòng thí nghiệm của Tống Bạch Long ở Thanh Châu, cách Sở Châu không xa, chỉ mất hai tiếng lái xe.

Sau khi Lý Quân bỏ xe đạp bên đường, anh bắt taxi đi đến Thanh Châu.

Phố Kiến An là một con phố cổ ở Thanh Châu, là con phố chính của Thanh Châu vào những năm 1980, tuy nhiên, với việc xây dựng thành phố mới, nó dần trở nên hoang tàn.

Bây giờ có rất ít người ở đây, ban ngày trên đường cũng không có nhiều người.

Ở phần sâu nhất của phố Kiến An, một tấm biển cũ được treo trên một cửa hàng không mấy chủ ý.

Viện nghiên cứu Bạch Long.

Cửa hàng không lớn, ngay cả chữ cũng hơi mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không đọc được.

Một chiếc taxi dừng trước cổng. Sau khi Lý Quân trả tiền xe, anh gõ cửa viện nghiên cứu.


“Anh đang tìm ai vậy?”

Một cô gái trẻ mặc áo khoác trắng mở cửa, nhìn Lý Quân từ trên xuống dưới.

“Tôi đang tìm giám đốc Tống Bạch Long.” Nghe được ba chữ Tống Bạch Long, đối phương chợt hiểu ra.

“Tổng giám đốc Tống ở bên trong, anh vào trong ngồi trước. Tôi đi mời tổng giám đốc Tống.”

Dù bên ngoài đã cũ kỹ nhưng khi Lý Quân bước vào bên trong, anh chợt cảm thấy như bước vào một thế giới khác.

Một phòng khách rộng và sáng sủa, đối diện là bể cá rồng và chú Samoyed trắng như tuyết trước cửa.

Thấy Lý Quân bước vào, con chó sủa với Lý Quân vài tiếng. Bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy một cánh cửa kim loại.

Lý Quân biết rằng đằng sau cánh cửa kim loại là cốt lõi thực sự của viện nghiên cứu.

Một lúc sau, cô gái trẻ và Tống Bạch Long bước ra.

Khi nhìn thấy Lý Quân, vẻ mặt Tống Bạch Long nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn.

“Lão đại, cậu cũng ra ngoài rồi à?” Nói xong, ông ta tiến tới ôm chặt lấy Lý Quân.

Tống Bạch Long đã gần năm mươi tuổi, nhưng thời điểm ông ta vào tù, Lý Quân đã là lão đại của tù.

Tống Bạch Long cũng gọi theo những người khác.