Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTôi vốn là con người rất kiên cường, tự lập.
Không phải tôi mà mọi người đều đánh giá tôi như thế.
Năm tôi lên cấp 3, tôi dọn ra ngoài sống.
Tôi dành thời gian vừa đi học vừa làm thêm kiếm tiền đóng học.
Chẳng phải vì hoàn cảnh hay xích mích với gia đình, mà là khi tôi sống dưới căn nhà bố mẹ tôi để lại, tôi lại càng nỗ lực sống hơn bao giờ hết.
Chính vì vậy tôi mới thấu hiểu từng đồng tiền chúng ta kiếm được đều do mồ hôi công sức của mình mà ra, có khổ cực mới hạnh phúc được.
Năm mẹ tôi đi lấy chồng, bà đã dọn khỏi Văn gia. Cùng với cha tôi mua một căn nhà trên tầng 2 một khu tập thể không quá nhỏ, nhưng không bao lâu, cha tôi qua đời.
Năm tôi 15 tuổi, mẹ cũng đi theo cha.
Có lần tôi đã nghĩ mẹ có phải vì sinh mình ra muộn mà sức khỏe không tốt không? Nếu như chỉ có mình anh thì tốt hơn rồi.
Và...rất nhiều lần suy nghĩ như thế. Nhưng sau đó, tôi lại càng cố gắng hơn, nghĩ về mẹ, và nghĩ về cha.. đang ở trên trời nhìn tôi.
Tôi càng phải sống thật tốt.
Hằng ngày tôi đi học sáng, chiều được nghỉ 2-3 buổi, thường tôi sẽ đi làm buổi tối, sau đó học bài và đi ngủ.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay là một buổi học bình thường.
Nắng chói chang chiều rọi từng góc lớp.
Mấy buổi đầu, chúng tôi phải ôn lại những kiến thức cơ bản của lớp 9, nên cũng khá nhàn.
"Renggg..."
Chuông kêu hết tiết học, lớp tôi như vừa bị một trận lũ quét qua, gục ngã toàn bộ.
Sau một tiết học toán cảm giác như tảng đá nghìn tấn đè nặng lên vai.
Cậu ta ngồi bên cạnh tôi, thản nhiên đeo tai nghe, mắt dưỡng thần
Nhìn kỹ thì đúng là cậu ta không có điểm gì đáng chê.
Sống mũi cao, mắt đen, sâu thăm thẳm, khuôn mặt bảnh trai thu hút người khác, trên trán có dán băng cá nhân.
Đúng kiểu ngầu soái ca..
Nói đến đây, cũng chẳng biết thế nào, oan gia thật.
Nhà cậu ta thuê ở ngay bên cạnh nhà tôi.
Có lần tôi lúc tôi đi ra khỏi nhà, quên khóa cửa, cậu ta mặt ngái ngủ lên tiếng nhắc tôi:
"Cửa không khóa?"
À thì ra cậu ta cũng nói được nhiều hơn một từ!
Một buổi tối làm về muộn, quên thu quần áo, vội vàng chạy hộc máu về thu cũng thấy cậu ta có lòng tốt thu hộ.
Một lần trong hàng vạn lần học toán, tôi ngủ gật, bị thầy giáo gọi đến tên, cậu ta cũng là người giúp tôi thoát khỏi ải khó.
Ngày hôm ấy có tai nạn trên đường bị kẹt xe, kết quả đến muộn bị phạt, cậu ấy nguyện chịu phạt cùng tôi.
Một chiều trời mưa, ngấm lạnh cảm mạo, cậu ấy thay tôi làm thêm 3 tối.
Ngày trời mưa bà tôi mất, một đoạn tình cảm mất đi, cậu ấy che ô an ủi tôi.
Một ngày tôi bất cẩn ngã xe, cậu ấy cõng tôi cả đoạn đường dài.
Một ngày tôi thất tình, cậu ấy dùng kinh nghiệm fa ngàn năm để chọc tôi vui..
Mà trong lòng chẳng dễ chịu gì...
Còn rất nhiều "một lần" như thế nữa
Thì ra cũng có những con người như vậy lãnh khốc, lạnh lùng, nhưng cũng có lúc lộ ra những mặt ngọt ngào.
Những khoảnh khắc ở cùng cậu ấy dù chỉ xảy ra một lần duy nhất:
Một lần được cõng, một lần được che ô, một lần đứng cùng cậu ấy chịu phạt, một lần được cậu ấy sửa xe, một lần được cậu ấy ôm vào lòng..
Rất nhiều những "một lần" ấy đã tạo nên thanh xuân của chúng tôi.
Chẳng ai ngờ được một Tần Gia Phong kiêu ngạo, cao cao tại thượng sau này lại có khoảng thời gian cúi mình làm thêm, lại có thể vì một cô gái mà đi nhờ cậy các mối quan hệ, có thể vì một cô gái mà chẳng màng đến tôn nghiêm, rời căn hộ biệt thự to đùng ai cũng mơ ước đi thuê một nhà trọ bé nhỏ bên cạnh để tiếp cận cô gái.
Thế giới của anh ấy cô đơn, tối tăm, thế giới của cô gái ấy cũng hiu quạnh, tự lập từ nhỏ.
Anh ấy và cô ấy mỗi một nửa đem đến cho nửa còn lại những tia nắng ấm của bầu trời.
Chàng trai tháng 10 ấm áp đằng sau vẻ lạnh lùng vốn có, còn cô gái tháng 6 tháo bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ biết bao lâu xây đắp để đón nhận nửa kia..
______________________________________________________________________________
Cái gọi là thanh xuân tuy chỉ là tên của một con đường, là một đoạn thời gian nhưng đối với tôi, đoạn thời gian ở cùng Thừa Hạ đáng quý hơn cả.
Kể từ giây phút nhìn thấy cô ấy trong vườn Họa Mi, tôi đã không tự chủ mà nhìn cô ấy thêm lần nữa.
- Nhìn thấy cô ấy lúng túng không biết trả bài như nào, tôi không tự chủ được mà giúp cô ấy.
- Nhìn cô ấy ngấm lạnh mà cảm mạo, không tự chủ được mà chăm sóc cô ấy, đi làm giúp cô ấy.
- Nhìn thấy mưa, sợ cô ấy không kịp về, tôi thu giúp cô ấy quần áo, bớt cho cô ấy một chút nhọc lòng.
- Nhìn thấy cô ấy đau lòng vì người đàn ông khác không phải tôi, tôi không tự chủ được mà an ủi cô ấy trong khi lòng mình còn khó chịu hơn cả cô ấy.
- Nhìn thấy cô ấy ngã xe, tôi cam lòng cõng cô ấy cả đoạn đường dài.
Cái gì Tần Gia Phong tôi cũng tình nguyện, chỉ muốn cô ấy một lần bước vào thế giới của tôi.
Bởi tôi tin rằng cũng sẽ có một ngày cô ấy vì tôi mà lo lắng như vậy.
_Văn Thừa Hạ_