Cực Phẩm Ăn Xin Cường Hãn

Chương 9




-Mấy đứa, gần tối rồi mau vào nghỉ rồi vào nhận cơm đi.

Ở trong một sân sau nhỏ, người đàn ông trung niên vậy vay về đằng trước gọi to, trên tay còn lại cầm là một cái làn đựng cơm thật lớn.

Phía trước ông, hai đứa trẻ gầy gò mặt đẫm nước vẫn đang mải làm việc, hai người tay cầm chiếc rìu nặng nề bổ xuống, chiếc áo trên lưng hiện đã ướt đẫm, cảm tưởng vắt ra một xô nước nhỏ.

Nghe lời người đàn ông vậy, tay hai người vẫn cứ thế bổ xuống, căn bản không có dấu hiệu muốn nghỉ ngơi.

-Lão bản người vào trước đi, hiện tại ta chỉ còn vài chiếc củi nữa là xong rồi.

-Đúng vậy lão bản, sắp xing rồi dù sao ta cũng phải đợi hai người kia về.

Hai đứa trẻ lần lượt thay phiên nói.

Người đàn ông trung niên kia bậy giờ mới nhìn ngó xung quanh, sau một hồi không thấy người cần tìm lại hướng hai người kia nói:

-A Nhị, A Tứ hai người kia sao giờ này vẫn còn ở đâu, trời gần tối rồi.

Đứa trẻ tên A Nhị liền ngẩng đầu lên nói:

-Hai người đó...

Đúng lúc A Nhị đang cất lời thì cánh cửa bên ngoài sân đột nhiên mở ra, hai bóng người dần bước vào. Đây cũng là hai đứa trẻ khác, tuổi và thân thể gầy gò không khác hai người trong sân là mấy. Làm nổi bật nhất lại là một đứa trẻ khác thân thể to hơn ba người kia một chút, trên lưng lại có cả chiếc đòn gánh và một bó củi treo hai bên đều là một thùng nước. Người còn lại hơi gầy gò hơn mấy người kia một chút, người này thì đi theo sau người gánh nước kia, trên lưng bất quá chỉ có một bó củi nhỏ, tay còn tiện cầm theo một quyển sách cũ.

Thấy vậy người đàn ông vội vàng bỏ chiếc nàn cơm ra một góc, chân chạy nhanh hướng ra ngoài cửa. Tay nhanh chóng đỡ lấy gánh nước trên vai cậu bé kia, tiếp đó liền mang đổ nước vào chiếc thùng to gần đó, lúc này mới quay lại trách mắng:

-A Cẩu, ta đã nói với ngươi bao lần rồi rằng nước có thể lấy từ chiếc giếng đằng kia, ngươi lại đi lên núi lấy nước nữa là sao.

Đối với việc trách mắng của người đàn ông thì cậu bé A Cẩu kia lại tỏ ra hưởng thụ, đặt đống củi trên vai xuống mới hì hì nói:

-Không sao, ta làm được, cũng tiện một đường lên lấy củi, với lại không phải dùng nước này pha trà sẽ thơm hơn sao.

-Ài... thôi được rồi, hiện tại các ngươi mau nghỉ rồi vào lấy cơm.

Lần này nghe người đàn ông nói thì cả bốn người đều gật đầu, mọi việc dừng lại hướng người đàn ông đi tới.

Đơn giản, phát chiếc nàn cơm cho A Cẩu và mấy người, trung liên đàn ông lại vào căn bếp gần đó lấy thêm một ít thức ăn bỏ vào chiếc nàn khác nữa.

Cứ vậy sau khi nhận cơm thì cả bốn người hướng cửa đi ra. Nhìn hướng mấy đứa trẻ đi, người đàn ông lại buồn chán đi vào trong nhà.

Bên trong phòng hiện giờ chỉ vẻn vẹn có chiếc bàn và chiếc giường. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lại nhìn chiếc bàn bên trên có các món ăn và cơm kia, người đàn ông bắt đầu động đũa.

Chẳng hiểu sao khi ăn được vài miếng cơm thì người đàn ông lại buông bát đũa xuống. Từ từ đứng dậy hướng cánh cửa phòng sau một hồi xem xét xung quanh thì liền khóa chặt cửa lại.

Tiếp đó lại hướng chiếc giường đi đến, do dự một hồi người đàn ông tay không di chuyển cả cái giường ra một góc khác, bên dưới liền xuất hiện cái tấm ván nhỏ.

Cầm một chiếc đèn khác rồi thắp lên, người đàn ông mới đi đến tấm ván mà mở ra, xuất hiện bên dưới lại là chiếc cầu thang nhỏ, không do dự người đàn ông bước xuống đó biến mất trong căn phòng.

Tử từ bước chân xuống chiếc thang nhỏ, người đàn ông cầm chiếc đèn mà soi đường.

Để chiếc đèn lên một cái bàn bên cạnh đó, lúc này, ánh sáng ngọn nến đã lan tỏa khắp nơi trong căn hầm này. Căn hầm này thực ra cũng chỉ là một cái phòng nhỏ đặt dưới đất mà thôi, xung quanh phòng chỉ vẻn vẹn một cái bàn, ba chiếc ghế cùng một cái rương nhỏ cạnh đó. Những đồ vật này đã cũ, điển hình là nước sơn cũng đã bị tróc ra, nhưng trên những đồ này rất sạch, chỉ vẻn vẹn chút bụi.

Trên bờ tường góc căn phòng lại là một bộ da hổ trắng hơi xám màu.

Người đàn ông lại đi đến góc phòng khác, khi ra trên tay thêm một cây trổi phẩy. Nhẹ nhàng phủi bụi từng một đồ vật trong căn phòng, người đàn ông làm rất kĩ, đến khi mọi thứ đã sạch sẽ thì cũng là nửa canh giờ sau.

Nhìn lại cẩn thận một lần mọi thứ, người đàn ông mới yên tâm ngồi xuống một chiếc ghế. Lưng lại cúi nhẹ xuống, xách chiếc rương lớn dưới đất đặt lên bàn. Chiếc rương này cũng chỉ làm bằng gỗ thông thường, bên dưới lại không khóa, có thể tùy tiện mở ra.

Bên trong rương lớn, bên dưới cùng là một số dụng cụ đi săn thông thường, một cây cung lớn thêm vào lại một ít mũi tên, mấy chiếc bẫy nhỏ cùng một cái xẻng nhỏ và một con dao. Đa số mấy thứ này cũng đã hỏng, con dao và xẻng thì đã rỉ phân nửa. Ngoài mấy dụng cụ đi săn này ra, trong rương còn thêm hai chiếc hộp một to một nhỏ đặt xa cách nhau hoàn toàn hai bên chiếc rương.

Ánh mắt người đàn ông chỉ đảo qua mấy dụng cụ kia, tiếp lại dừng lại ở chiếc hộp nhỏ, lập tức ánh mắt trở lên băng lãnh sau đó liền khôi phục như thường. Đưa tay lấy chiếc hộp lớn kia ra, người đàn ông mới đẩy nhẹ chiếc rương ra một bên bàn, lấy chỗ đặt chiếc hộp kia xuống.

Cẩn thận mở ra, lập tức bên trong một mùi hương nhe nhẹ tràn ra, kiến người ta cảm thấy cả người sảng khoái, an tĩnh. Chẳng qua bên trong nó là ba chiếc vòng tay bằng gỗ nhỏ, kích cỡ từ to đến lớn dần, tay người đàn ông cầm chiếc vòng lớn nhất lên, tay phải lại cầm thêm con dao khắc nhỏ bên trong chiếc hộp.

Chiếc vòng này dù là lớn nhất trong ba chiếc nhưng cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu, cũng chỉ vừa cho nữ hài tử tầm mấy tuổi mà thôi. Chất liệu gỗ làm từ chiếc vòng này cực quý, đây chính là từ thân của Ngưng Thần Hương Mộc cả trăm năm đeo trên người có tác dụng cho tâm thần luôn thư thái, nếu tính theo giá thì không cần nói, cực cao.

Nhìn chung chiếc vòng này cũng không phải đẹp, có chút hơi méo mó, hoa văn trên thân nó thì chỉ là vài chiếc lá khắc nên.

Tay người đàn ông bắt đầu dùng con dao nhỏ kia chỉnh lại độ tròn cho chiếc vòng, ánh mắt tập trung lại. Vừa khắc thì miệng bắt đầu lẩm bẩm:

-Nhược Lan con gái, sang tháng sau con cũng đã lên mười rồi nhỉ. Ta nếu được gặp con thì tốt quá, nhưng ta chắc con sẽ xinh đẹp, hiền lành giống mẹ con thôi. Ta chắc đấy.

-Con còn nhớ lần trước ta vào nhắc tới mấy người không, Hàn Nhật, A Cẩu, A nhị, A Tam còn A tứ nữa. Con gọi họ là ca ca cũng được, chúng đều tốt cả. Mấy người A Cẩu thì hiện tại vẫn tốt, đều đi làm đều đều.

-Còn Hàn Nhật thì...ài..... nó cũng đi được tròn một tháng rồi, nhưng ta chắc nó sẽ sống tốt, vị ca ca Hàn Nhật này kiên cường nhất mà, trời không phụ nó đâu....

Cứ thế ở căn phong dưới hầm, một người đàn ông tỉ mỉ từng tí khắc chiếc vòng tay, miẹng thì lẩm bẩm một mình.

Người đàn ông này không ai khác cũng chính là vị Dương thúc của Hàn Nhật, có một điều mà mọi người ở trấn không biết, họ luôn tưởng ông đã 60 nhưng thực chất ông vẫn còn trẻ, mới hơn 40. Nếu họ nhìn cảnh này họ cũng sẽ biết nguyên do.

..............................................

Vào thời điểm Hàn Nhật cùng xe rơi xuống dưới, mọi người trong đoàn thương nhân mới chợt nhớ, bên trong đó vẫn còn một đứa trẻ. Trong lòng mọi người có chút tiếc nuối, gần đến nơi rồi, cậu bé nỗ lực cả quãng đường lại xứ thế mà chết, chỉ còn một chút thôi, ông trời thật bất công.

..................................

Vừa lúc cùng xe rơi xuống, ở trong xe Hàm Nhật hốt hoảng muốn nhảy ra khỏi xe mà lên nhưng đã không còn kịp.

"Rầm"

Chiếc xe đập mạnh vào sườn núi dốc, tan vỡ một phần nảy văng ra rồi rơi thẳng xuống. Hàm Nhật trong xe chấn động mãnh liệt.

Không do dự nữa, tay cầm chặt thanh đao, Hàn Nhật liền lấy đà từ trong xe nhảy mạnh về hướng sườn núi.

"Bịch"

"Keng..."

Liền tiếp hai tiếng đông lớn, Cả người Hàn Nhật nặng nề đập vào sườn núi, liền đó hai tay cầm chặt đao cắm mạnh vào vách, vẫn theo đà cũ hắn cứ thế mà bị tuột xuống, mạnh mẽ cắn răng nắm chặt thanh đao, máu thân thể người hắn không ngừng bị mài mòn mà chảy máu.

"Keng"

Thanh đao trên tay Hàn Nhật không chịu nổi mà gãy rời ra, lần này hắn văng nhẹ thân thể ra ngoài núi, không điểm bám tựa.

"Không"

Hàn Nhật khômg cam tâm mà hét lên một tiếng, tiếng hét thê lương đến cực độ.

Trong lòng hắn phẫn hận mà đan xen. Tại sao, tại sao hắn đã cố gắng mà đi tới đây để tìm một tia hi vọng mong manh, khi sắp chạm tới rồi liền lại cho hắn chết. Hắn không cam tâm.

"Lão Thiên, những người có lỗi với ta.... Ta hận các ngươi"

Kí ức lại bắt đầu tuôn về, kí ức bên cạnh Nhà hạnh phúc. Cảnh cùng cô nằm một chỗ, cùng chia bánh ăn nhưng hôm đói, cảnh cùng cô gắm trăng,...

-Đừng buồn nữa từ bây giờ ca ca hứa sẽ luôn cho muội cảm giác hạnh phúc đó. Ca ca cũng muốn lắm chứ.

-Ca hứa rồi đó không được nuốt lời đâu nha.

-um hứa.

-ngoắc tay nào.

-um.

..................................

Tại thời điểm này Hàn Nhật nhận ra mình thật sự sợ chết, chết như vậy hắn không cam lòng được

Đúng lúc này, viên ngọc thất sắc trong hành trang treo sau lưng Hàn Nhật từ màu nhạt đột nhiên sáng dữ dội, trăm viên linh thạch để cùng nó bỗng chốc như bốc hơi mà biến mất tại chỗ. Tiếp đó Hàn Nhật cảm thấy cả người đột nhiên tê cứng, đầu đau dữ dội, hắn cảm thấy như có gì đó trực tiếp chui thẳng vào trong đầu, cả người liền không theo điều kiển.

"Lại cái gì nữa, ta sắp chết rồi mà lão thiên còn muốn hành hạ ta sao"

Nghĩ vậy Hàn Nhật càng điên cuòng phản kháng, sự đau đớn lan dần tận sâu trong linh hồn.

-Ah.... ngươi là cái gì cút ngay cho ta, ta chết cũng không cho ngươi toại nguyện.

Hàn Nhật hét lớn.

"Muốn sống thì hãy để yên, ta không hại ngươi"

Đột nhiên một giọng nói vang vọng trong đầu hắn. Hàn Nhật ngẩn người, muốn sống, hắn thực sự muốn sống, chỉ cần tia hi vọng cũng được, nghĩ vậy Hàn Nhật cũng chẳng quan tâm thứ kia là gì lập tức không chút phản kháng.

Tiếp đó người Hàn Nhật tại không trung mắt liền nhắm lại, lại mở mắt ra lần nữa, nhưng lần này ánh mắt tỏa ra quang mang mạnh mẽ. Thân người chợt chuyển mình liền tại không trung mà rẽ hướng về phía sườn núi, chân hắn bao phủ một lớp mờ mờ tại sườn núi tiếp đất mạnh mẽ.

"Ầm"

Một tảng đá to nhô ra ngoài cứ vậy mà bị trấn nát vụn, thân thể Hàn Nhật tiếp tục theo đà bật vừa rồi nhảy nhẹ hướng đến các tảng đá nhô ra phía dưới, dần dần cuối cùng cũng tiếp đất ở phía chân núi an toàn.

Dưới chân núi này tồn tại là một khu rừng rộng lớn, cây cối cao lớn mọc dan xen. Sau khi tiếp đất, thân thể Hàn Nhật không có dừng mà tiếp tục hướng về phía trong rừng với tốc độ kinh người, nếu ai ở đây cũng chỉ nghĩ có cơn gió xoẹt qua.

Chạy một đường mấy dặm, thân thể Hàn Nhậy mới dừng lại ở một thân cây to lớn, nhún nhẹ chân, cả người hắn liền an toàn trên cây, tiếp đó cả người ngã xuống hôn mê.