Cực Hạn

Chương 143: Thân cận?




Đại khái tình huống đột nhiên có người cười sặc sụa như vậy từng xuất hiện nhiều lần trong cô nhi viện, phản ứng của mọi người được huấn luyện nhuần nhuyễn nhanh chóng. Bọn họ vậy mà ở trước tiên, buông bát trong tay, giơ tất cả đồ ăn trên bàn lên cao, nên một ngụm cơm tẻ của Diệp Hiểu Hạ phun ở trên bàn, mà đồ ăn và chén cơm vậy mà một hạt cũng không bị dính.

Nếu không phải đề tài trọng tâm lúc này thật sự quá kinh sợ, đại khái Diệp Hiểu Hạ sẽ vỗ tay tỏ ý vui mừng với phản ứng của bọn họ. Nhưng tình huống này, phản ứng cô có thể làm ra là ho khan mãnh liệt.

“Ai nha, đứa nhỏ này sao ăn một bữa cơm còn bị sặc nữa! Đã lớn như vậy, sao vẫn không cẩn thận như vậy.” Tay viện trưởng Vương vội vàng vỗ lưng cô, sau đó bưng lên một ly nước đến bên người cô, lòng lo lắng nói: “Con thế này sao viện trưởng yên tâm cho con ở bên ngoài?”

Quả thực Diệp Hiểu Hạ khóc không ra nước mắt. Cô bị sặc như vậy đầu sỏ gây nên đến cùng là ai chứ? Thật vất vả đợi cô bình tĩnh lại, viện trưởng Vương cũng không tiếp tục nói, chỉ bảo Diệp Hiểu Hạ ăn cơm nhanh lên. Cô nơm nớp lo sợ giương mắt nhìn viện trưởng Vương một cái, trong lòng mang theo vài phần may mắn, nghĩ rằng có khả năng viện trưởng Vương sẽ không nhắc lại việc này, cũng cũng chầm chậm lại bắt đầu ăn cơm.

Nhưng lúc này cô không dám hào phóng như vậy, nhai kĩ nuốt chậm.

Tròng mắt Thư Tiểu Mãn đối diện đổi tới đổi lui trên mặt Diệp Hiểu Hạ và viện trưởng Vương, nhai kĩ nuốt chậm.

Bạch Thiên Minh bên cạnh tựa như không có gì biến hóa, bất động thanh sắc quan sát biểu cảm Diệp Hiểu Hạ, nhai kĩ nuốt chậm.

Mấy đứa nhỏ khác trên bàn lại không chịu để tâm, ăn lang thôn hổ yết, là nhân vật an tâm nhất trên bàn này trừ viện trưởng Vương.

Sự thật chứng minh, khi một phụ nữ trung niên bắt đầu ham thích chuyện làm mối này, tuyệt đối sẽ không buông tha mục tiêu của mình dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, đợi đến lúc Diệp Hiểu Hạ nơm nớp lo sợ nuốt hai miếng cơm nữa, viện trưởng Vương lại bắt đầu thân thiết nói: “Hiểu Hạ à, về chuyện thân cận này...”

Bà mới mở miệng, Diệp Hiểu Hạ lập tức xua tay đánh gãy lời của bà: “Viện trưởng, con mới hai mươi ba tuổi, hiện tại nói không phải quá sớm ?”

“Sớm cái gì a? Hai mươi ba tuổi con còn cảm thấy nhỏ hả !” Vừa nghe luận điệu này viện trưởng Vương lập tức có bộ dáng vô cùng đau đớn: “Bà nói cho con biết, phụ nữ vừa qua hai mươi tuổi, tuổi kia mau như dòng chảy đó!”

“Viện trưởng... Diệp Hiểu Hạ muốn chen vào nói, nhưng một tiểu nha đầu chưa trải qua quá gió táp mưa sa làm sao có thể chặn đứng một người phụ nữ trung niên mỗi ngày chém giết trong chợ? Cô mới mở miệng lập tức đã bị viện trưởng Vương chặn lại.

“Giá thị trường của con gái tốt nhất là lúc này , chỉ cần vừa qua hai mươi lăm tuổi, vậy muốn gả nhân, cơ hội một năm ít hơn một năm!”

“Viện trưởng, con tạm thời còn chưa muốn kết hôn...” Diệp Hiểu Hạ yếu ớt nói rõ.

“Không kết hôn cũng tìm một người đàn ông chứ, con không thể muốn ăn thịt mới đi giết gà, muốn thải mới đi tìm toilet, muốn gả người mới đi tìm đàn ông! Nếu con muốn kết hôn lại đi tìm đàn ông, con sẽ phát hiện khó khan cỡ nào!”

“Viện trưởng...”

“Phía dưới có tiểu nữ sinh hai mươi tuổi hậu sinh hung mãnh, phía trên có thục nữ hơn ba mươi tuổi như sói như hổ, có một người đàn ông tốt thì lập tức có vô số phụ nữ tre già măng mọc.” Viện trưởng kéo cánh tay mảnh khảnh của Diệp Hiểu Hạ, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con xem, bằng cánh tay nhỏ nhắn ta cái chân nhỏ bé này của con, thân thể nhỏ xíu như vầy, con đoạt bằng người khác sao!”

Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ thừa dịp viện trưởng Vương thở, chỉ vào Bạch Thiên Minh bên người dời đi lửa đạn: “Viện trưởng, Bạch Thiên Minh còn lớn hơn con một tuổi rưỡi, anh ta lập tức hai mươi lăm ! Bà giải quyết anh ta trước đi!”

Bạch Thiên Minh bị lửa đạn dời đi mãnh liệt như vậy, nghẹn một chút, nhưng không luống cuống như Diệp Hiểu Hạ vừa rồi, anh ta lập tức lấy tay che miệng lại, để mình không chật vật như vậy.

Anh ta còn đang suy nghĩ phải xử lý tình huống lúng túng đến cực điểm này thế nào, lại nghe thấy viện trưởng Vương còn nói: “Nó tính hai mươi lăm thì thế nào ? Đàn ông chỉ cần có bản lĩnh thì ba mươi lăm cũng tìm được vợ. Hiểu Hạ à, bà chỉ lo lắng cho con.”

Diệp Hiểu Hạ thấy đề tài không dời đi, chỉ có thể tha thiết nhìn Thư Tiểu Mãn, hi vọng cô có thể đánh ngắt lời đến cứu lại mình một chút, nhưng, giờ này khắc này Thư Tiểu Mãn vô cùng không khí phách xoay đầu sang một bên, giả bộ nói chuyện với một đứa nhỏ khác trên bàn, Diệp Hiểu Hạ tức giận đến hàm răng ngứa.

“Hiểu Hạ à, con nhớ dì ở siêu thị cách vách chúng ta không?” Viện trưởng Vương tiếp tục cười tủm tỉm.

“Nhớ được.” Không phải là siêu thị nhỏ cô thường xuyên chạy chân đến kia sao, cô còn nhớ rõ dì kia có con trai, đáng giận muốn chết, hồi nhỏ thường xuyên kéo tóc cô đánh nhau. Đợi chút... Diệp Hiểu Hạ sửng sốt, sau đó lấy một biểu cảm hoảng sợ mộc nhìn viện trưởng Vương, cô sẽ không là muốn...

“Con dì ấy con còn nhớ rõ không? Là đứa bé hồi nhỏ kêu Tintin đó? Hồi nhỏ các con còn vui vẻ chơi với nhau mà.” Lúc này viện trưởng Vương không nhìn bất luận cảm xúc gì mà Diệp Hiểu Hạ biểu hiện ra ngoài, chỉ cười tủm tỉm nói xong lời mình muốn nói mà thôi.

Quả nhiên, quả nhiên. Diệp Hiểu Hạ dùng sức ăn cơm, phảng phất đó là địch nhân số mệnh của cô.

“ Bà nói cho con biết nha, đứa nhỏ kia giờ làm ở cục điện lực, đơn vị tốt, người ta luôn luôn nhớ kỹ con đó. Dì Phương cũng đặc biệt thích con, nói là tối hôm nay mời con ăn cơm.” Trên mặt Viện trưởng Vương đã toát ra ánh sáng hưng phấn nhảy nhót không thôi. Loại sáng rọi này làm cho trái tim Diệp Hiểu Hạ sắp nhảy ra ngoài.

Cô lưu luyến nhìn gương mặt viện trưởng Vương không đạt mục đích quyết không bỏ qua, cắn chiếc đũa rối rắm cơ hồ muốn khóc ra . Giờ cô muốn nói Trầm Hoan ra, nhưng, có thể nói sao?

Nếu không được Trầm Hoan đồng ý, cô cứ nói ra như vậy, Trầm Hoan có phải giận không. Hơn nữa... Cô xem như bạn gái Trầm Hoan sao? Diệp Hiểu Hạ hơi cứng nhắc, cô cố chấp nhận vì Trầm Hoan không có rõ ràng nói “Làm bạn gái của anh”, như vậy cô hẳn là coi như mập mờ không rõ.

Rối rắm như vậy, hơn nữa viện trưởng lặp đi lặp lại nhiều lần tác hợp, làm cô bất đắc dĩ đến cực điểm. Ngay cả bữa này có món cô thích ăn cũng làm cô ăn không biết mùi vị.

Bạch Thiên Minh không hiểu vì sao Diệp Hiểu Hạ không nói người hôn cô ở dưới đèn ra. Nhưng, bỗng nhiên anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng không rõ đến cùng Diệp Hiểu Hạ nghĩ thế nào , nhưng là, giờ cô yên lặng lại khiến trong lòng Bạch Thiên Minh có chút nhảy nhót nói không rõ.

Toàn bộ buổi chiều Diệp Hiểu Hạ đều bị viện trưởng Vương kéo nói về người Tintin kia, thậm chí đến sau 3 giờ, dì phương đối với Diệp Hiểu Hạ đã có chút xa xôi xa lạ cũng xuất hiện. Hai người phụ nữ trung niên bao quanh Diệp Hiểu Hạ, chị một lời em một tiếng, làm Diệp Hiểu Hạ muốn trộm thoát thân căn bản tìm không thấy cơ hội.

Thời gian rốt cục cọ xát đến 5 giờ rưỡi, Tintin trong ấn tượng ở Diệp Hiểu Hạ chỉ còn lại có kéo mái tóc mình xuất hiện. Vóc người anh ta khá cao, tóc sạch sẽ, mặc trang phục hưu nhàn, bước chân vội vàng đi tới cô nhi viện.

Nói thật ra, Diệp Hiểu Hạ đã căn bản không có ấn tượng với người đối diện, mà người kia lại rất quen thuộc chào cô: “Hiểu Hạ, thật lâu không thấy, anh là Kiều Phi.”

Kiều Phi Kiều Phi? Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, xem như đáp lại, trong đầu xoay xoay, nghĩ xem lần giao tiếp cuối cùng giữa mình và Tintin, nhưng là lại hoàn toàn nghĩ không ra .

Loại tình huống này là nhất định phải ăn cơm .

Viện trưởng Vương dắt Diệp Hiểu Hạ không tình nguyện và dì phương, Kiều Phi tới đến một quán lẩu gần cô nhi viện, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu Thư Tiểu Mãn, bỏ lại một sân bé củ cải đi ăn cơm.

Những người thân cận đều thích ăn lẩu, không phải vì lẩu ăn ngon bao nhiêu, là vì thời gian ăn lẩu đủ dài, cũng đủ dùng để bồi dưỡng gian tình... Không, cảm tình.

Nhưng, chuyện này với Diệp Hiểu Hạ mà nói, quả thực là như đứng ngồi không yên.

Bữa cơm này đại khái là bữa cơm dài dòng nhất cô từng ăn. Hình như Kiều Phi cũng không quá thích không khí như vậy, anh ta cũng không nói nhiều, Diệp Hiểu Hạ càng là nói ít, toàn bộ bà chỉ nghe thấy viện trưởng Vương và dì phương gặp nhau hận trễ.

“Hiểu Hạ a, đừng thăm ăn, cùng trò chuyện đi.” Viện trưởng Vương nhìn thấy bộ dáng Diệp Hiểu Hạ vùi đầu khổ ăn, thật sự nhịn không được, ở dưới bàn chọc đùi Diệp Hiểu Hạ một chút.

Diệp Hiểu Hạ không cam nguyện buông xuống chiếc đũa, ngẩng đầu, nhìn Kiều Phi, vừa định nói chuyện. Bỗng nhiên cảm thấy trong tầm mắt mình có một bóng dáng rất quen thuộc, cô theo bản năng tụ tập tiêu cự tại bóng dáng kia, mà sau đó cô sững sờ.

Trầm Hoan.

Đó là Trầm Hoan .

Anh đứng ở cửa quán lẩu trái phải nhìn quanh, khi Diệp Hiểu Hạ thấy anh, anh phảng phất cũng thấy Diệp Hiểu Hạ.

Sao Trầm Hoan có thể đến ? Chẳng lẽ cũng là đến ăn cơm.

Vấn đề duy nhất trong óc Diệp Hiểu Hạ cư nhiên là râu ria như vậy. Cô cảm thấy trong một khắc này mình trở nên hơi trì độn, chỉ có thể ngồi ở chỗ này lẳng lặng nhìn Trầm Hoan mặc quần áo tối màu chậm rãi đi tới chỗ mình.

“Hiểu Hạ, nhìn cái gì vậy!” Viện trưởng Vương nhìn theo ánh mắt Diệp Hiểu Hạ, cũng phát hiện Trầm Hoan, bà lập tức bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho Diệp Hiểu Hạ: “ Đứa bé này lớn lên thật xinh đẹp, nhưng Hiểu Hạ, đàn ông xinh đẹp như vậy tuyệt đối không thể muốn...”

Bà nói như vậy, dì Phương và Kiều Phi cũng quay đầu nhìn, dì Phương phụ họa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đàn ông quá xinh đẹp đều hoa tâm, giữ không được .”

Nhưng giờ phút này Diệp Hiểu Hạ cái gì cũng không nghe được, cô chỉ có thể nhìn Trầm Hoan đi tới bên người cô như vậy, tựa hồ hô hấp thế nào cũng quên .

Trầm Hoan đứng bên bàn Diệp Hiểu Hạ, cúi đầu nhìn ánh mắt Diệp Hiểu Hạ đang ngốc nghếch, sau đó giương mắt nhìn viện trưởng Vương lộ ra một tươi cười nhợt nhạt: “Viện trưởng Vương, Hiểu Hạ quên mang di động, con cho đi lại cho cô ấy.”

Nói xong, anh lại cúi xuống, từ trong túi lấy ra một cái di động mới tinh, kéo tay Diệp Hiểu Hạ ra, bỏ vào trong lòng bàn tay cô. Chậm rãi nói: ”Anh ở bên ngoài chờ ngươi, từ từ ăn, ăn no một chút.”

Trong đầu Diệp Hiểu Hạ trống rỗng, chỉ nhìn Trầm Hoan vươn tay, dùng ngón cái lau nước canh bên môi cô, sau đó đứng thẳng dậy đặt ở bên môi liếm một chút, xoay người chậm rãi đi ra khỏi quán lẩu.