Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Ồ vợ yêu không nhớ, chồng ghi âm lại rồi nhé, vợ nghe đi"
"Hả?"
Tần Gia Phong mở cô nghe đoạn ghi âm:
[" Tôi chỉ nói câu này với em, chỉ mình em và duy nhất với em! Trước đây, bây giờ, và say này đều sẽ vậy! Tôi lo lắng cho em, sợ mất đi em, ai cũng không được cướp đi em khỏi tôi, dù là ai đều không thể! Tôi yêu em, Văn Thừa Hạ, đã yêu 10 năm rồi!"
"Gả cho tôi"
"Em đồng ý!"]
"..."+-
Thừa hạ quay ngoắt sang Tần Gia Phong, lườm anh:
"Xóa đi, xóa.."
"Không xóa!" - "Em đồng ý gả cho tôi rồi, không thể đổi ý, em đổi ý, tôi kiện em, bằng mọi cách khiến em lấy tôi! Em tin không?"
Anh đắc ý, ai bảo cô ngủ còn không an phận, anh còn đang định nghĩ kế sao theo đuổi cô, giờ thì hay rồi, trời giúp anh, ngay cả cô cũng không tự chủ giúp anh.
Không muốn cũng phải muốn, không hẳn cự tuyệt, chỉ là không cách nào đồng ý thẳng thừng, con gái mà, chủ động quá mất giá lắm!
Thừa Hạ nhếch mép "Tất nhiên không! Còn lâu mới tin! Muốn tôi gả cho anh, chỉ có cách nằm mơ!"
Mấy chap nữa quay lại đập vô mặt chị :v
Cô với lấy điện thoại trong túi áo, gọi cho thiên thần nhỏ của cô đang đợi ở nhà "Alo bé yêu, mẹ sắp về rồi nhé!"
Bên kia là giọng nói ngây ngô của Tiểu Mai "Mẹ xử lý xong rồi sao?"
"Hả, gì cơ?" Logic con bé cũng hơi bị lệch, haha
"Xử lý tên háo sắc biến thái vừa ở cạnh mẹ? Bố Thừa Trung bảo con vậy đó!"
Gì cơ, biến thái háo sắc? Con thấy tên biến thái háo sắc nào đẹp trai, gia thế lại cao thế này chưa ^^? Người ta còn vừa cầu hôn mẹ đó!
"À.. ừ tên háo sắc vừa bị mẹ dẹp bỏ rồi! Ai làm gì được mẹ chứ?" - "Mẹ về mẹ nhớ mua đồ ăn ngon nha, Tiểu Mai chờ mẹ đó!"
"Thừa Hạ! Em.."
"Vâng lời Tiểu Mai của mẹ!"
Lời nói của anh liền bị bơ, anh nhíu mày : Vị trí của anh không bằng đứa nhóc 7 tuổi?
Muốn cưới người anh yêu 10 năm cũng phải vượt qua ải của đứa con gái 7 tuổi?
Không phải quá coi trọng bản thân, nhưng vị trí của Tần gia đối với nước A là không thể chối cãi.
Ngoài hai anh em nhà này, trên thương trường chưa một ai coi nhẹ sự xuất hiện của anh.
Biết vậy lúc ấy chẳng buông tay! Thái độ của cô ấy như vậy chắc chắn đang trả thù vụ chia tay năm xưa.. Giờ muốn nắm lại, còn phải xem bản lĩnh của anh a!
Thừa Hạ bước ra khỏi phòng liền lấy tay che đi tiếng đập thình thịch của trái tim, suýt nữa cô đã đồng ý rồi!
Cô hạnh phúc vì bản thân vẫn giữ được một chút liêm sỉ!
Mặt đầy tự mãn bước ra khỏi khách sạn, bắt gặp Thừa Trung bế Hạ Thư đang rụt cổ trong lồng ngực anh.
Thừa Hạ lắc đầu "Lại thả bả rồi!"
Mấy tên vệ sĩ của anh liền đi về phía trước, vài cánh tay tạo thành chiếc gối để cô chống tay, hình ảnh toát lên một khí thế bức người không kém của em gái đại nhân..
Hạ Thư nghe giọng nói quen thuộc, liền ra khẩu hình cầu cứu. Cô thật muốn thoát khỏi tư thế oái oăm này a! Cứu mình!
"Anh trai của tôi, nóng vội quá vậy?"
"Không lẽ lại giống tên vô dụng kia, người quan trọng với mình không nắm bắt được còn có thể làm gì!?"
Thừa Trung không nhìn Hạ Thư, nhưng qua lời nói cô phần nào cảm nhận được anh tuyệt đối nghiêm túc, chứ không hề chơi đùa!
Thừa Hạ định bắt tay chào mừng về chung một nhà, Thừa Trung lại bế Hạ Thư quay sang hướng khác, cô cảm giác hụt hẫng
"Gì vậy anh? Sợ em bắt mất à? Em lôi về cho anh còn chẳng được!"
Cô bĩu môi khinh bỉ ngàn độ nhìn anh trai giống như con sói già bảo vệ con mồi, chứ không phải bảo vệ sói con ^^
"Không phải! Chỉ là anh còn chưa được nắm, em làm sao có diễm phúc ấy!"
Mấy tên vệ sĩ theo anh muốn té ngửa mà không được, bọn họ vừa nghe nhầm sao? Không đâu, lão đại bọn họ đến tay phu nhân còn chưa nắm được, mà lại trực tiếp hôn môi, đưa về "thị tẩm" :)))
Thừa Hạ "xù lông" nhìn anh trai vội vã đem thành phẩm quay đi, hận quá, tức chết mà, dám qua mặt cô, cướp bạn thân của cô "Này, trả lại Hạ Thư cho em! Này!!"
Một cánh tay to lớn vòng qua eo cô, hung hăng giữ lấy không cho cô thoát ra "Bắt được em rồi, lần này đừng hòng thoát!"
"Làm gì thế? Sàm sỡ à? Bớ người ta có tên háo.."
Đôi môi anh áp lên đôi môi đỏ mọng của cô, khiến cô im lặng, dù bất bình nhưng Thừa Hạ không hề chối từ mà phối hợp với anh, ai bảo cô có tình cảm với anh làm gì?
"Nếu em thích, tôi cũng có thể đổi tên thành háo sắc, lúc ấy rất hân hạnh được em gọi tên tôi!"
Thừa Hạ đấm vào ngực anh "Anh bị bệnh à! Tần háo sắc? Haha cười chết tôi rồi!"
"Cười là đồng ý phải không?"
Cô cười cười, vẫn hiểu ý tứ của anh "Không nhé, nào có dễ vậy! Anh tưởng chưa qua ải nào đã trực tiếp chiếm được thành à? Ngục cũng không dễ vào như thế đâu?"
Tại sao người khác dễ dàng lấy được "thành quả" như thế, còn anh lại mãi không dành được cơ chứ? Ông trời đúng là thiên vị mà!
Tần Gia Phong bất lực kéo cô vào trong xe hơi, lệnh cho tài xế lái xe đưa cô về nhà, một ngày đi dự tiệc, một ngày nghỉ ngơi, đã hai ngày Tiểu Mai không có ai chăm sóc rồi!