“Trễ như vậy anh tìm
tôi có chuyện gì?” Thực ra Diệp Hiểu Hạ đại khái biết khi Bạch Thiên
Minh đối mặt mình luôn xấu hổ bất an, loại cảm giác này thực ra không
ngừng bồi hồi trong lòng cô. Dù bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã thế
nào. Dù bọn họ đã từng vòng giường làm mơ thế nào, qua mấy chuyện này,
qua lại đơn thuần tốt đẹp đều đã tan thành mảnh nhỏ, cuối cùng không có
biện pháp sửa lại.
“Viện trưởng bảm em chủ nhật qua ăn cơm. Anh
vốn định gọi điện thoại cho em, nhưng tiểu Mãn không chịu cho số, tôi
đành phải tự mình đi lại nói một tiếng.” Hai tay Bạch Thiên Minh yên
tĩnh để trong túi áo khoác, giọng nói bằng phẳng.
Diệp Hiểu Hạ
nhìn anh ta, đến cùng là khi nào thì anh ta cũng trở nên cao như vậy ?
Thực ra, anh ta chẳng phải người xấu, chỉ là, khuyết thiếu một chút đảm
đương, khuyết thiếu một chút ý thức trách nhiệm. Nhưng sau chuyện này,
có lẽ anh ta sẽ trở nên dần dần thành thục.
Từng con người khi
còn sống không có khả năng thuận buồm xuôi gió, cái gọi là thành thục là qua vô số lần sóng gió, miệng vết thương khép lại thành tư thái khéo
léo đưa đẩy. Bạch Thiên Minh trước mặt đại khái có lẽ, dần dần biến hóa
thành loại tư thái này, có lẽ, có lẽ mình cũng chỉ là một sóng gió trong đó thôi.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ phát hiện, đối mặt Bạch Thiên
Minh, cô vậy mà xa lạ đến một câu nói cũng không có. Thời gian thật là
đáng sợ, chỉ ba tháng ngắn ngủi, vậy mà sinh sôi gạt bỏ hai mươi mấy năm qua lại từ thời thơ ấu cho tới bây giờ của bọn họ.
“Anh đã đến thật lâu hả?” Cô giật giật khóe miệng mình, muốn nói mấy lời khách sáo, lại cả sức lực ứng phó cũng mất đi như vậy.
“Không có lâu, chỉ một hồi thôi.” Bạch Thiên Minh ngẩng đầu nhìn con ngươi
thanh lãnh của Diệp Hiểu Hạ, đến cùng là bắt đầu từ khi nào thì? Khoảng
cách giữa bọn họ vậy mà đã xa đến mức đứng đối diện mà cũng cảm thấy xa
không thể chạm.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đần độn vô vị,
cô gật gật đầu: “Tôi đã biết.” Cô dứt lời, xoay người đi lên trên lầu,
đi được vài bước cô lại nhịn không được nói: “Anh nhanh chút về đi, quá
muộn lại làm cho viện trưởng đợi.”
Bạch Thiên Minh há miệng thở
dốc, rất nhiều lời ngừng ngay cổ họng anh ta, nhưng cuối cùng, anh ta
cũng chỉ có thể yên lặng lên tiếng. Sau đó anh ta nhìn Diệp Hiểu Hạ bước chân nhẹ nhàng đi đến trên lầu.
Nhưng có những lời, anh ta, anh ta vẫn muốn hỏi.
“Hiểu Hạ.”
“Cái gì?” Diệp Hiểu Hạ sắp đi đến lầu hai thì nghe thấy giọng Bạch Thiên
Minh, không tự chủ được ngừng lại. Tối hôm nay tâm trạng cô rất nhẹ
nhàng, sung sướng, nhẹ nhàng và sung sướng như vậy làm cô đối đãi Bạch
Thiên Minh vốn lạnh lùng cũng mang theo một chút dịu dàng.
“Vừa rồi...” Bạch Thiên Minh suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai ?”
Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở nơi đó, đầu lưỡi không biết vì sao nảy sinh chua sót
khó diễn tả bằng lời, cô nhíu nhíu mày, đạm mạc trả lời: “Chuyện này
không liên quan tới anh.” Sau đó cô không lại chờ Bạch Thiên Minh nói
cái gì, bước chân nhanh hơn cấp tốc đi lên lầu .
Bạch Thiên Minh
đứng dưới lầu, nghe thấy trong hành lang trống trải có một cánh cửa mở
ra, sau đó lại đóng lại mới thở ra một hơi thật dài.
Đương nhiên
anh ta biết người đàn ông kia là ai không có quan hệ gì với mình, nhưng, anh ta không quản được miệng mình, không quản được... không quản được
tim mình.
Tuy Bạch Thiên Minh xuất hiện hơi hơi phá hủy một chút
tâm trạng tốt của Diệp Hiểu Hạ, nhưng tổng thể đi lên nói, cô vẫn hân
hoan nhảy nhót. Đứng dưới vòi sen, cô vừa mặc cho nước ấm chảy xuống từ
trên đầu, vừa nhìn mình trong gương. Cô rõ ràng nhớ biểu cảm của mình là bình tĩnh, nhưng vì sao nhìn từ trong gương xem, mắt cô sáng như vậy,
khóe miệng của cô cong như vậy?
Cái này xem như cái gì? Diệp Hiểu Hạ không dám xem gương nữa, vội vàng dùng nước phả lên gương, nhìn
gương mặt trong gương trở nên vặn vẹo, nhưng lại giấu không xong tươi
cười, cô nhịn không được mắng mình, Diệp Hiểu Hạ, mày ngây thơ như vậy
làm cái gì, không phải là nói chuyện tình yêu thôi sao?
Không
phải là nói chuyện tình yêu thôi sao? Diệp Hiểu Hạ dùng sức cắn môi,
khóe miệng sâu kín thở dài một hơi, nhưng, nhưng, cho tới bây giờ cô
chưa có yêu ai. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cái này xem như yêu đương sao?
Tính sao? Không tính sao?
Trong đầu loạn thành một đoàn, ngay cả tắm rửa xong thế nào đi ra thế nào ngồi trên giường thế nào, tất cả cô đều không nhớ rõ .
Nếu không phải di động vang lên, cô không biết mình muốn ngồi ngốc ở chỗ này bao lâu.
Trên điện thoại hiện ra một dãy số xa lạ chưa từng gặp qua, Diệp Hiểu Hạ
nhìn chằm chằm dãy số kia, quá một hồi lâu mới nhận, “Này?”
“Anh cho anh nhầm rồi.” Trong microphone truyền đến là giọng Trầm Hoan.
“Anh, sao anh biết số của em?” Trừ kinh ngạc từ giọng nói lành lạnh của Trầm
Hoan mang đến, Diệp Hiểu Hạ vấn đề duy nhất nghĩ đến là cái này. Mà cô
cũng vô cùng sát phong cảnh hỏi ra.
“Anh đánh Tang Chẩm Lưu một chút.” Giọng Trầm Hoan bình tĩnh tự thuật.
Nhưng nghe vào trong lỗ tai Diệp Hiểu Hạ, hiện ra cô trong óc cũng là một
hình ảnh phấn khích lộ liễu, cô hơi hơi giật mình, mà sau đó cúi đầu
cười ra tiếng.”Bác sĩ Tang hẳn là rất tức giận.”
“Anh ta bảo anh
chuyển cáo cho em, ngày mai anh ta muốn ăn đầu sư tử, nhưng ngày mai anh muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Ngữ điệu của Trầm Hoan vẫn nhàn nhạt như
vậy, nhưng vô thức lộ ra rối rắm chính anh cũng không phát hiện.
Diệp Hiểu Hạ cười, cô thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ hùng hùng hổ hổ
của Tang Chẩm Lưu lúc này, có thể tưởng tượng ánh mắt vặn vẹo của Trầm
Hoan trên gương mặt băng sơn lúc này, cô nói: “ Được, ăn sườn xào chua
ngọt.”
Giống như là đứa bé sau khi khóc nháo chiếm được trân bảo, Trầm Hoan đối với trả lời như vậy của Diệp Hiểu Hạ vui mừng cong khóe
miệng. Anh dừng một hồi rồi nói: “Quá muộn, đừng lên trò chơi, ngày mai
hãy lên.”
“ Được.”
Trầm Hoan ít khi nói nhiều như vậy, “Ngày mai lên trò chơi, nếu có thể liên hệ, em nói vị trí nói với anh, anh tới tìm em.”
“ Được.”
“Ngày mai, trước khi đến phòng khám thì gọi điện thoại cho anh, anh đi ra đón em.”
“Được.”
“Ngày mai, em ăn cơm rồi qua, đừng để đói bụng.”
“Được.” Khóe môi Diệp Hiểu Hạ tươi cười, nghe Trầm Hoan nói chuyện, từ nhỏ đến
lớn, chuyện gì cũng tự mình sắp xếp, chuyện gì cũng tự dặn mình, bỗng
nhiên cô thấy có một người toàn diện mỹ đi sắp xếp cuộc sống của mình
như thế, làm cô cảm thấy rất an tâm.
Bỗng nhiên Trầm Hoan lại im lặng, quá một hồi lâu bỗng nhiên anh nói: “Hiểu Hạ, anh nhớ em.”
Một câu mềm mại như vậy, lời nói tình thâm như vậy, có thể nói ra từ miệng
Trầm Hoan, dù nghĩ thế nào cũng là một kỳ tích quá khó có. Diệp Hiểu Hạ
cầm điện thoại, sửng sốt thật lâu, cô mới cúi đầu trả lời: “ Ừm.”
Dù ngày mai lại thế nào, dù tương lai phải đối mặt cái gì, ít nhất tối nay cô thật thỏa mãn, cô thật vui vẻ, cô không hối hận.
Mãi cho đến khi Diệp Hiểu Hạ nằm ở trên giường, trong đầu cô vẫn tràn đầy
giọng nói trầm thấp, thanh lãnh, lại đè nén cực nóng của Trầm Hoan.
Ngày thứ hai Tang Chẩm Lưu quả nhiên tức giận bất bình với sườn xào chua
ngọt hôm nay, anh ta vừa gắp một khối sườn nhét vào miệng, vừa hung tợn
trừng mắt Trầm Hoan: “Tôi vô cùng muốn cho anh xuất viện, không quản
chết sống của anh, nhưng là tôi lại luyến tiếc thức ăn như vậy.”
“Cuộc sống không thể song toàn.” Trầm Hoan đạm mạc liếc mắt nhìn anh một cái, không chút khách khí chỉ ra: “Huống chi, anh căn bản là không nên ở nơi này vào lúc này.”
Tang Chẩm Lưu cười nhạt, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ.”Hiểu Hạ, cô sống một mình hẳn là thật vất vả, không
bằng tôi tìm người chăm sóc cô thế nào?”
Trầm Hoan không đợi Diệp Hiểu Hạ trả lời đã mở miệng: “ Chuyện này cũng không có quan hệ với anh.”
Tang Chẩm Lưu lại làm như không có nghe thấy Trầm Hoan nói, tiếp tục cười
tủm tỉm nói với Diệp Hiểu Hạ: “Cô xem con người của tôi thế nào? Mang đi ra ngoài coi như là đàn ông lên được mặt bàn, còn có kỹ thuật trên
người, ăn mặc không lo, tuyệt đối đáng tin, quan trọng nhất, tôi đối với cô trung tâm như một nhé, lo lắng một chút, viết tên của cô trên hộ
khẩu của tôi như thế nào...” Anh ta còn chưa nói xong, thì thấy Trầm
Hoan xuống giường, trực tiếp nắm cổ áo anh ta lên quăng ra khỏi phòng
bệnh.
Tang Chẩm Lưu vừa dùng quyền cước phản kháng Trầm Hoan vừa
chưa từ bỏ ý định ồn ào với Diệp Hiểu Hạ trong phòng: “Hiểu Hạ! Cô suy
nghĩ một chút đi, tôi sẽ đưa tất cả sổ tiết kiệm của tôi cho cô nha!”
Giọng nói của anh ta cuối cùng bị nhốt ngoài cửa.
“Thực ra Bác sĩ Tang rất đáng yêu, nếu không phải từng giải phẫu với anh ta
một lần, không thể tưởng được bình thường anh ta khác biệt lúc công tác
lớn như vậy.” Diệp Hiểu Hạ múc một chén canh cho Trầm Hoan, mỉm cười
nói.
“Anh ta thật dài dòng, yêu chõ mõm, đa tình, không có ý thức trách nhiệm, quan trọng nhất, anh ta không có tư cách làm nghề y.” Trầm Hoan cúi đầu ngồi ở chỗ kia ăn canh, nghe Diệp Hiểu Hạ đánh giá, lẳng
lặng nói ra khuyết điểm của Tang Chẩm Lưu, không mang theo chút cảm xúc
nào.
Diệp Hiểu Hạ lại nghe vui, cô còn nói: “Anh ta nói anh ta đưa tất cả sổ tiết kiệm cho em, cười chết người .”
Trầm Hoan uống một ngụm canh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ dọn bộ đồ ăn: “Phải đi về ?”
“ Ừ.” Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Ngày mai em không tới, viện trưởng bảo em về một chuyến.”
“Buổi tối anh đi đón em.”
“Thương trên người anh...”
“Không có việc gì, là Tang Chẩm Lưu nói quá.”
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào trên người hai người, giống như bôi lên một tầng đỏ vàng vậy. Diệp Hiểu Hạ nhìn Trầm Hoan, chớp chớp
mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, rồi cô cầm cặp lồng cơm, đi đến cửa: “Đến lúc đó, em điện thoại cho anh.”
Về tới nhà, lên trò chơi vừa
thấy, quả nhiên, “Thi thể” Diệp Hiểu Hạ thảm đạm bày biện trên một bờ
sông, cô lựa chọn điểm phục sinh gần đây.
Sau khi phục sinh,
chuyện thứ nhất Diệp Hiểu Hạ làm là mở bản đồ ra, phát hiện đây là một
bản đồ chưa thăm dò. Chỉ có vị trí của cô trên bản đồ, chỗ khác đều là
một mảnh u ám. Mà chỗ cô đứng là một cái thôn, tên là thôn Đào Nguyên.
Cô lại thử mật ngữ một chút, nơi này vậy mà có thể đối thoại với bên
ngoài.
Cô còn chưa kịp tìm được Tố, Tố đã phát tin tức qua: “Giờ em ở chỗ nào?”
“Ở một nơi tên là thôn Đào Nguyên.” Diệp Hiểu Hạ tự thuật kỹ càng hoàn
cảnh quanh mình và lộ tuyến đi đến nơi này. Tố lại nhíu mày, nơi này
chưa từng nghe qua, đến cùng là chỗ nào?
“Em đi dạo trong thôn trước, tìm tìm tin tức khác, anh đi Yến tử lâu hỏi một chút.”