Cực Hạn

Chương 136: Hỗn chiến (thượng)




Ánh mắt Cửu công tử dấu sau mặt nạ, như là độc xà chuyển dời từ mặt người này đến mặt người khác, lại chuyển dời đến mặt người kế tiếp. Sau khi tới tới lui lui vài lần bỗng nhiên phát ra tiếng cười làm cho người ta hoảng hốt, nhưng từ trong tiếng cười của anh ta không khó nghe ra đến, anh ta đang vui vẻ.

Nhưng là sự vui vẻ như vậy lại làm ba kẻ oan gia đang ngồi chẳng đặc biệt vui thích, lần này ba người vô cùng ăn ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cửu công tử một cái, biểu cảm trên mặt hoặc chán ghét, hoặc không kiên nhẫn, hoặc kỳ lạ.

“Thật là quá tốt, đúng là quá tốt.” Cửu công tử ngồi ở chỗ kia vỗ vỗ tay: “Tôi thật không ngờ cư nhiên có thể ở trong sòng bạc này giúp các vị tụ lại tiền duyên, đây cũng được cho là một việc công đức của tôi, các vị, các vị thấy đúng không?”

Lời này của anh không có ai hưởng ứng, ba người nếu không phải chuyển ánh mắt qua một bên, nếu không phải cúi đầu, nếu không thì rõ ràng nhắm mắt lại, cự tuyệt trả lời cái đáp án thật sự là không có chút ý nghĩa nào này.

Nhưng hình như Cửu công tử căn bản là không thèm để ý câu trả lời, anh ta vỗ vỗ tay, gọi Tam Thập Nhị Diệp đến. Tam Thập Nhị Diệp lập tức bước đến bên người anh ta, xoay người hành lễ: “Công tử, hôm nay là muốn chơi cái gì?”

“Người thú vị như vậy, đương nhiên là chơi bài cửu.”

Tam Thập Nhị Diệp lui xuống đi cầm bài, ba người trên bàn đều sững sờ ở đó.

Tử Tước Ái Nhân vỗ cái bàn một chút: “Bài cửu? Anh làm khó tôi sao, chọn một cái không phổ biến như vậy, có thể đổi thành chơi mạt chược không !”

Trúc Nhận Thiên Trần cũng khó mở miệng: “ Thứ này tôi cũng không quen thuộc, vẫn là đổi thành mạt chược đại chúng đi, như vậy mọi người đều tương đối quen thuộc.”

Diệp Hiểu Hạ lại càng không muốn nói, cô ngay cả mạt chược cũng không quá biết đánh, lại càng không nhắc tới bài cửu cái gì đó. Nếu cô không có nhớ lầm mà nói, cô chỉ thấy qua nó trong phim trên TV thôi, chưa từng thấy không bài cửu ngoài đời là cái gì đó.

So ra, tuy rằng mạt chược và bài cửu cô cũng không giỏi thế nào, nhưng là, trong hai cái này, cô vẫn vô cùng ủng hộ cách nói của Trúc Nhận Thiên Trần và Tử Tước Ái Nhân, ít nhất mạt chược, cô cũng biết quy tắc.

Cửu công tử nhìn Diệp Hiểu Hạ, thấy tuy rằng cô không nói gì, nhưng cũng là vẻ mặt đồng ý, khinh thường hừ một tiếng.”Ba người các ngươi không phải đối đầu sao? Sao giờ lại thống nhất như vậy? Chẳng lẽ muốn ba nhà liên thủ đánh tôi một nhà? Bài cửu không biết? Tôi muốn là không biết, đánh cùng các ngươi sẽ không chịu thiệt !”

Ba người thấy nói không thông với Cửu công tử, đành phải không nói chuyện nữa. Cũng may trò chơi tương đối có nhân tính, trước khi bắt đầu cung cấp một phần trò chơi quy tắc bài cửu cho ba người học tập. Ba người đều tự nghiên cứu một hồi rồi chuẩn bị lên sân khấu, nhưng trước lúc bắt đầu, Diệp Hiểu Hạ vẫn phát một mật ngữ cho hai người.

“Bài cửu ba người chúng ta cũng không quen thuộc, ba người chúng ta tốt nhất tạm thời buông ân oán liên thủ trước, đánh thắng Cửu công tử này tương đối tốt.”

“Vì sao chúng tôi phải nghe cô? Tôi cứ không liên thủ với cô!” Đề nghị của Diệp Hiểu Hạ Tử Tước Ái Nhân là người thứ nhất nhảy ra phản đối, cô ta chính là không quen nhìn Diệp Hiểu Hạ.

“Không thì không, dù sao người thua phải ở lại chỗ chim không đẻ trứng này. Tạm thời không nói chỗ này có thứ tốt gì không, tính cô ở trong này làm một thân cực phẩm ra không được, cũng cùng không khác gì rời trò chơi.” Diệp Hiểu Hạ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “ Tôi chỉ muốn chúng ta tạm thời vì không bị nhốt ở chỗ này mà liên thủ, về phần sau khi đi ra ngoài...” Cô nói ra nơi này lại dừng một chút: “Nên thế nào vẫn là thế ấy thôi.”

Trúc Nhận Thiên Trần quay đầu nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, lại cúi đầu trầm tư một hồi, trước khi Tử Tước Ái Nhân kêu gào đã mở miệng: “ Được.”

“Cô ta đuổi giết anh ba tháng đó, anh không cáu kỉnh như vậy?” Tử Tước Ái Nhân thấy Trúc Nhận Thiên Trần cư nhiên đồng ý, giọng nói càng cao lên.

“Không phải cô đã đứng ở nơi này một tuần ? Nếu còn muốn lại ngốc một năm, tùy cô thôi.” Trúc Nhận Thiên Trần không có tính tình tốt với Tử Tước Ái Nhân nổi, từ trước tới nay anh không thích giao tiếp với loại người lòng dạ hẹp hòi lại tính toán chi li còn không nhìn xa này, nếu người này là phụ nữ, anh càng thấy phiền .

Quả nhiên, Tử Tước Ái Nhân yên tĩnh lại, không có một hồi đã oán hận đồng ý đề nghị ba người liên thủ đánh Cửu công tử.

Tuy rằng Cửu công tử là NPC, nhưng là hiển nhiên tuyệt đối là một NPC trí năng, hình như anh phân tích ý tưởng ba người rồi làm ra đối sách. Từ ván bắt đầu đến giờ anh ta luôn luôn vững vàng ngồi ở vị trí điểm cao nhất. Nhưng tục ngữ nói ba ông thợ giày cũng hơn Gia Cát Lượng, tuy rằng ba người không chơi bài cửu, nhưng sau khi lén thương lượng cũng khiến điểm của ba người luôn luôn gắt gao muốn ở sau Cửu công tử, kém không nhiều.

“Đây là ván cuối cùng, nếu các ngươi thắng, tôi sẽ mở cửa đưa các người ra khỏi thôn Đào Nguyên, thấy thế nào?” Trước khi ván cuối cùng bắt đầu, bỗng nhiên Cửu công tử cười nói.

Diệp Hiểu Hạ nghe thấy lời này, lại không biết vì sao trong lòng căng thắng: “Nếu là chúng tôi thua thì sao?”

Cửu công tử cười đến càng vui vẻ , “Vậy thì chờ các người thua rồi nói sau.”

Đời thực đương nhiên không có khả năng như phim ảnh TV, đánh một ván bài có thể đánh ra nửa giờ một giờ. Trên thực tế, ván bài này kết thúc rất nhanh, thời gian không vượt qua ba phút.

Thả bài, liếc mắt một cái, Diệp Hiểu Hạ bài trong tay lại là lớn nhất, song thiên. Mà bài trong tay Trúc Nhận Thiên Trần và Tử Tước Ái Nhân là song . Một ván này vận may Cửu công tử không tốt, bài buông xuống là tạp thất.

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không dám vì một ván bài này tốt mà nhảy nhót, dù sao lúc trước thua nhiều lắm, ai biết bài này tính toán sẽ tới trình độ nào.

Công tác thống kê điểm ra rất nhanh, bởi vì từ đầu tới đuôi điểm của Diệp Hiểu Hạ luôn luôn thấp nhất, dù tính ván bài này lớn nhất, vẫn không có thoát khỏi vận rủi, nhưng vận khí Trúc Nhận Thiên Trần và Tử Tước Ái Nhân là tốt hơn một chút, đều lấy điểm cực nhỏ áp ở trên Cửu công tử, hai cái người liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy rằng biểu cảm không có biến hóa gì, nhưng trong ánh mắt lại hơn một phần vui mừng.

Cửu công tử cũng giữ lời, để Tam Thập Nhị Diệp đưa hai người ra ngoài.

Tử Tước Ái Nhân đứng lên, dùng tư thái người thắng đắc ý dào dạt nhìn Diệp Hiểu Hạ cười lạnh: “Diệp Hiểu Hạ à Diệp Hiểu Hạ thật đúng là thật không ngờ, vận khí tốt của cũng có ngày dùng xong đó? Cô đứng ở cái trong thôn Đào Nguyên này hưởng thụ đi.”

Trúc Nhận Thiên Trần cũng đứng lên, anh ta chậm rãi liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ một cái, cũng không nói chuyện, chỉ đi theo Tam Thập Nhị Diệp đi ra bên ngoài. Nhưng đi được vài bước, anh ta lại dừng chân, lạnh nhạt nói: “Nhanh đi ra, tôi còn muốn mua mạng ba tháng đuổi giết cô đó.”

Diệp Hiểu Hạ híp mắt, lạnh nhạt nhìn hai người: “ Vậy hai vị cứ từ biệt như vậy, không tiễn.”

Ba người rời khỏi mật thất này, thẳng đến giờ phút này Diệp Hiểu Hạ mới chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Cửu công tử nói: “Anh cố ý thả bọn họ đi .”

“Thông minh.” Cửu công tử gật đầu.

“Lý do?”

Cửu công tử không lập tức nói chuyện, nhưng Diệp Hiểu Hạ lại cảm thấy mình bị người ta mạnh mẽ lôi kéo, người bay ra sau, cô nhất thời không phản ứng kịp, trùng trùng đụng vào vách tường, giá trị sinh mệnh nhất thời giảm một phần tư.

“Tiểu Ngũ, anh làm cái gì vậy !” Diệp Hiểu Hạ hung hăng ho khan, đứng lên từ trên đất, vừa rồi phía sau cô chỉ có tiểu Ngũ, vậy người kéo cô ngã trên vách tường chỉ có khả năng là tiểu Ngũ. Nhưng, này tiểu Ngũ đến cùng trúng gió gì, cư nhiên kéo cô quăng lên vách tường, không muốn ăn cơm có phải không!

Cô mới vừa ngẩng đầu lên, lại bị một màn trước mắt làm ngây ngẩn cả người.

Không phải Cửu công tử luôn luôn ngồi trên xe lăn sao? Chẳng lẽ không tàn tật!

Giờ hai chân Cửu công tử đứng trên mặt đất, căn bản nhìn không ra có chỗ nào tàn tật, trong tay anh ta cầm hai thanh đoản kiếm che trước mặt. Mà song thứ trong tay tiểu Ngũ đang bị hai thanh song kiếm kia ngăn trở.

Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Cô không kịp hỏi vì sao, thì phát hiện mình đã tiến nhập trạng thái chiến đấu, mà địch nhân cần chiến đấu là Cửu công tử đứng cách đó không xa.

Trò chơi chính là chuyện như vậy, mặc kệ nguyên nhân là gì, đánh xong kẻ thù sau đó lại nói. Cô cũng xoay người nhằm phía Cửu công tử, vừa chạy vừa đánh ra kỹ năng.

Bên này tiểu Ngũ và Diệp Hiểu Hạ một người tiên phong một người thả ra pháp thuật phía sau, hợp tác thiên y vô phùng, bên kia, Cửu công tử gặp chiêu phá chiêu, không chút hoang mang, tuy rằng hơi hơi lộ ra thế bại, nhưng chiêu thức sắc bén như trước.

May mà bản thân Diệp Hiểu Hạ biết làm thuốc, bằng không dưới tình huống như vậy, cô đúng là không biết mình đã chết bao nhiêu lần.

Mật thất này vốn không lớn, giờ lại bị ba người ở bên trong hỗn chiến thành một đoàn, tiếng vang pháp thuật, còn có tiếng vũ khí đao kiếm va chạm luôn luôn tại quanh quẩn bên tai Diệp Hiểu Hạ, khiến cô nhịn không được cảm thấy lỗ tai mình đều hoa lên.

Ngay lúc ba người đang chiến đấu đến vui vẻ, chỉ nghe một tiếng nổ “Phanh”, sau đó một đường ánh mặt trời chói mắt bắn vào từ bên ngoài. Diệp Hiểu Hạ vội vàng bản năng nheo mắt lại, sau đó cô thấy một vật thể không rõ bay về phía ba người theo ánh nắng kia.

Hóa ra, tường mật thất vậy mà bị người nổ tung, nhất thời tảng đá đầu gỗ bay tứ tung, đánh vào trên người ba người, giá trị sinh mệnh này rơi lợi hại. Chỉ tiếc mật thất nhỏ như vậy thật sự là không có chỗ nào trốn, ba người đành phải cứng rắn chống đỡ. Chống đỡ như vậy, dược trong túi Diệp Hiểu Hạ lại cấp tốc thiếu mấy viên.

Mà vật thể không rõ bay về phía ba người kia nằm trên mặt đất kêu ai nha ai nha, tập trung nhìn vào, cư nhiên là Tam Thập Nhị Diệp vừa đưa Trúc Nhận Thiên Trần và Tử Tước Ái Nhân ra ngoài.

Đây là chuyện gì?

Tuy rằng nghi vấn đầy mình, nhưng Cửu công tử chỉ sửng sốt, chưởng phong lại chụp đến, Diệp Hiểu Hạ và tiểu Ngũ cũng bất chấp chuyện khác, liên tục ứng chiến. Nhưng cô vậy mà nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài tường bị đánh vỡ kia: “Hiểu Hạ, có phải em ở bên trong không?”