Cực Hạn Triền Miên

Chương 14




Cuộc phẫu thuật của Mạnh Nhược Dư rất thành công, nhưng cơ thể của cô không hề ổn, đêm đó sốt cao, sốt liên tục không giảm, cứ tiếp tục sốt cao như vậy, tính mạng sẽ nguy kịch. Theo lời bác sĩ nói, sức khỏe của cô không kém đến mức đó, giống như vận động mạnh trong thời gian ngắn khi đói, khiến cơ thể cô kiệt sức nhanh chóng, đó chỉ là một kiểu ví von mà thôi. Khoảng thời gian này chắc hẳn cô đã trải qua những chuyện khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần căng thẳng cao độ, trong tình trạng như vậy, cô còn bị thương do trúng đạn thế này, quả thật là muốn lấy mạng người.

Thẩm Trường Thủy canh giữ bên giường bệnh của cô suốt, cách một lúc lại lấy tay sờ trán cô, cơn sốt của cô vẫn chưa thuyên giảm, vết thương cũng có chút vấn đề, bác sĩ đến mấy lần, khuyên anh vài câu, đã cố gắng hết sức rồi, đến cuối cùng kết quả là gì thì chỉ có thể phó mặc cho trời thôi.

Thẩm Trường Thủy một mực im lặng, nhắm hai mắt, tức khắc nhìn thấy dưới bầu trời xanh và đám mây trắng, giữa cánh đồng hoa cỏ u tịch, Mạnh Tiêu Tiêu chạy đến nỗi chân váy tung bay, trong tay cô đang cầm dây diều, gương mặt tươi cười tự nhiên xinh đẹp, hơn hẳn tất cả phong cảnh trên thế gian này. Lúc đó, Thẩm Định Trạch chạy theo phía sau cô, chạy băng băng cùng cô, tự do làm sao, vui vẻ làm sao, khi con diều bay đến nơi cao nhất, cô đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn con diều đang bay giữa không trung, nó giương đôi cánh rộng lớn, tựa như muốn chao liệng trên bầu trời, sau đó cô dùng dao cắt đứt dây diều.

Cô nói: “Tuy chúng ta tạo ra nó, cũng dùng dây trói buộc nó, nhưng điều nó khao khát nhất chính là tự do.”

Một câu nói, trong lòng Thẩm Trường Thủy bỗng nhiên rung động, anh nhìn cánh diều đã bay đi mất, lại nhìn cô, sau đó xoay người.

Thẩm Trường Thủy mở mắt, lập tức nhìn thấy Thẩm Trường Kim bước vào, đây là người đầu tiên đến thăm Mạnh Nhược Dư từ khi cô nằm ở đây. Hôm nay, Mạnh Nhược Dư nằm ở đây, Thẩm Trường Thủy luôn canh giữ bên cạnh cô, mà Thẩm Định Trạch cũng không có phản ứng gì, trong lòng bọn họ hiểu rõ anh Trạch đang lo ngại điều gì, nhưng sau chuyện này, giữa anh Trạch và Thẩm Trường Thủy sẽ luôn có thứ gì đó ngăn cách.

Thẩm Trường Kim nhìn cô gái đang nằm trên giường, anh không kháng cự cô đến thế, đây là một cô gái muốn nỗ lực sống tiếp, cô đang đấu tranh giúp bản thân sống tốt hơn, có lẽ thủ đoạn rất quá quắt, nhưng người nào có thể nói cô làm sai chứ? Anh không giống với bọn Thẩm Trường Mộc hi vọng cô cứ vậy mà ra đi, có thể nói, Thẩm Trường Thủy đã tận lực làm hết tất cả rồi, kết quả cũng tùy theo ý của anh Trạch, nhưng anh cũng không biết có phải anh mong cô gái này sống tiếp hay không, anh mơ hồ cảm thấy cô còn sống nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức không thể tránh khỏi.

Thẩm Trường Kim vỗ vai Thẩm Trường Thủy, “Người ắt có số.”

Thẩm Trường Thủy tiếp tục im lặng, anh nằm mơ vô số lần, nếu chuyện bảy năm trước xảy ra lần nữa, anh vẫn sẽ để Mạnh Tiêu Tiêu mặc quần áo của Thẩm Định Trạch rời đi chứ? Trong mỗi giấc mơ, anh đều muốn đoạt lấy quần áo trong tay cô, sau đó dặn dò cô làm thế nào đưa Thẩm Định Trạch đi, nhưng lần nào lý trí cũng để cô đi, cuối cùng, anh dùng tính mạng của mình bảo vệ Thẩm Định Trạch, kết quả chưa bao giờ thay đổi.

Sự thương tiếc của đàn ông thật sự không đáng một xu, chút tâm tư này bị lý trí nghiền nát thành mảnh vụn, cho dù trở thành nỗi ám ảnh, tỉnh mộng lúc nửa đêm thì bản thân vẫn hiểu rất rõ, đó là sự lựa chọn tốt nhất.

Vào ngày thứ ba, Mạnh Nhược Dư vẫn sốt cao không giảm, dấu hiệu sống cũng rất yếu ớt, Thẩm Trường Thủy canh giữ đến mức không rời nửa bước.

Sau khi Diệp Thanh nói chuyện này cho Thẩm Định Trạch biết, anh thấy Thẩm Định Trạch dường như cười một cái, nói một câu mà anh nghe không hiểu- Sống chết do mệnh, tự có an bài.

Mạnh Nhược Dư tỉnh lại là vào ngày thứ năm, cô sốt quá lâu, cả người giống như mất hết nước, cổ họng đau rát, hai môi nứt nẻ, vẻ mặt hốc hác.

Thẩm Trường Thủy chăm sóc cô rất cẩn thận, cho đến khi trông dáng vẻ của cô không giống như có thể đi gặp Diêm Vương bất cứ lúc nào nữa, khí sắc dần dần chuyển biến tốt hơn, thậm chí có chút hồng hào.

Mạnh Nhược Dư ăn mấy miếng cháo, lúc này mới quan sát Thẩm Trường Thủy, vóc dáng của anh khá gầy, nhưng cơ thể vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, không hiểu sao cho người khác một cảm giác khó mà đến gần, anh như vậy mà lại làm loại chuyện nhỏ nhặt như đưa cháo thế này, cứ có cảm giác không phù hợp.

Cô đặt bát xuống, “Tại sao anh muốn cứu tôi?”

Thẩm Trường Thủy không nhìn cô, “Cô rất giống một người.”

Mạnh Nhược Dư nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đó, “Lẽ nào vốn dĩ không có mối tình đầu gì đó của Thẩm thiếu gia, mà người thật sự có mối tình đầu chính là anh?”

Thẩm Trường Thủy lạnh lùng trừng cô một cái, qua hồi lâu mới thu lại ánh mắt như mũi tên băng của mình, “Cô không phải là con gái ruột của Mạnh Tuệ Nhiên, là bà ấy mua cô từ trong tay bọn buôn người, dáng vẻ của cô và cô ấy giống nhau như vậy, có lẽ không phải là chuyện ngẫu nhiên.”

Mạnh Nhược Dư ngước mắt lên, “Thế thì sao? Cô gái trong câu chuyện đó rất có thể là chị em của tôi?”

Thẩm Trường Thủy yên lặng nhìn cô, “Bất luận hai người có phải là chị em hay không, tôi cũng sẽ nể mặt cô ấy mà giúp cô.”

Mạnh Nhược Dư nở một nụ cười mỉa mai, dẫn đến sự bất mãn vô cùng rõ ràng của anh, cô nhún vai cười giễu một tiếng, “Lẽ nào anh còn hi vọng tôi sẽ cảm kích cô ta hay sao? Nếu không có cô ta, tôi sẽ trải qua những chuyện lung tung lộn xộn này sao? Tôi nói cho anh biết, đáng lẽ tôi sẽ có một cuộc sống như thế nào, tuy mẹ của tôi đối xử với tôi không tính là tốt, nhưng cũng không quá hà khắc với tôi, bà ấy thích đánh bạc, thích gây chuyện, vậy cũng không sao, tôi hoàn toàn có thể nuôi bà ấy, nhà mất rồi, tôi cũng có thể kiếm tiền mua cái khác. Tôi có thể dựa vào năng lực của bản thân để giúp mình, giúp mẹ có cuộc sống rất tốt, thậm chí tìm được một người đàn ông không tồi để kết hôn sinh con. Nhưng bởi vì gương mặt này của tôi, tất cả những điều đó đều trở thành mộng tưởng, dựa vào cái gì tôi phải cảm kích cô ta? Thật là nực cười. Đừng nói cô ta chỉ có khả năng là chị em của tôi, cho dù thật sự như vậy thì đã làm sao? Người mấy mươi năm không gặp còn kêu tôi đối xử với cô ta như có tình cảm sâu đậm à.”

Thẩm Trường Thủy mím chặt môi, một lúc lâu không nói lời nào.

Mạnh Nhược Dư khẽ cười, chẳng quan tâm gì cả, “Có phải hối hận vì đã cứu tôi rồi không? Thật ra bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.” Cô lại nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, “Cho tôi một điếu thuốc.”

Thẩm Trường Thủy đột nhiên đứng dậy, nhìn cô từ trên cao xuống.

Cô gái đó giống như bị hun trong khói thuốc lá, chun chun mũi, sau đó kéo tay Thẩm Định Trạch, “Anh không biết hút thuốc đúng không? Sau này cũng đừng học, em không thích mùi đó.”

Từ đó về sau, Thẩm Trường Thủy không còn hút thuốc nữa, rõ ràng là một việc khó khăn như vậy, khi cai thuốc lại cực kì dễ dàng, chỉ cần câu nói “Em không thích mùi đó” vang lên trong đầu thì cũng không còn tâm trạng hút thuốc nữa. Nhưng sau này, anh hút thuốc dữ dội hơn tất cả mọi người, tựa như hút lại những điếu thuốc anh từng cai một cách thậm tệ hơn. Mà Thẩm Định Trạch đã hứa với cô gái ấy cũng bắt đầu hút thuốc, bọn họ đều không thực hiện được lời hứa trong lòng.

Trong mắt Thẩm Trường Thủy là một mảnh u tối, giống như vào giờ phút này, anh mới khổ sở hiểu ra điều gì, Mạnh Tiêu Tiêu đã chết rồi, bảy năm trước đã chết rồi, dáng vẻ của cô gái này có giống đi chăng nữa cũng không phải là cô, mà phần chấp niệm trong lòng anh trở thành nỗi ân hận vĩnh viễn đi theo anh, không ai có thể tháo ra được, đó là ổ khóa không có chìa, anh tự khóa bản thân mình trong đó, giờ đây anh đột nhiên phát hiện, hóa ra không cần có chìa cũng có thể mở, chỉ là bản thân anh không muốn mà thôi.

Cảm xúc của Thẩm Trường Thủy đã ổn định trở lại, “Cô muốn quay về cuộc sống trước đây, tôi có thể giúp cô.”

Mạnh Nhược Dư ngước mắt nhìn anh, im lặng nhếch khóe miệng.

Thẩm Trường Thủy: “Cô muốn tiếp cận A Trạch vì chịu sự thúc ép của Vĩnh Hằng Đường, cô hiểu rất rõ thủ đoạn này không lừa được A Trạch, nên cô định tìm một sự cân bằng nào đó giữa Trường Sinh Đường và Vĩnh Hằng Đường, như vậy cô mới có thể không cần lo lắng cho tính mạng của mình. Tôi có thể đưa cô đi, để cô và mẹ cô rời khỏi nơi này, từ đây cách xa sự uy hiếp của Vĩnh Hằng Đường, sống cuộc sống tự do, yên bình. Bất luận thế lực của ai lớn thế nào cũng chỉ ảnh hưởng trong một phạm vi nhất định, đất nước lớn như vậy, không thể mỗi nơi đều duỗi tay tới được, cô có thể yên tâm.”

Mạnh Nhược Dư nhìn anh một cách sâu kín, “Anh chẳng qua chỉ là một thuộc hạ của Thẩm Định Trạch thôi, anh có thể tự mình quyết định sao?”

“Nếu tôi đã nói ra, tất nhiên là làm được…” Anh chợt khựng lại, chân mày nhíu chặt, hành động này khiến gương mặt của anh khô cứng, lạnh lùng, “Cô không muốn?”

Mạnh Nhược Dư mỉm cười, cô chậm rãi ngồi dậy trên giường, động tác rất cẩn thận, cô rất quý trọng bản thân, sau khi ngồi vững, cô mới nhìn anh, “Từ nhỏ, tôi đã biết phải dựa vào sự nỗ lực của mình để thay đổi số phận, tôi cũng luôn làm như vậy, nỗ lực học tập vì bọn họ nói tri thức thay đổi được số phận. Tôi thi được thành tích xuất sắc nhất, lấy được học bổng cấp cao nhất, sống thành kiểu người được người khác ngưỡng mộ, tôi chưa bao giờ hại ai, cũng không vi phạm pháp luật kỉ cương, tôi chỉ muốn sống yên ổn mà thôi. Nhưng cuộc sống của tôi chỉ vì gương mặt này mà bị thay đổi hoàn toàn, thậm chí tính mạng của tôi cũng không do tôi tự mình quyết định, các người không phải luật pháp, không phải chính phủ, dựa vào cái gì mà có thể làm như vậy hả? Các người là loại người ngồi tít trên cao, còn tôi giống như loài giun dế, có nỗ lực sống tiếp đi chăng nữa thì cũng có thể vì một câu nói của các người mà bị hủy diệt hoàn toàn, tôi, không muốn có cuộc sống như vậy. Tôi cũng muốn sống một cuộc sống ngồi tít trên cao, có thể nhìn người khác từ trên cao xuống.”

Thẩm Trường Thủy đang đứng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô muốn ngồi tít trên cao chứ không phải tự do.

Anh không nhúc nhích, cô do dự một chút, trèo xuống giường, ngay cả dép cũng không mang, đứng yên trước mặt anh, cô đưa tay ra kéo tay anh, “Tôi muốn trở thành người thượng lưu, anh có thể giúp tôi, đúng không?”

Giọng nói của cô thật khẽ thật khẽ, giống như đang mê hoặc anh vậy, mà đôi mắt cô đẹp như thế, hoàn toàn không giống với dáng vẻ quyến rũ mang ý đồ khác.

Thẩm Trường Thủy đẩy cô ra, sức lực của anh rất lớn, cô ngã lên giường, không biết đụng phải chỗ nào, đau đến mức cô hít một hơi. Chỗ cánh tay của anh giống như bị bỏng, anh bình tĩnh nhìn cô, không có chút cảm xúc nào, giống như trong khoảnh khắc này, anh đã thu lại thứ gì đó, anh hỏi cô, “Cô chắc chắn?”

Chắc chắn không muốn cuộc sống tự do tự tại kia, mà lại nhảy vào vũng nước đục này.

Mạnh Nhược Dư ngồi trên giường, không hề có vẻ bối rối, “Tôi muốn làm người thượng lưu.”

Thẩm Trường Thủy xoay người rời đi và cũng chẳng quay lại phòng bệnh này nữa.

Thẩm Trường Thủy và Thẩm Định Trạch đang ở cùng một phòng, Thẩm Trường Thủy bình tĩnh báo cáo những hoạt động hiện nay của Chu Nhân. Chu Nhân cố ý cho người đi uy hiếp Mạnh Nhược Dư, khiến Mạnh Nhược Dư không còn cách nào khác đành phải chủ động có mặt ở nơi Thẩm Định Trạch sẽ xuất hiện. Chu Nhân rất cẩn thận, gần như chưa từng lộ mặt, nhưng Thẩm Trường Thủy cảm thấy nếu Chu Nhân định dùng Mạnh Nhược Dư làm chuyện gì đó thì Chu Nhân sẽ tự mình bố trí chuyện này, thế thì sẽ có cơ hội tóm được Chu Nhân.

Thẩm Trường Thủy đứng thẳng người, “Anh Trạch, em sẽ đích thân đi giám sát hắn ta.”

Thẩm Định Trạch không lên tiếng, trong lòng bọn họ hiểu rõ, một tiếng “anh Trạch” của Thẩm Trường Thủy biểu thị điều gì.

Từ nay về sau, trong lòng Thẩm Trường Thủy, Thẩm Định Trạch chỉ là người đứng đầu của Trường Sinh Đường, là người phát ngôn có quyền lực chí cao vô thượng*, cũng không còn là chàng thiếu niên năm đó nữa, thời gian đã qua bảy năm, rốt cuộc Thẩm Trường Thủy cũng chấp nhận tất cả đã trở thành quá khứ, cho dù là chuyện gì hay là người nào.

Thẩm Định Trạch nhìn anh hồi lâu, “Đi đi.”

(*Chí cao vô thượng: cao nhất không ai hơn được.)