Mặt Diệp Hiểu Hạ nóng rực như sắp bốc cháy, tay cô giữ chặt vạt áo Trầm Hoan, muốn ổn định thân thể của mình, trong đầu càng hồ đồ. Ngày hôm qua, đến cùng đêm qua xảy ra chuyện gì?
Trầm Hoan chỉ cảm thấy thân thể của mình bởi vì quá mức tưởng niệm cô gái trong dạ này mà đau đớn đến cực điểm, thậm chí anh cảm thấy mình cũng không có cách nào khống chế được nữa. Bỗng nhiên, anh đẩy Diệp Hiểu Hạ ra, xoay người sang chỗ khác, nỗ lực bình ổn hô hấp hơi hỗn loạn của mình, "Quần áo của em ở ban công đó." Nói xong không bao giờ quay đầu nữa, trực tiếp chui vào toilet.
Diệp Hiểu Hạ chỉ là hơi kỳ quái nhìn Trầm Hoan, đây là có chuyện gì? Đầu cô hồ đồ, chân cũng không có sức, chỉ có thể tạm thời tựa vào tường khôi phục thể lực. Trầm Hoan vào toilet, tiếng khóa lách cách, sau đó Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên trong có tiếng nước vang lên.
Hãy còn dựa vào tường đứng đó một hồi lâu, Diệp Hiểu Hạ mới khôi phục một chút sức lực. Cô nhìn nhìn toilet, nơi đó vẫn còn ào ào truyền ra tiếng nước, quay đầu đi đến ban công. Từ khi rời giường đến hiện tại cô luôn luôn bị vây trong trạng thái mơ hồ, chưa có đánh giá căn nhà này, giờ cô vừa ôm quần áo đi vào phòng, vừa đánh giá căn nhà.
Trang hoàng vô cùng giản lược, màu sắc cũng là trắng đen kinh điển, cả căn nhà như nhà mẫu vậy, không có một tia dư thừa nào, rất xinh đẹp, nhưng cũng làm Diệp Hiểu Hạ có cảm giác nói không nên lời.
Căn nhà như vậy, ở sẽ có thoải mái cảm giác sao? Hoặc chỉ khách sạn thôi. Cô cảm thấy mình không thể sống trong căn nhà như vậy, bởi vì trong căn nhà như vậy, cô sẽ trở nên có tố chất thần kinh. Mọi nơi đều sạch sẽ không hạt bụi, mọi nơi đều chỉnh tề giống như tạp chí thời thượng, đây, đây vẫn là cuộc sống con người sao?
Vấn đề như thế luôn luôn dây dưa, Diệp Hiểu Hạ thấy Trầm Hoan ngồi vào ghế tựa đối diện mình. Anh thay quần áo, lại là màu sẫm, tóc còn hơi ẩm ướt, bất chợt còn có hạt nước nhỏ xuống theo sợi tóc.
Ai cũng không có nói một lời, như có khoảng cách không thể vượt qua cứ vắt ngang hai người như vậy. Bữa sáng nhìn như ngon miệng như vậy nhưng Diệp Hiểu Hạ lại thấy giống như đang ăn sáp, cô cúi đầu chọc hạt gạo trong chén, nhưng cả người lại khó chịu đắc tượng như cầm huyền sắp đứt dây.
Nhất định phải nói cái gì đó đi, bằng không mình sẽ điên mất. Diệp Hiểu Hạ nghĩ, cô chẳng phải người thích ăn mệt, lại càng không phải một người thích ngậm bồ hòn, cho nên, có một số việc phải nói ra. Chỉ là nên mở miệng từ chỗ nào mới có thể có vẻ chẳng đột ngột như vậy?
"Rượu phẩm của em không tệ." Giọng Trầm Hoan nhàn nhạt truyền tới, anh ngồi ở chỗ kia tựa hồ không coi ai ra gì, kỳ thực ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi người Diệp Hiểu Hạ. Có lẽ anh thật sự đánh giá cao mình, anh cho rằng mình có thể nhẫn nại những ngày rời cô, lại thật không ngờ, mình đã sớm nhớ nhung như thế cô.
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt một chút, tay cầm chiếc đũa dừng một chút, sau đó lẳng lặng mở miệng: "Còn tốt, ít nhất sẽ không say khướt."
"Đó là một thói quen tốt." Trầm Hoan cảm thấy tình huống hiện tại mình hơi nắm giữ không xong, lòng bàn tay anh hơi hơi ra chút mồ hôi, trong lòng có bất an nói không nên lời."... Anh nghĩ đến em không biết uống rượu."
Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắc bạch phân minh của Diệp Hiểu Hạ nhìn về phía Trầm Hoan, cô lại vẫn cười như cũ, giọng cũng rất dịu dàng, nhưng, lại phảng phất mang theo lệ khí đoạt mạng bắn tới Trầm Hoan: "Em cũng không phải nội trợ nghi gia nghi thất, sao có thể một chút tật xấu cũng không có." Mặt mày Diệp Hiểu Hạ cong cong: "Hơn nữa, chúng ta cũng không có quen đến hiểu rõ mà."
Phảng phất là một ngụm hạt cát bị nhét vào trong cổ họng, Trầm Hoan sững sờ ở đó phun cũng không phải, nuốt cũng không phải, nửa ngày cũng nói không ra một chữ. Cuối cùng, khóe miệng của anh hơi hơi cong, giọng nói nhỏ bé yếu ớt không tiếng động vang lên: "Hiểu Hạ..."
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy kiên trì lâu như vậy thật sự là một chuyện không có ý tứ gì. Đối phương cũng không giống mình, xem lẫn nhau là nơi dựa vào, thậm chí cả nguyên nhân và thời gian rời khỏi cũng không nói rõ, có lẽ ở trong mắt anh, mình cũng chỉ là một người xa lạ thôi. Anh khinh rẻ mình như thế, mình cần gì phải đơn phương nhiệt tình vì anh?
Nghĩ như vậy, sợi dây trong lòng cô như bị đứt đoạn, nhất thời cảm thấy đần độn vô vị. Cô đứng lênọ rút một tờ khăn giấy, lau miệng, để ở trên đất, từ trên cao nhìn xuống nhìn Trầm Hoan im lặng: "Cám ơn anh khoản đãi, em đi trước, sau này lại liên hệ đi."
Trầm Hoan thấy Diệp Hiểu Hạ không chút do dự đứng dậy, không chút do dự nói lời cáo biệt, không chút do dự xoay người bước đi, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục im lặng, cũng đứng lên, nhẹ nhàng gọi cô: "Hiểu Hạ, anh..."
Nhưng Diệp Hiểu Hạ cũng không cho anh cơ hội giải thích, chính là quay đầu lại nhìn xem anh mỉm cười đánh gãy anh mà nói: "Nga, em quên, em không liên hệ anh được, nếu anh không ghét bỏ, có thể gọi điện thoại của em, đương nhiên, mời trước khi em tìm được đối tượng kết hôn." Nói xong cô cầm túi đặt trên sofa, từ bên trong lấy cái di động Trầm Hoan từng cho cô ra, đặt trên bàn, cúi đầu lại nói: "Đây là anh cho em mượn, em đã dùng còn có, cám ơn."
Dứt lời, cô không nói nhiều một lời nào, lập tức đi tới cửa bắt đầu mang hài, mang mang, cô lại nghĩ tới chuyện gì. Từ bóp tiền lấy ra ra năm trăm đồng tiền đặt trên tủ giầy chỗ cửa: "Ngày hôm qua và hôm nay cám ơn anh, tiền đặt ở tủ giầy."
Chỉ trong nháy mắt, Trầm Hoan vừa rồi còn đứng ở phòng bếp đã đến cửa ra vào, anh một phen bắt được cổ tay Diệp Hiểu Hạ, lạnh giọng nói: "Diệp Hiểu Hạ, em có ý gì?"
Nhìn gương mặt Trầm Hoan mang theo phẫn nộ và bị thương, không biết vì sao đáy lòng Diệp Hiểu Hạ cảm thấy vui vẻ lạ lùng, cô cười cười: "Tiền phòng, nhà anh trang hoàng tốt như vậy, em xem như trả tiền khách sạn một đêm..."
"Anh hỏi em đến cùng có ý gì!" Trầm Hoan rống to, đánh gãy nụ cười như hoa mà ngôn ngữ tàn khốc của Diệp Hiểu Hạ, anh cầm tiền đặt trên tủ giầy, phẫn nộ đến cực điểm: "Em đưa anh di động, nói không liên hệ, trả tiền lại cho anh, đến cùng em có ý gì! Em muốn nói gì! Em nói ra đi, đừng đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi như vậy!!"
Gương mặt tươi cười của Diệp Hiểu Hạ trầm xuống, dần dần trầm xuống, cuối cùng biến thành biểu cảm bình tĩnh như nước. Hai người đối diện như vậy, như là đang xé rách hai bên, tuyệt đối không khuất phục. Cô chậm rãi mở miệng: "Em nhớ lần trước tách ra, ngươi hỏi ta, làm người phụ nữ của anh có đáng không." Cô trào phúng cười cười: "Anh còn nhớ rõ không? Dù sao cũng là chuyện hơn nửa năm trước."
Biểu cảm Trầm Hoan trở nên hơi khó coi, mặt anh hơi hơi đỏ lên, cuối cùng anh vẫn là rầu rĩ nói: "Nhớ được."
"Em nói rồi, không có có đáng không, chỉ có bằng lòng không. Lúc đó em thật sự bằng lòng, em cảm thấy anh sẽ là người đàn ông mà em có thể dựa vào cả đời. Nhưng đến khắc này, em muốn thay đổi đáp án."
"Thay đổi đáp án?" Mặt Trầm Hoan trở nên khó coi.
"Đúng vậy, em không đồng ý." Diệp Hiểu Hạ nói xong thì rút cổ tay từ trong bàn tay Trầm Hoan ra.
"Vì sao?" Cho tới bây giờ Trầm Hoan cũng không nghĩ rằng trong cuộc đời mình còn có cơ hội hỏi ba chữ* này, từ khi còn anh biết chuyện, đối mặt kết quả cho tới bây giờ đều là lạnh nhạt. Tốt thì tốt, không tốt thì không tốt, anh tuyệt đối sẽ không hỏi vì sao. Anh luôn cảm thấy, anh hiểu được kết quả là được, quá trình và nguyên nhân có vẻ không đáng cân nhắc. Nhưng hôm nay, anh không thể khống chế bản thân, anh không thể nhận không đồng ý theo như lời Diệp Hiểu Hạ.
*các bạn đều tiếng, vì sao trong tiếng Trung là quây-sờ-ma, 3 chữ nhé ^_^
Vì sao? Diệp Hiểu Hạ kéo kéo khóe môi, lộ ra tươi cười chua sót đến cực điểm. Quả nhiên là không thích hợp, vậy mà đến bây giờ anh cũng không biết cô đang tức giận cái gì? Lòng lạnh như nước, Diệp Hiểu Hạ xoay người, cầm tay nắm cửa, muốn đẩy cửa rời khỏi.
"Hiểu Hạ, nói nguyên nhân với anh." Trong giọng Trầm Hoan mang theo năn hèn mọn nỉ, anh ôm lấy Diệp Hiểu Hạ, nắm lấy tay cô đang cầm tay nắm cửa, giống một đứa trẻ bướng bỉnh không cho cô rời đi. Điều này làm cho trái tim Diệp Hiểu Hạ nhịn không được bắt đầu rơi xuống. Cổ họng cô cứng lại, nếu không phải thật sự trái tim băng giá, sao cô có thể nhận kết cục? như vậy
Nhưng, có năng lực thế nào đâu? Chỉ yêu là không đáng kể, giữa hai người cả tín nhiệm cũng chưa từng có qua, dù tính từng oanh oanh liệt liệt, thì có năng lực thế nào? Cuối cùng cô vẫn thở dài một hơi, tay đẩy Trầm Hoan ra, cũng không quay đầu, dứt khoát kiên quyết mở cửa: "Trầm Hoan, hẹn gặp lại."
Cửa, mở, lại đóng.
Không khí trong phòng như còn giữ hương vị cô, mềm mại, bao dung, thậm chí còn lây dính mùi rượu nhè nhẹ. Phảng phất sóng biển, phô thiên cái địa đánh tới Trầm Hoan, lập tức nuốt hết anh.
Anh vẫn đứng ở cửa, ôm lấy thân thể, như chỉ có như vậy mới có thể níu giữ nhiệt độ cô vừa mới để lại ở trong thân thể. Anh biết giờ phút này mình hẳn là đuổi theo cô, giữ chặt cô, nói ra tất cả những lời trong lòng, nhưng không biết vì sao, thân thể anh không có cách nào nhúc nhích một chút. Trong nháy mắt Diệp Hiểu Hạ mở cửa rời khỏi kia, Trầm Hoan cảm thấy sinh mệnh mình tựa hồ mất đi rồi.
Điện thoại vang lên, không ngừng vang. Trầm Hoan vẫn đứng chỗ cửa vào, thật lâu không muốn di chuyển, mà sau đó, anh ngồi trên đất, lại nằm xuống, trong lòng trào ra bi thương anh không thể ức chế bao vây toàn thân anh, làm anh cả thở dốc cũng biến thành xa xỉ.
Diệp Hiểu Hạ thật sự cứ đi như vậy, đến cùng anh phải thế nào mới có thể giữ cô lại? Trầm Hoan luôn luôn nghĩ, lại không thể nghĩ rõ ràng.
__