Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 70: ngoại truyện : tình yêu của mạnh nhiên (5)






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCô nhân viên bán hàng vẫn giữ nụ cười mỉm, không đáp lại họ, chờ đợi phản ứng của cô.

Thứ nhất, người yêu cũ của tôi cắm sừng tôi chỉ vì loại phụ nữ không có nhân cách như thế này.

Thứ hai, đây là thử thách tôi vừa mới nhận được: Thuyết phục người khách vừa thất nghiệp mua bộ váy giá sale 60% ban đầu giảm 10%, sau đó được tôi giảm thêm 50% - quá lời rồi mua đi!!)

Là mệnh lệnh của BOSS, tôi nào dám phản kháng. Mà tôi cũng không có ý định phản kháng, tôi cũng nhịn cái kiểu ta đây giàu có của các người từ nãy rồi nha! Có trách thì trách mấy người không phải khách hàng thất nghiệp đi!


Nhược Vũ kéo tay cô nhân viên, lần này đúng là không thể chấp nhận được rồi..

"Này, cô có nghe tôi nói không hả? Cô là nhân viên bán hàng, có biết khách hàng là thượng đế hay sao? Nếu đã không muốn mua rồi thì không còn là khách nữa, thế thì việc gì tôi phải nhường bộ váy có một không hai này cho người khác? Các người còn không xử lí thỏa đáng cho tôi, thì đừng trách tôi đưa mấy người ra tòa!"

Nhã Tịnh nghe vậy kéo tay Nhược Vũ "Này, nói cái gì mà kiện? Em nháo loạn gì vậy chứ? Em có biết mình vừa làm gì không?"

"Kiện đi, tôi chống mắt lên lên chờ các người kiện! Nếu như không thể kiện được, tôi liền kiện các người tội phỉ báng!"

Cô nhân viên cung kính cúi chào, các nhân viên khác cũng vậy, Mạnh Nhiên đứng sừng sững nhìn hắn ta, ngũ quan anh tuấn, mái tóc màu bạch kim huyền thoại, ánh mắt có chút ôn nhu có chút tà ác, tựa như hai con người khác nhau vậy!

Anh ta.. không phải là người hôm trước mình lờ mờ thấy trong giấc mơ hay sao?

Giám đốc Lý lon ton theo sau, BOSS của chúng ta chân dài đi nhanh quá ông ta không theo kịp được, chỉ biết đang khảo sát thị trường, thấy BOSS đi về chỗ ồn ào náo nhiệt nhiều người bu quanh, liền biết kiểu gì cũng có truyện.

"A, BOSS, ngài thấy đấy, tôi sẽ xử lí đám người này ngay!"


"Không, chỉ có những người không biết điều thôi!" Sau đó hắn kéo tay cô vào trong lòng, khiến ai nấy đều hoảng hốt. Còn cô chỉ biết đứng đực ra đấy, chắc người đàn ông này sẽ không làm hại gì cô đâu nhỉ, nơi này đông người vậy mà!

Mạnh Nhiên! Mày nghỉ ngơi một chút, thả lỏng cơ thể đi, không cần phải.. lúc nào cũng phòng bị người khác đâu!

Mạc Kha để mắt người con gái trong tay, thấy cô trưng ra bộ mặt ấy, trong phút chốc cảm giác đáng yêu vô cùng! Hắn giấu đi ý cười trong lòng..

BOSS của bọn họ gần nữ sắc, tin này HOT thật, còn mấy cô nhân viên thì thở dài, may mà vừa nãy nhân cách họ tốt, ăn ở nên không bị nghiệp nó quật. Nếu mà bảo vệ nhầm người khác, liền đến công việc cũng chẳng còn rồi!

Hắn vẫn chưa tha cho bọn Nhược Vũ, thấy bọn họ chuẩn bị cấp đít muốn chuồn, hắn liền tiếp tục "Bộ váy này do tôi tự tay làm nên, là muốn.. dành tặng cho một người con gái, bước chân vào cuộc đời của tôi giống như một thiên sứ, nắm lấy tay tôi kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn của hận thù, cho tôi biết sống, không chỉ để trả thù, mà sống phải có ý nghĩa. Tên của nó, là - Thiên thần Chính vì vậy, bộ váy này này đối với mấy người là tất cả của cải, với tôi là vô giá, và.. cô ấy thì xứng đáng có được điều này." - "Còn nữ khách hàng đang đứng cạnh tôi đây, thực may mắn, tôi muốn tặng nó cho cô!"

Mạnh Nhiên nhìn người đàn ông trong mắt, như đang hỏi ý kiến của mình. Ngắm nhìn anh nói những điều vừa rồi, lại đôi chút ảo tưởng nó dành cho mình, cô gái mà người đàn ông này nói đến.. cũng thật hạnh phúc đi!

"Anh nói gì? Tặng cho tôi?"

Nhược Vũ há hốc mồm nhìn người mà họ gọi là BOSS, dung mạo tuyệt trần như vậy, trong tâm lại chung tình, còn bộ váy ren hoa hồng đan xen trong tủ kính này, chất chứa bao nhiêu tâm tư, lại dễ dàng được dâng tặng cho một nữ khách hàng mới gặp lần đầu, vậy tại sao không phải là cô ta?

"Tại sao chứ? Anh có thể tặng nó cho một người lạ, sao không để tôi mua nó? Chẳng lẽ tiền của tôi lại không giá trị bằng con người cô ta? Anh làm thương nhân, mà không biết bên nào có lợi, bên nào hại?" Nhược Vũ chỉ tay vào Mạnh Nhiên, cảm xúc của cô từ đầu tới cuối chỉ là ngạc nhiên, động tác từ lúc tên BOSS này bước vào chỉ có ngước nhìn.


Mạc Kha đẩy tay của cô ta, lười nhác mở miệng

"Trong tình yêu, người ta hay nói xứng với không xứng, so sánh cô với cô ấy cùng tình yêu với bộ váy này, chỉ có thể nói cô không xứng, tâm cô không đẹp, nếu bông hoa trên váy có thể chuyển màu, khi cô mặc vào, nhất định sẽ chuyển màu đen, còn cô ấy chỉ cần ướm thử, cũng đủ để bông hoa chuyển thành màu trắng tinh khiết! Như vậy đủ hiểu rồi chứ? Nhược Vũ tiểu thư?"

"Anh ? Sao anh biết tên tôi?"

Hắn nở nụ cười tà, nhìn nhắc mặt, đủ biết là thành công hay thất bại, tay cởi bỏ chiếc kính đen. Mạnh Nhiên trước đó mới nhìn qua khe kính, thấy được đôi mắt màu bạc, mà giờ, nhìn thẳng, mới thấy rất có mị lực!

"H.. học trưởng.. Mạc Kha Sao lại là anh?"