Giọng nói này vang lên, thành công làm cho Diệp Hiểu Hạ sắp chạy đi dừng
bước, cô quay đầu nhìn, chỉ thấy ở trên lầu ba có một vị thương khách
đang cười. Hắn hướng về phía Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng gật đầu: "Không Đồng ở bên trong chờ cô đã lâu."
Diệp Hiểu Hạ nhìn người đứng trên
lầu ba, lại nhìn theo nam tử đã biến mất ở góc cầu thang kia, trong nhất thời cô xuất hiện sự mâu thuẫn không thể lựa chọn. Cô cắn cắn môi, sau
đó ngẩng đầu nói với thương khách kia: "Anh chờ tôi một chút, mười phút, không, năm phút tôi sẽ trở lại!"
Dứt lời, cô cũng không đợi
thương khách kia đáp lại, cả người giống như cơn gió chạy xuống lầu. Cô
chưa bao giờ hi vọng, bước chân của mình có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa như bây giờ. Không thể giải thích được vì sao, lúc này cô lại hi vọng
có thể nhìn thấy người đó một lần nữa.
Cô thậm chí còn không biết nếu đó đúng là người kia, cô sẽ nói gì, cô muốn làm gì. Cô chỉ biết,
bây giờ trong nội tâm cô như có lửa không ngừng cháy lên hi vọng là nhìn thấy hắn một lần nữa mà thôi.
Cô không nghĩ đến, nếu không phải hắn thì sao, nếu là hắn, thì sao.
Giờ phút này, trong đầu cô chỉ có một ý niệm, nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn!
Cô chạy ra khỏi Trà Hương lâu, đứng ở trên đường, nhìn xung quanh. Nhưng
trong đám người nhốn nháo đó đâu còn bóng dáng nam tử kia, hắn giống như bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại biến mất trước mắt Diệp Hiểu Hạ. Cô đứng ở đó, dùng sức thở hổn hển, mắt cũng không dám chớp, chỉ hy vọng có thể
tìm thấy bóng dáng kia.
Cuối cùng, cô chỉ nhận được thất vọng.
Một loại tư vị nói không nên lời xoay quanh trong lòng cô, thất vọng, tiếc
nuối, tóm lại nói không nên lời. Cô cong người xuống, thở từng ngụm từng ngụm, nhìn phiến đá xanh kia, một loại chua sót theo lưỡi cô chảy ra,
cuối cùng tràn ngập miệng, làm cô không nhịn được nhíu mày.
"Cô
đang tìm người sao?" Diệp Hiểu Hạ đứng dậy, quay đầu lại, chỉ thấy
thương khách kia đang đứng ở phía sau cô không xa, trong ánh mắt mang
theo một điểm tò mò.
Tìm người sao? Như cô cũng được cho là tìm
người sao, không biết hắn tên là gì, không biết chức nghiệp của hắn là
gì, thậm chí ngay cả dung mạo cũng không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ rõ viên
nốt chu sa đỏ chói mắt kia, làm sao có thể gọi là tìm người chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy khóe miệng càng thêm chua sót. Cô giật
giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười, sau đó lắc đầu: "Không, không phải."
Thương khách kia chỉ nhếch lông mày, nhưng không nói nhiều, xoay người đưa
Diệp Hiểu Hạ lên lầu ba. Hắn nói với Diệp Hiểu Hạ, hắn tên Hồng, mà
người đang chờ cô là phó hội trưởng của Danh Môn nghiệp đoàn —— Không
Đồng.
Trà Hương lâu, lầu ba, gian thứ ba: ở giữa phòng.
Trên cánh cửa treo một cái mộc bài nhỏ, bên trên viết tên, Thanh Sơn Bích Thủy.
Tên này thật đúng là phù hợp với phong cảnh Bạch Đế Thành, Hồng nhẹ nhàng
gõ cửa, chỉ thấy trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Vào
đi." Sau đó hắn liền đẩy cửa ra, ý bảo Diệp Hiểu Hạ đi vào.
Đây
là một gian phòng rất lớn, trong phòng cổ hương cổ sắc. Trên tường treo
hoa mẫu đơn phú quý, trên bàn đặt một đôi bình Bạch Ngọc Tịnh, trong
bình còn cắm mấy bông hoa nhài mới hái, bên trên thậm chí còn có vài
giọt sương sớm óng ánh trong suốt.
Giữa phòng có một tấm thảm dệt đỏ sậm, ở trên là bàn bát tiên gỗ đàn, trên bàn bày một bộ dụng cụ pha trà.
Ở bên cửa sổ, là một nam tử mặc trường bào xanh nhạt, hắn thấy có người
vào, liền nghiêng nửa mặt, lộ ra nụ cười ôn hòa, làm một tư thế mời:
"Mời."
Diệp Hiểu Hạ nhìn nam nhân này, dung mạo hắn cũng không
xuất chúng, bất quá trên người hắn lại toát ra một loại hơi thở "Tôi
không tầm thường". Cô gật gật đầu, ngồi vào vị trí hắn chỉ, hắn cũng đi
từ bên cửa sổ tới, ngồi bên cạnh Diệp Hiểu Hạ.
"Tôi là Không
Đồng, là phó hội trưởng Danh Môn nghiệp đoàn, rất vui vì cô đồng ý ăn
cơm cùng tôi." Không Đồng nói chuyện rất vững vàng, như là một chén
nước, tứ bình bát ổn.
Diệp Hiểu Hạ gật đầu, lại không biết nói gì, đành phải khách khí đáp lại: "Hẳn là tôi phải cám ơn anh mời tôi ăn cơm mới đúng."
"Này món vịt ở Trà Hương lâu là ngon nhất Bạch Đế Thành, đến Bạch Đế Thành
mà không nếm thử, là tiếc nuối cả đời. Lát nữa, cô nhất định phải nếm
thử một chút." Không Đồng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, hắn rót cho Diệp Hiểu
Hạ một ly trà, một bộ dáng trời trong nắng ấm."Đây là Mông Đỉnh Cam Lộ,
trước khi ăn vịt dùng để nhuận miệng."
Diệp Hiểu Hạ trong lòng
nghĩ vừa rồi gặp người kia, tinh thần thật sự có chút không tốt. Cô
không yên lòng bưng ly trà lên nhấp một ngụm, cũng không nghĩ đến Mông
Đỉnh Cam Lộ nổi tiếng nhất Bạch Đế Thành không khác gì nước trắng.
Cô cúi đầu, nhìn bột xanh nhạt trong chén, có chút thấp thỏm nôn nóng.
Trầm mặc như một cái lưới vĩ đại bao trùm trong phòng, làm mọi người đều
không thở nổi. Diệp Hiểu Hạ dùng dư quang nhìn sang, chỉ thấy Không Đồng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là nhìn cái gì. Cô cũng nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài ngoại trừ bầu
trời xanh có chút xám ngắt kia, cái gì cũng không có.
"Cô ra giá đi." Ngay tại lúc Diệp Hiểu Hạ xuất thần nhìn bầu trời, liền nghe thấy Không Đồng nhàn nhạt hỏi.
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, rồi mới giật mình nhớ tới mục đích mình đi đến Trà Hương lâu.
Vừa rồi còn chưa ra khỏi đại sảnh hội đấu giá, liền nhận được một cuộc đối
thoại bí mật của một người xa lạ, hắn nói hắn tên là Không Đồng, là phó
hội trưởng Danh Môn nghiệp đoàn. Muốn cùng cô nói một chút về năm kiện
trang bị bán đấu giá, Diệp Hiểu Hạ nằm mơ cũng không nghĩ tới năm kiện
trang bị kia vừa mới bán ra, đã có người tìm tới cửa muốn buôn bán. Hơn
nữa lúc bán năm kiện trang bị kia, cô cũng không nghĩ nhiều, hiện tại
kinh tế quẫn bách khiến cô lập tức đáp ứng lời mời này.
Chỉ là,
cô cũng không ngờ, đi đến Trà Hương lâu, lại gặp người kia. Tuy, Diệp
Hiểu Hạ cũng chưa thể xác nhận, nam tử này có phải là người đã từng cứu
cô trong hiện thực không, nhưng nốt chu sa đỏ tươi kia đã chiếm toàn bộ
tâm trí cô, cư nhiên khiến cô quên chuyện mua bán trang bị này.
Nếu không phải Không Đồng bảo cô ra giá, đoán chừng hiện tại tâm trí cô còn đang tuần tra ở chỗ nào. Diệp Hiểu Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó lại
thở ra ngoài, bắt buộc bản thân tập trung toàn bộ lực chú ý đặt vào
người đối diện này, hiện tại, chuyện quan trọng nhất của cô, là việc mua bán năm kiện trang bị kia.