Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 17: sayy (1)






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHạ Thư được Thừa Trung cứu thì nằm gọn trong vòng tay của anh, thỉnh thoảng ngọ nguậy, giống hệt một chú mèo con.

Thừa Trung tạm thời cho cô nghỉ ngơi tại một phòng VIP của khách sạn.

Trời trở lạnh hơn, hôm nay có gió mùa đông bắc, mọi thứ trong phòng đều lạnh lẽo,

Anh nhíu mày nhìn chiếc giường to lớn kingsize. giường to như vậy, trời lại lạnh, chẳng nỡ để cô ấy ngủ ở đó.

"..."

Anh ôm cô đến cái sofa bên cạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay phải ôm lấy cô, tay trái lựa lựa cởi áo vest của mình, đắp lên người cho cô, tiếp tục ôm cô, sưởi ấm cô.

Anh cứ ngắm nghía cô đến thất thần,

Mà Hạ Thư lúc ấy mơ thấy gì đó, miệng lẩm bẩm, dần tỉnh

"Nước.. nước.. khát..!"

Chắc do tác dụng của thuốc mê dần hết, lại mấy tiếng không được ngụm nước nào, nên có chút khát.

Thừa Trung thấy vậy thì khẽ thả cô xuống ghế, định đi lấy chai nước cho cô thì cô chợt mở to mắt, nhận ra điều gì đó.

Chạy tới, lướt qua anh, nhìn thấy chai rượu, chộp lấy, anh giật mình.

Con bé này tỉnh táo tới vậy à?

Nó lấy chai rượu làm gì?


Hạ Thư tay cầm chai rượu, tay khua khua về phía anh, lại nhìn quanh quanh, không có vật gì sắc bén, nhọn nhọn để làm vật phòng thân.

À.. Cô nghĩ mình vẫn bị kẻ xấu bắt cóc, trong phút hắn lơ là cô phải tóm lấy cơ hội.

Ai ngờ được anh chính là "hắn".

Anh mở to mắt?

Nó tưởng mình bắt cóc nó?

Giơ chai rượu?

Mình là du côn chắc?

Chắc là vừa nãy bị bịt mắt chặt quá nên có chút mờ rồi?

Thừa Trung định nhân cơ hội lấy lại chai rượu thì cô bỗng rụt tay lại, mở nắp chai rượu, tu ừng ực.

Chai rượu cô vừa uống khá đắt tiền nên dung tích cũng không nhiều, cô uống ực 5 giây là hết sạch.

"..."

Chai rượu vang vị trái cây đã đủ làm cô say bí tỉ rồi, bây giờ cô còn nốc chai vang 15% độ cồn?

Bão sắp đổ bộ.

Anh có cảm giác điều không hay sắp đến.

Anh với tay lấy vỏ chai rượu trên tay cô, tiện tay vứt vào thùng rác, sợ để cô cầm thêm tí nữa thì sẽ lanh tanh bành cái phòng ra mất.

Anh đoán không sai

5..

4..

3..

2..

1..!

"Ê, thằng kia.."

Hạ Thư quay sang anh, lớn giọng gọi.

Mặt cô hơi ửng hồng, biểu cảm không coi ai ra gì.

Anh đỡ lấy hai tay cô. Biết ngay mà con yêu tinh này, yêu tinh chứ không phải mèo nữa rồi..

Hạ Thư lại tiếp tục cợt nhả với anh, coi mình như hoàng thượng trong thời kỳ nữ tướng :)), câu chuyện tiểu thuyết mà cô thích nhất..

[Thời kì nữ làm hoàng thượng, nam nhân là phi tần]


"Tên nam nhân kia, ta đói, mình đi ăn"

Cô lại lẩm bẩm

"Đi ăn.. ăn.. ăn !"

Rồi kéo tay anh lôi ra khỏi phòng.

Anh đã từng chứng kiến cảnh này một lần, lúc ấy cô cũng uống say như này, làm loạn tất cả mọi thứ, và tất nhiên anh không thể làm gì.

Lần ấy anh vừa ngắn cản, cô đã khóc loạn lên, nhảy, dậm chân bình bịch xuống đất như đứa trẻ con, xong cầm lấy hai tay anh quay vòng tròn cả trắm vòng, chóng mặt, suýt ngã, may mà anh lấy thâ mình đỡ kịp, anh đã thề sẽ không có lần 2 để cô say.

Nhưng mà, lần này, lỡ rồi, lần thứ 3 nhất định không có.

Chẳng ai biết được tình cảnh này cô ấy sẽ làm ra chuyện gì..

Tiếng cửa đập quá to, đánh động tới mấy phòng bên cạnh, tò mò, hiếu kì, họ mở cửa.

Anh xấu hổ, nhanh chóng kéo tay Hạ Thư vào trong góc cuối của tầng.

Vì đây là tầng cuối nên không có cầu thang lên xuống nữa.

Họ mở cửa ra và không thấy gì, chắc nghe nhầm.

Thừa Trung thở dài, may trốn kịp.

Chứ không cái danh Thừa Trung - chủ tịch tập đoàn giải trí Hạ Trung dính líu tới rượu và gái gú, vậy còn gì thanh danh mà anh gây dựng bao nhiêu năm, mặt mũi nào mà nhìn các fans?

Con quỷ này?

Con yêu tinh này?

Thừa Trung thở dài nhìn cô đang gục mặt vào ngực anh.

Bỗng cô ngẩng mặt lên, mỉm cười.

Làm anh giật thót.

Cô bé em lại muốn gì nữa?

Hạ Thư nhón chân, vòng tay qua cổ anh, đặt lên môi anh một nụ hôn

"Cái quái..?"

Anh bất ngờ

Cô vẫn không tưởng tượng được mình đang đứng bên bờ vực thẳm..

Nếu là người khác thì đã ăn sạch sẽ cô rồi..

Từ môi anh truyền tới cảm giác đau đớn, sộc lên mùi máu tanh.

Cô cắn anh? Vì cái gì?

Hôn xong cắn, xoa rồi đấm hả?


Anh vẫn im lặng, chỉ thầm nghĩ. Cô lại nhập vai gì nữa đây?

"A.., humbergur ngon quá .. nhoàm nhoàm..."

"..."

Cái mẹ gì đây? Môi anh là đồ ăn sao? Tôi lại còn tưởng em định "ăn" tôi luôn rồi cơ.

Sau đó cô nhảy lên người anh, miệng cắn tóc, lẩm bẩm

"A.. mì ý ngon này.. hahaa chưa no chưa no.."

Anh không dám thả tay, sợ cô sẽ ngã mất!

Hạ Thư tiếp tục nhảy xuống, ngoạm vào cánh tay vừa ôm lấy cô

"A haha.. cánh gà ngon này, cái này, cái này nữa!! Ngon.. ngon.."

Chưa no? Ủa ăn "mì ý" , "cánh gà", "humbergur" sao chưa no vậy? Em là lợn hả?

Cô ngồi bịch xuống, thưởng thức tiếp "món" tiếp theo

Cô hô lớn

"Chuối ngon nè.."

"..."

Anh nhìn xuống cô, tay cầm vào ... của anh

"..."

Anh không biết nói gì hơn, anh nhịn lắm rồi, từ cam chịu chuyển sang giận dữ, anh nhếch mép cười, kéo tay cô lên, kéo cô qua người.

Hừ, bồng công chúa, cõng? Say rượu không có kiểu bế đấy đâu.

Anh đem cô trở về phòng, đem cô vào bồn tắm, rửa ráy sạch sẽ cho cô.

Với lấy cái khắn tắm, anh lại nảy ra ý khác.

Một ý nghĩ tăm tối!