Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHạ Thư thở hổn hển nhìn anh, quả thật cú vừa rồi khiến cô rất đau tim, cứ ngỡ mình bị diệt khẩu luôn rồi chứ!
Anh lau những giọt nước mắt sợ hãi trên khuôn mặt hơi hồng của cô, giọng có chút khàn "Đừng khóc, tôi là không cố ý!" - "Sao anh lại ở đằng sau tôi, tôi nhớ là tôi đi cuối cùng cơ mà!?"
Chuyện là anh nhìn chằm chằm cô gái ấy, dù anh đứng ở trên,anh vẫn có một sự định vị không nhỏ vị trí của cô trong bóng tối, rồi khi thấy cô ngã, anh chạy đến phía sau cô, tay với ra định đỡ mà đỡ không kịp.. Cô ngã đến cái "Rầm" xuống nền đất, rồi cả hai mất dấu cùng nhau luôn,anh cứ đi theo cô từ điểm ban đầu cho đến khi đến được đây, rồi cô tiếp tục đi thêm mấy vòng vẫn quay lại đây.. Lúc vừa rồi anh quyết định ngăn cô đi lại lần nữa để tránh mất sức, cuối cùng lại dọa cô một phen hú hồn hú vía!
Nếu như có ai khác chứng kiến cảnh tình này, lại tưởng anh chỉ là cu li đi theo cô, bất kể cô ở đâu anh ở đó, bất chấp điểm đó có là nơi đi rồi hay chưa đi chăng nữa!
Cô không nghe tiếng anh trả lời, tiến lên một chút, liền chạm vào vật gì đó, đằng sau lưng mở ra một đường hầm bí mật "A.." Thấy cô kêu lên, anh liền bịt miệng cô "Suỵt!"
"Anh nói xem liệu trong này có điều gì hay ho để khám phá không, ví dụ như đường hầm dẫn đến một mỏ tiền, một núi vàng thì sao? Hay dẫn đến một tòa lâu đài trong lòng đất?"
"............" Nếu như không quen biết cô, anh lại tưởng con nhỏ này bị ảo tưởng sức mạnh...
"Ở nơi như này thì chỉ có tội phạm mới đặt căn cứ ở đây thôi! Cảnh sát thường không đột nhập vào đâu!" - "Vậy là tội phạm gì? Bọn ăn cắp để đồ lấy được ở đây sao?" - "........" May là không ai ở đây, nếu không anh sẽ không nhận quen biết cô..
Anh gõ đầu cô "Ngốc à, bọn ăn cắp thuê trọ để đồ là được, cần gì phải bí mật như này?"
"À.." Anh kéo tay cô, nhẹ nhàng không tiếng động
"..........." Lần đầu tiên cô được người khác phái nắm tay nha, không biết anh cố ý hay gì? Thế nhưng đối với cô là một điều cực kì kích thích, bởi hôm trước cô vừa nghe anh khẳng định không hề thích cô xong, hôm nay cô phát hiện anh đằng sau cứ nhìn chằm chằm cô - chắc bởi sự thờ ơ của cô, vừa nãy lại bám theo cô đến đây. Không biết liệu có ảo tưởng quá không nhỉ? Hay chỉ là tình cờ mà thôi?
Họ tiến đến một cánh cửa bằng thép.."Chúng ta cứ như ninja mà đột nhập thế này á? Họ có diệt khẩu mình không?" - "Chắc có!"
"Thế còn đi tiếp làm cái gì, chạy thôi!" Hạ Thư quay người định trốn, một thằng đàn ông bụng bự và một thằng gầy còm tiến đến "A.. đại ca, có một con nhóc ngon nghẻ dám đột nhập vào đây!"
Cô liền quay lưng lại "Thừa.. Trung.. ủa anh đi đâu rồi hả? Thừa Trung? >
Cô ngồi bệt xuống đất, làm hai tên kia tò mò, cô khoanh tay "Tên kia, mẹ anh sinh ra anh có béo như vậy không?" - "Mẹ tao thế nào thì liên quan éo gì tới mày?" Cô gằn giọng, không hài lòng "Cứ trả lời đi, dài dòng quá! Các anh đứng đó, tôi ở đây, chạy kiểu gì? Thế nên không cần phải vội!" - "..........." Hai thằng nhìn nhau, gật đầu..
"Mẹ tao gầy như mày!" Hạ Thư cười lớn "Hahaa.." - "..............."
"...Mày cười cái ** gì?" - "Sắp chết đến nơi vẫn còn há mồm cười được?"
"Ông anh hút hết cả xương thịt của mẹ để lớn xong đ** khôn gì cả? Giờ lại đi buôn bán người với rít thuốc phiện thế này, uổng công mẹ ông anh sinh ra ông anh!" - "Còn tên gầy còm kia, mẹ thì thế nào?"
"Mẹ tao béo như thằng này!" - "Phụttttt! A.. xin lỗi ông anh nhé, lỡ mồm!" Hạ Thư cười sặc cả nước bọt, bắn vào mặt tên gầy còm, mặt mày kiểu ta đây cố ý đấy, mày làm gì được tao..
"Mày..!" - "Để im xem nó nói cái gì!?" Tên béo can ngăn.
"Mẹ ông anh đúng là bất hạnh, số khổ, đẻ ra thằng con gầy như con cá mắm, não cũng teo nhỏ theo, nên mới đi theo thằng óc chó bên này để buôn bán thuốc phiện với buôn gái!" Hạ Thư mặt vẫn lạnh tanh, không chút sợ sệt hai tên đang bao vây mình.
"Mày!!!" Lần này đến lượt tên béo ngăn cản tên gầy "Mày cái gì mà mày, đừng manh động, mày đ** thấy nó nói đúng vãi chưởng ra à?" - "Thế ý mày bảo óc tao nhỏ đấy à?" - "Tao đ** nói thế, mày nghe thấy lúc nào?"
"Mày vừa sủa xong, mày ngon sủa lại tao xem cái?" - "Mày nghĩ tao lại sợ mày à?" - "Ơ thằng oắt con hôm nay uống nhầm thuốc à? M* mày vào đây!"
"............." Hạ Thư thành công đánh lạc hướng sự chú ý của hai tên canh cửa, tên gầy ôm tên béo vật nhau, cào cấu nhau, cô dễ dàng lẩn trốn ra bên ngoài.