Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Nếu em thích, tôi cũng có thể đổi tên thành háo sắc, lúc ấy rất hân hạnh được em gọi tên tôi!"
Thừa Hạ đấm vào ngực anh "Anh bị bệnh à! Tần háo sắc? Haha cười chết tôi rồi!"
"Cười là đồng ý phải không?"
Cô cười cười, vẫn hiểu ý tứ của anh "Không nhé, nào có dễ vậy! Anh tưởng chưa qua ải nào đã trực tiếp chiếm được thành à? Ngục cũng không dễ vào như thế đâu?"
Tại sao người khác dễ dàng lấy được "thành quả" như thế, còn anh lại mãi không dành được cơ chứ? Ông trời đúng là thiên vị mà!
Tần Gia Phong bất lực kéo cô vào trong xe hơi, lệnh cho tài xế lái xe đưa cô về nhà, một ngày đi dự tiệc, một ngày nghỉ ngơi, đã hai ngày Tiểu Mai không có ai chăm sóc rồi!
"Lần trước hình như tôi đã gặp anh, anh là thư kí phải không?"
Thừa Hạ nhận ra Hạo Phi, lần trước đến công ty ký hợp đồng có gặp qua.
Hạo Phi giọng cung kính, vẫn tập trung lái xe "Dạ, Văn tiểu thư, tôi vừa là lái xe vừa là thư kí của Tổng giám đốc!"
"Tháng này anh bị trừ 10% lương!"
[Lương của thư kí kiêm lái xe là xấp xỉ 4600 CNY (Nhân dân tệ) tương đương với khoảng 15 triệu đồng Việt Nam, trừ 10% là trừ 460 CNY xấp xỉ 1,5 triệu VND]
Tần Gia Phong trước mặt cô tỏ ra là một mặt ôn nhu, nhẫn nại, nhưng trên thương trường anh không có đức tính ấy, nhân từ với người khác chính là tự hại chính mình.
"Sao lại thế?" Đức tính thích giúp đỡ người khác của Thừa Hạ bộc phát, Hạo Phi lấy khăn giấy lau mồ hôi trán, mặc niệm cho số phận của mình.
"Thưa phu nhân, xin lỗi vì đã không gọi đúng chức phận!"
Cái gì? Không gọi đúng thân phận mà trừ những 10% lương của người ta, giết người cũng chẳng được bằng ấy tiền đâu! May mà mình không phải nhân viên dưới quyền anh ta!
"Anh có quyền gì? Tại sao lại làm vậy? Tôi có phải phu nhân gì đâu?"
Hình như hơi sai sai, anh ta là tổng giám đốc, anh t toàn bộ quyền lực trong công ty.. Mình phản bác hơi vội thì phải..
Thừa Hạ cắn môi, có chút hối hận.. Mình có phải chọc giận anh ta rồi không, nói anh ta chẳng có quyền gì?
Tần Gia Phong nhíu mày, tiền lại gần, ép cô về góc xe, tay vòng qua eo giữ lấy cô..
Hạo Phong hơi bối rối, anh không có nhìn thấy gì đâu a!
Tần Gia Phong nghiêm nghị
"Thứ nhất, nhận nhầm chức phận người khác là thái độ thiếu lịch sự.
Thứ hai, nếu đối tượng nhận nhầm là đối tác làm ăn, sẽ mất hòa khí, xấu hình tượng, hậu quả của việc này không chỉ là 10% lương của riêng cá nhân em, thậm chí là 10 - 20% sản phẩm năm đó của cả công ty. Em lại bảo không nghiêm trọng?"
"Thứ ba, em có thể không là phu nhân, không là tiểu thư đài các hay thiên kim tiểu thư danh giá nhưng chắc chắn là vợ của anh, điều đó không thể không coi trọng!"
Anh thốt ra những lời này làm cô cảm thấy khâm phục và cảm động a! Không chỉ hiểu biết, có kinh nghiệm mà còn rất biết dỗ ngọt!
"Anh chắc trước đó anh chưa từng có mảnh tình vắt vai?" Anh biết dỗ người khác thế ai tin?
"Chưa từng!" Anh kiên định, thả lỏng tay kéo cô dựa đầu vào vai mình
"Anh chắc?"
"À... có!" - "A.. đấy, biết ngay mà!"
Câu trả lời ban đầu khiến tâm trạng cô phấn chấn hẳn lên, xong lời "bào chữa" của anh như đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục.
"Vậy bạn gái trước của anh như thế nào?"
Thừa Hạ rất tò mò, rốt cuộc người bạn gái trước có hơn mình nhiều hay không? Liệu bây giờ làm bạn gái anh ta có bị mang lên bàn cân?
Bạn gái của tổng giám đốc đứng đầu Tần gia đâu phải chọn bừa ai cũng được, phóng viên, paparazi vẫn đang rất hóng hớt để đưa tin đấy!
"Ừm.. lùn, gầy, khó tính, tham ăn, thích cúc họa mi, thích giúp đỡ người khác, bằng tuổi tôi, có lần cô ấy dành cả một buổi dạ hội để kể cho tôi về ưu điểm và đặc tính của loài hoa này!"
Thừa Hạ so sánh lại bản thân, lùn - mình không lùn mà? Khó tính - hình như có chút chút! Tham ăn - cũng có tí tẹo a, cúc họa mi - đầy người thích. Tả thế ai mà xác định được?
"Còn gì nữa không?" Chậm rãi một chút, anh đáp lại "Tôi rất yêu cô ấy!"
".............." Ai lại khiến anh ấy có thể nói ra câu này? Khó chịu thật!
"A.. ừm đến nhà rồi! Tôi về đây!" May quá đúng lúc, chứ không thêm tí nữa anh ta nói ra điểm ưu tú hơn thì mình cũng chịu. Với lại nếu yêu nhiều như thế còn cầu hôn mình làm gì? Rảnh quá à?
Một tay bị anh kéo lại, một tay do sợ ngã mà ôm lấy cổ anh, tạo tư thế vô cùng ám muội..
Anh nói "Bạn gái trước của tôi chính là em! Tôi có thể đảm bảo dù là trước đây hay sau này, bạn gái của Tần Gia Phong tôi chỉ là duy nhất một mình em! Dù là cuối cùng hay duy nhất đều gọi tên em!?"
"Không thể!" giọng Tiểu Mai đanh thép lên tiếng công lý bảo vệ mẹ mình, cô bé ôm lấy Thừa Hạ
"Mẹ, lâu ngày không gặp, mẹ định quên đứa con này rồi?"
"A.. không, không có chuyện đó chứ, mẹ yêu con nhất mà?" Thừa Hạ bộ mặt như đang dỗ em bé ngủ
"Thế thì vào nhà thôi, kệ ông chú này!"
"A.. được được!" Cô dắt tay tiểu Mai vào nhà, trước đó có quay lại nhìn anh, vẻ mặt tội lỗi..
Sorry, tôi không cố ý!