Nhìn mặt ngoài, chỗ
tên là thôn Đào Nguyên này cũng không khác gì những nơi khác. Diệp Hiểu
Hạ mới sống lại từ điểm phục sinh bắt đầu đi vào trong thôn, vừa đi vừa
tán gẫu với từng NPC gặp được.
Quả nhiên là không khác nhau quá
lớn, có kho hàng, có thợ rèn, có tạp hoá. Chẳng qua, trong cái thôn yên
tĩnh này chỉ có một người là Diệp Hiểu Hạ thôi.
Ở phía đông thôn có một căn nhà nhìn như thấp bé mà có cửa gỗ thật tinh mỹ.
Diệp Hiểu Hạ tại đứng trước căn nhà này, cô lên lên xuống xuống đánh giá nó. Thấp bé nhưng diện tích không nhỏ, thô ráp lại có cửa lớn tinh mỹ, hơn
nữa không có cửa sổ, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ. Mà tại trên cửa
kia lại treo tại một cái chuông đồng, tạo hình cổ xưa, xem ra hình như
là dùng làm chuông cửa.
Dù sao cũng không tìm được thứ gì có giá
trị, Tố cũng không có liên hệ cô, vì thế cô không khỏi muốn đi vào trong căn nhà này xem có cái gì kỳ lạ không. Vì thế, cô dùng tay kéo dây
thừng buông xuống dưới cái kia chuông kia, nhẹ nhàng lung lay, nghe thấy tiếng chuông thanh thúy mà du dương truyền ra từ trong chuông đồng.
Tiếng chương như mang theo cánh vậy, bay về khắp thôn, bỗng chốc xé vỡ thôn trang nhỏ yên tĩnh an bình này.
Diệp Hiểu Hạ chưa kịp hồi hồn trong kinh ngạc vì tiếng chuông này thanh thúy chói tai mà ngốc ra,thì cảm thấy bên người có một trận gió, cô rời khỏi chỗ cái chuông, theo bản năng lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn, thì
phát hiện cửa gỗ tinh mỹ vừa rồi còn gắt gao khép lại bị người mở ra .
Mở cửa là một NPC dung mạo bình thường, Diệp Hiểu Hạ nhìn mặt anh ta, thật là bình thường, bình thường đến nếu chỉ gặp một lần như vậy, lại nhìn
thấy người này lần nữa chắc chắn cô sẽ không nhớ được.
“Cô là
người bên ngoài.” Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp nói chuyện, thì nghe thấy
người đàn ông bình thường đến bất thường này mở miệng.
Giọng nói
của anh ta cũng bình thường như dung mạo, nghe qua như nước trắng không
có bất kì tư vị gì. Nhưng, anh ta nói là câu khẳng định, không có chút
nghi hoặc, thoạt nhìn, anh ta là rất khẳng định lai lịch của Diệp Hiểu
Hạ.
Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu: “Chào anh, tôi đúng là người bên ngoài đến. Vừa rồi tôi đi một vòng bên ngoài...”
“Nếu cô muốn hỏi đường, như vậy mời đi tìm người khác đi, nơi này không có
nghĩa vụ này.” Người đàn ông bình thường này không đợi Diệp Hiểu Hạ nói
hết, đã lẳng lặng đánh gãy lời của cô, sau đó anh ta xoay người, đi vào
trong phòng: “Nếu cô muốn thử thời vận, có thể đi vào nhìn xem.”
Căn nhà kia mở ra một cửa gỗ tinh mỹ nho nhỏ, Diệp Hiểu Hạ thậm chí không có bất kì do dự gì đã vươn tay, đẩy cửa ra đi vào.
Sau khi đi vào cửa gỗ, căn nhà này bỗng chốc bị bóng tối bao trùm, Diệp
Hiểu Hạ cũng không khẩn trương, trực tiếp đốt lên một hỏa cầu, tinh tế
quan sát, mới phát hiện đây là một con đường đi thông xuống dưới, cũng
không nghĩ nhiều, đi theo thang lầu đã phát ra tiếng xèo xèo cạc cạc
kia, cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng chân cô chạm đất, không khí
đập vào mặt nói cho cô đây là một nơi rất trống trải, cô giơ hỏa cầu
trong tay lên, muốn nhìn rõ ràng nơi này là chỗ nào. Nhưng mới vừa giơ
lên tay, cả căn nhà đã sáng một mảnh. Ánh sáng thình lình hiện ta như
vậy làm Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, sau đó cô dập tắt hỏa cầu trong
tay, thuận tiện gọi tiểu Ngũ ra.
Tiểu Ngũ ôm song chưởng đứng
phía sau Diệp Hiểu Hạ, anh khịt khịt mũi, ánh mắt híp lại: “Chỗ này có
một loại hương vị thuộc về đêm tối tận tình.”
“Có ý gì?” Diệp
Hiểu Hạ quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt có mạc danh kỳ diệu, lời anh
nói đúng làm cho người ta miên man bất định mà.
“Hoan nghênh cô
tới sòng bạc đưới đất của Cửu công tử.” Người nói chuyện vẫn là người
đàn ông dung mạo bình thường vừa rồi, giờ anh ta đứng cách Diệp Hiểu Hạ
ba bốn bước, lẳng lặng mỉm cười nhìn Diệp Hiểu Hạ và tiểu Ngũ.
“Dưới đất, sòng bạc?” Diệp Hiểu Hạ lập lại lời nói của người kia.
“ Tôi xin tự giới thiệu, ta tên là Tam Thập Nhị Diệp, là quản gia nơi này.”
“ Chào anh.” Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, bỗng nhiên cô hiểu ý tứ trong lời
nói của tiểu Ngũ, sòng bạc dưới đất, đây chẳng phải là thuộc về tận tình làm càn trong đêm đen tối sao? Cô híp mắt đánh giá những chiếu bạc
trong đại sảnh, tuy giờ trống không, ai biết sau khi trời tối, nơi này
sẽ là náo nhiệt và kích tình bắn ra bốn phía thế nào chứ. “Anh dẫn tôi
đến chỗ này, sẽ không chỉ là thầm nghĩ khoe ra nơi này với tôi chứ.”
Tam Thập Nhị thần bí mỉm cười: “Tự nhiên không phải.” Anh ta nói xong xoay
đi đến chỗ sâu chiếu bạc: “Chủ nhân nhà tôi Cửu công tử là người rất
thích đổ, càng thích đổ với người không biết sâu cạn, không biết hai
người có hứng thú không.”
“Nếu tôi cự tuyệt thì sao?”
“Vậy cô xoay người rời khỏi là được rồi, cho tới bây giờ Cửu công tử luôn là quân tử, tự nhiên sẽ không bắt buộc khách làm việc không thích.” Tam
Thập Lục Diệp nói đến chỗ này bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Hiểu Hạ lộ ra tươi cười quỷ dị: “ Nhưng, người cự tuyệt Cửu công tử, sẽ vĩnh viễn ở lại trong thôn Đào Nguyên, không ra được.”
“Nói như vậy, tôi phải đồng ý rồi.” Diệp Hiểu Hạ nhìn Tam Thập Lục Diệp nhíu nhíu mày.
Quả thật là không có đường sống cứu vãn nào, mỗi khi gặp loại chuyện này
thì sẽ luôn không có đường sống cứu vãn. Nhưng mỗi khi người chơi gặp
phải chuyện này cũng ít cũng có người chơi hi vọng có đường sống cứu
vãn, tình huống này ở trong trò chơi ở vốn là chỉ có thể ngộ chứ không
thể cầu, cuộc sống không phải là trong mạo hiểm khác nhau không ngừng đi tới sao? Một khi có chuyện như vậy, lại có ai muốn cơ hội không công
trốn mất từ trong tay mình?
Diệp Hiểu Hạ cũng là người chơi, tự
nhiên cô cũng cho là như vậy. Tuy cảm giác mỗi lần bị NPC thiết kế không tốt gì cả, nhưng là cô vẫn là nói, so với khó chịu lúc bị NPC thiết kế, vui sướng lúc lấy được phần thưởng thường thường sẽ vượt qua loại khó
chịu này.
Đây cũng là, lí do lớn nhất vì sao Diệp Hiểu Hạ sẽ
thống khoái như thế đi theo Tam Thập Lục Diệp vào trong mật thất giấu
kín kia.
Tiểu Ngũ thật yên tĩnh, luôn luôn đi theo phía sau Diệp Hiểu Hạ, giống như tên của anh vậy, ảnh vệ, vệ sĩ như chiếc bóng.
Nhưng sau khi anh đi vào mật thất, ngẩng đầu nhìn nhân vật trên bức tranh vẽ
theo lối tinh vi treo trên tường mật thất kia, bỗng nhiên anh nhếch lên
khóe miệng cười cười, cúi đầu âm thầm thì thầm một tiếng: “Thật đúng,
thú vị thật.”
“Cái gì?” Diệp Hiểu Hạ quay đầu lại hỏi tiểu Ngũ,
lại được đến là một cái tươi cười bí hiểm của tiểu Ngũ. Cô cũng biết
tiểu Ngũ lộ ra tươi cười như vậy là không thể có thể nói đáp án cho cô.
Thì không hỏi nhiều. Chỉ đi theo Tam Thập Lục Diệp tới một bạc tiền trải khăn trải bàn đỏ tươi ngồi xuống.
Cửu công tử cũng không co1
mặt, Diệp Hiểu Hạ quy phạm không có nhiều lời, chỉ yên tĩnh ngồi ở chỗ
kia, mặc cho thời gian từng phút từng giây chảy qua bên người cô. Nhưng
Tam Thập Lục diệp không nói gì, tiểu Ngũ cũng không nói gì, là nhiệm vụ
gây ra sao? Điều này làm cho Diệp Hiểu Hạ hơi kỳ lạ, vừa mới ngẩng đầu
cũng muốn hỏi cho rõ, bỗng nhiên nghe được một giọng nói lãnh ngạnh
truyền ra từ sau bình phong: “Hôm nay thật đúng là thú vị, cư nhiên lại
có khách đến.”
Dứt lời, sau bình phong kia một người đi ra. Không phải, hẳn là nói anh ta ngồi trên một xe lăn gỗ ra, trên mặt anh ta
mang một cái mặt nạ màu bạc, nhìn không tới dung mạo, trên người khoác
áo choàng thật dày, vừa nói chuyện vừa ho khan, xem ra là sinh bệnh.
Chỉ thấy anh ta giương mắt nhìn nhìn Tam Thập Lục Diệp, nhẹ nhàng phất phất tay.
Tam Thập Lục Diệp hành lễ với anh rất nhanh, sau đó đi ra ngoài.
Thẳng đến khi bóng Tam Thập Lục Diệp hoàn toàn biến mất trong mật thất, Cửu
công tử mới chậm rãi xoay xoay xe lăn đi đến bên cạnh bàn, anh ta bất
động thanh sắc liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ một cái, sau đó chậm rãi nói:
”Chỗ này của tôi đã thật lâu không náo nhiệt như vậy, hôm nay tôi rất
vui vẻ, đã đến một vị khách, sau đó lại tới thêm một vị khách.”
Diệp Hiểu Hạ nhìn chiếc mặt nạ màu bạc, thở dài một hơi: “Khi nào thì chúng ta bắt đầu đổ?”
“Tự nhiên là đợi khách đến đông đủ, sau đó cùng nhau chơi, con người của
tôi thích nhiều người một chút.” Cửu công tử hắc hắc nở nụ cười, tiếng
cười phát ra sau mặt nạ màu làm cho người ta cảm giác bủn rủn tay chân,
khiến Diệp Hiểu Hạ không tự giác rụt lui cổ.
Sau đó cô không lại nói chuyện, thực ra cô cũng vô cùng tò mò, trừ mình, ai còn không hay ho như vậy đến cái thôn này?
Trên thực tế, cô cũng không đợi bao lâu, thì thấy Tam Thập Lục Diệp quay lại . Mà người đi phía sau anh ta làm Diệp Hiểu Hạ nhịn không được sửng
sốt, có phải cô nên nói oan gia ngõ hẹp không? Hơn nữa, cái ngõ này cũng quá hẹp .
Hai người đi theo Tam Thập Lục Diệp đến nơi này, hai người này hoàn toàn không quá thân cận với Diệp Hiểu Hạ.
Bọn họ một là Trúc Nhận Thiên Trần, một là Tử Tước Ái Nhân.
Mà hai người đi theo sau Tam Thập Lục Diệp khi thấy Diệp Hiểu Hạ cũng nhịn không được ngây ngẩn cả người, sau đó, nghe thấy Tử Tước Ái Nhân hắc
hắc nở nụ cười: “Diệp Hiểu Hạ à Diệp Hiểu Hạ, chúng ta đến cùng có bao
lâu không gặp? Giờ cô là đại hồng nhân nổi bật trong trò chơi, có phải
cô không nghĩ sẽ một lần nữa nhìn thấy tôi không?”
Diệp Hiểu Hạ
mị mị ánh mắt, “Chúng ta cũng không phải là thật sự thật lâu không có
thấy, từ khi cô kêu gào muốn giết tôi trên thế giới, chúng ta không còn
có gặp.”
Khi hai cô gái ngoài cười trong không cười hàn huyên,
Trúc Nhận Thiên Trần không nói một lời ngồi xuống, không nhìn Diệp Hiểu
Hạ cũng không nhìn Tử Tước Ái Nhân, giống như hai người này dối trá cùng hắn một chút quan hệ cũng không có vậy.
“Không phải sao, tốt xấu tôi chỉ nói nói trên miệng thôi, không có làm thực, cũng không so được
với kẻ miệng ấm lòng lạnh như cô.” Tử Tước Ái Nhân vừa châm chọc khiêu
khích vừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trúc Nhận Thiên Trần đã ngồi xuống:
”Vô thanh vô tức làm ra việc mua mạng ba tháng, cô nói, chúng tôi có
phải không phải nên vỗ tay trầm trồ khen ngợi cô không ?”
Diệp
Hiểu Hạ híp mắt nhìn chằm chằm Tử Tước Ái Nhân một hồi lâu mới cười
lạnh: “ Tôi nghĩ cô nên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thuận tiện cũng mua
mạng đuổi giết tôi ba tháng, giải giải mối hận trong lòng cô, nhưng cô
cũng phải quyết đoán này mới được.”
Lời này khiến sắc mặt Tử Tước Ái Nhân trắng bệch, vừa định cãi lại, đã bị Trúc Nhận Thiên Trần đánh gãy .
“Hai người là đến cãi nhau hả?” Trúc Nhận Thiên Trần luôn luôn im lặng cuối
cùng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người.
Tử Tước Ái
Nhân hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống, trong lúc nhất thời bốn người ngồi
trước bàn đều im lặng không nói, không khí thật là quỷ dị.