Cực Phẩm Chiến Long

Chương 244: C244: Lý quân thuận miệng nói




"Võ đạo của ngài thông thần, sợ là đã vào cảnh giới thiên nhân, đúng là trên đời này hoàn toàn không có thế lực nào đáng giá để ngài phải e ngại."

Giờ phút này, Mạnh Phồn Sâm cực kỳ cung kính.

Mặc dù trước đó Lý Quân đã đánh bại ông ta bằng một chiêu, nhưng trong lòng ông ta không hề có ý tưởng ngày sau sẽ gỡ lại tình thế này.

Có thể thấy, sau khi biết được uy lực cú đá của Lý Quân, ông ta mới biết Lý Quân kinh khủng như thế nào.

Nếu Lý Quân muốn giết ông ta thì cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.

Một cường giả chân chính có thể so với một thế lực siêu cấp, Lý Quân chính là cường giả như vậy.

"Thay tôi chuyển lời cho người của Tu La, huyết ngọc châu ở trong tay tôi, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh thì cứ tới lấy.”

"Nhà họ Lâm cũng giống vậy, nếu muốn lấy lại huyết ngọc, tôi sẽ tiếp đón bất cứ lúc nào."

Lý Quân nhìn qua Lâm Vũ Thu rồi lạnh lùng nói.


Vùng đất Nam Địa Khu mạnh được yếu thua, bây giờ đồ năm trong tay anh, đương nhiên Lý Quân sẽ không trả lại.

"Nhà họ Lâm không dám." Lâm Vũ Thu cúi đầu, không dám nhìn Lý Quân. Thủ đoạn của Lý Quân triệt để trấn trụ cô.

Cô nào dám trêu chọc một nhân vật như vậy, làm thế chỉ mang đến cho nhà họ Lâm tai hoạ ngập đầu.

"Không dám là tốt nhất, tôi cũng không lấy không huyết ngọc của các người, tôi có thể hứa hẹn giúp nhà họ Lâm ra tay một lần, chỉ cần tôi đủ khả năng thì đều có thể"

"Cảm ơn ngài."

Lâm Vũ Thu cung kính nói.

Đồng thời trong lòng cô tràn đầy cảm giác đắng chát.

Huyết ngọc nhà mình rơi vào tay người khác, mà mình lại còn phải cảm ơn đối phương, đúng là mỉa mai.

Nhưng đây chính là bản chất của thế giới này, mạnh được yếu thua.

Ở Nam Địa Khu, vì lợi ích, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người chết dưới lưỡi dao.

Lý Quân không giết cô, còn đồng ý sau này sẽ giúp nhà họ Lâm làm một việc, điều này đã vô cùng nhân từ rồi.

"Đúng rồi, rốt cuộc thì huyết ngọc có tác dụng gì?" Lý Quân tò mò hỏi.

Món đồ bị nhà họ Lâm, Tu La và các thế lực lớn tranh đoạt, không thể nghi ngờ huyết ngọc chính là một bảo vật.

Chỉ là nó có tác dụng gì thì hiện tại Lý Quân còn chưa nghiên cứu rõ ràng.


Nghe vậy, Lâm Vũ Thu cũng mở to hai mắt nhìn anh.

Lý Quân không chút do dự trở thành kẻ thù của Tu La, cô còn tưởng rằng Lý Quân biết tác dụng của huyết ngọc chứ, không ngờ Lý Quân lại chẳng hiểu gì.

Lâm Vũ Thu cười khổ lắc đầu: "Nói thật thì nhà họ Lâm chúng tôi cũng không biết tác dụng của huyết ngọc, chỉ nghe nói Tu La đang tìm kiếm vật này."

"Nó còn là thánh vật của Cửu Lê Tộc, cho nên tôi mới dùng trăm phương ngàn kế lấy được."

"Về phần tác dụng của nó thì sợ chỉ có người trong nội bộ Tu La mới biết được." Lý Quân cũng có chút bó tay.

Mọi người cướp tới cướp lui mà cũng không biết nó dùng để làm gì.

"Nếu đã như vậy thì lần sau tôi lại bắt đường chủ Tu La tới hỏi một chút."

Lý Quân thuận miệng nói.

Sau đó anh quay người rời đi luôn.

Lâm Vũ Thu và mấy người khác nghe mà run sợ.

Ở trong miệng Lý Quân, đường chủ Tu La chỉ giống như là a miêu a cẩu vậy. Đợi đến khi Lý Quân đi ra khỏi biệt thự, mọi người mới đều thở phào nhẹ nhõm. Mạnh Phồn Sâm lại càng thêm sợ hãi.


"Thật đáng sợ, vừa rồi chúng ta đều đi một vòng trước quỷ môn quan”

Nói xong, Mạnh Phồn Sâm nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của cô chủ nhà mình, ông ta an ủi: "Cô chủ, cúi đầu trước một vị cường giả như vậy cũng không mất mặt."

"Hiện tại Lý Quân chỉ có một mình, nhưng chỉ cần anh ta muốn thì có thể thành lập một thế lực lớn siêu cấp bất cứ lúc nào."

"Thử nghĩ xem, một người dám không để Tu La vào mắt, người này phải có sức mạnh như thế nào?"

"Ngược lại, tôi lại cảm thấy lần này huyết ngọc bị người này lấy đi chưa chắc là chuyện xấu, Lý Quân đã đồng ý giúp nhà họ Lâm ra tay một lần, có lẽ hứa hẹn này còn trị giá trăm tỷ."

Nghe Mạnh Phồn Sâm nói, lúc này Lâm Vũ Thu mới thở dài một tiếng.

Cô nghĩ đến chuyện ban đầu ở trên xe bus tiến về Kỳ Sơn, mình đã ghét bỏ Lý Quân như thế nào.

Ai có thể ngờ, người thanh niên này lại là một trong những nhân vật đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp đương thời.