Cực Hạn Săn Bắn

Chương 48: Khắc tinh




Một mình ở hoàn cảnh lạ lẫm bên trong không gian tối tăm, cảm nhận trống rỗng sau khi máu lắng lại, loại chuyện này Tả Xuyên Trạch mấy năm nay không biết cảm thụ qua bao nhiêu lần, hắn chỉ cần trăng tròn ngày đó đúng lúc không ở tổng bộ Phùng Ma, hắn mỗi lần lại đối mặt một chút như vậy, nhưng khi giọng nói như ngọc ở bên tai vang lên thì đáy lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một chút rung động xa lạ, giống như không tiếng động đối với hắn nói hắn những năm này lại sống cô độc như vậy, loại cảm giác đó rất kỳ quái, khiến hắn ở trong giây lát đó sinh ra một loại ý muốn xúc động đem người này hung hăng kéo tới đến trước mặt.

Hắn lẳng lặng nằm ở trên giường, nháy cũng không nháy mắt nhìn trần nhà, đợi được thuỷ triều xa lạ dưới đáy lòng dần dần thối lui sau đó mới nhẹ giọng mở miệng, “Tống Triết, anh rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?”

“Tôi chỉ là đang suy đoán em lúc nào bao giờ tỉnh,” giọng nói như ngọc của Tống Triết ở không trung vắng vẻ vang lên, vô cùng êm tai, “Lâu như vậy không gặp, có nhớ tôi không?”

“Tôi tại sao muốn nhớ anh,” Tả Xuyên Trạch khẽ hừ một tiếng, nói, “Thế nào, anh thực sự bị nhốt?”

“Ừm, cũng có thể nói như vậy,” Tống Triết cười nói, “Ông nội tôi đối đãi với em như thế nào? Không có làm khó em chứ?”

“Tạm thời không có, tôi còn cùng ông nội anh chơi cờ tướng ba ngày,” khoé miệng Tả Xuyên Trạch câu lên nụ cười nhàn nhạt, lười biếng hỏi, “Anh chừng nào thì có thể đi ra?”

“Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, phải xem tình hình.” Trong một ngôi biệt thự ở Tam Giác Vàng, Tống Triết ngồi ở lầu ba dựa vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, hôm nay là trăng tròn, lúc trước y đã tiêm thuốc tuần hoàn một tháng vào trong cơ thể sau đó cũng phát tán, loại chợt trùng kích này mang tới cảm giác rất mãnh liệt, nhưng mà ngược lại không phải là không thể nhẫn nhịn chịu đựng, y ngồi một mình ở ghế dựa loại tốt phía trước cửa sổ chờ tác dụnh thuốc trong cơ thể chậm rãi qua đi, trong lúc giật mình giống như có thể lĩnh hội cảm giác những năm này của người kia, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi trầm sâu một ít, bỗng nhiên rất nhớ giọng nói của người kia, liền nhìn thời gian trên điện thoại chờ hắn tỉnh lại, lúc này mới gọi điện thoại qua cho hắn.

“Alo,” y nhìn phía chân trời bạc màu, dịu dàng cười nói, “Tôi phát hiện tôi thật sự là rất nhớ em.”

Bên kia nở nụ cười một chút, chỉ nhàn nhạt “A?” một tiếng không có câu tiếp theo, trong giọng điệu của người kia vẫn một mực mang theo tính ác liệt, Tống Triết thậm chí có thể tưởng tượng người kia khoé miệng câu lên nụ cười tà, trong con người yêu mị mang theo một chút nghiền ngẫm cùng trêu tức, giống như bộ dạng yêu nghiệt lúc bọn họ gặp nhau.

Tống Triết nở nụ cười, thả lỏng thân thể dựa về phía sau, nhìn lướt qua dưới lầu, chậm rãi nói, “Thật đó, tôi muốn ôm em một cái hôn môjt cái em, ừm, tôi rất nhớ hương vị của em,” y dừng một chút thấp giọng mở miệng, giọng rất nhẹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một chút dịu dàng cùng thở dài bất đắc dĩ, gằn từng chữ một, “Trạch, tôi nghĩ muốn em.”

Giọng nói của y xuyên thấu qua tai nghe truyền chính xác tới màng nhĩ, sau đó chậm rãi ngâm nhập thân thể, lòng của Tả Xuyên Trạch nhẹ run rẩy, nhìn trần nhà không nói gì, trong đầu cũng không ngừng vang lên câu nói thân mật kia, hắn thở dài nhẹ một tiếng, còn chưa kịp nói chợt nghe người này tiếp tục nói, “Này, em chưa quên cảm giác đêm đó tôi cho em chứ? Hửm, em không hoài niệm sao?”

Tả Xuyên Trạch theo bản năng nhớ tới hình ảnh đêm đó, cảm nhận tay người này ở trên người hắn chậm rãi lướt qua, nhiệt độ môi y, hương trà nhàn nhạt, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng bởi vì ham muốn mà chậm rãi phát sáng, trên cao nhìn hắn mỉm cười … Hình ảnh không ngừng từ chỗ sâu trong đáy lòng xông tới, trong giây lát đó lại làm cho máu toàn thân nóng lên, Tả Xuyên Trạch nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân thể không bị khống chế từng đợt phát nhiệt, hắn không khỏi phẫn hận nói, “Anh im lặng cho tôi.”

Tống Triết nghe trong giọng nói người này tức giận, khoé miệng câu lên nụ cười sâu một chút, hỏi, “Thế nào, có thật không hoài niệm sao?”

Đàn ông vào buổi sáng vốn là dễ hưng phấn, Tả Xuyên Trạch thậm chí nghĩ vị trí kia của thân thể hắn có xu thế trở nên có tinh thần, hắn nằm ở trên giường hít sâu mấy hơi, cảm nhận khô nóng trong cơ thể rốt cục chậm rãi bình phục, lúc này mới thấp giọng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn, thở dài nói, “Anh thật là khắc tinh của tôi, lúc trước câu nói nghiệt duyên của tôi qua nhiên không có nói sai.”

Tống Triết lẳng lặng nghe trong giọng nói duyên dáng sang trọng của hắn bởi vì ham muốn mà bịt kín khàn khàn nhàn nhạt, cũng hít sâu một hơi chậm rãi phun ra, cười nói, “Thật không biết ai là khắc tinh ai.”

Tả Xuyên Trạch lười biếng hừ một tiếng không có trả lời, hắn tuy rằng đã vừa mới ngủ dậy, nhưng bây giờ dù sao còn chưa tới buổi sáng, hắn có chút mệt mỏi.

Tống Triết hiểu rõ cười nói, “Mệt rồi?”

“Ừ.”

“Vậy em ngủ đi,” Tống Triết nói, “Tôi sau này có thời gian gọi lại cho em.”

Tả Xuyên Trạch khẽ ừ, không có thành ý nói, “Chúc anh sớm ngày tự do.”

Tống Triết nở nụ cười, “Tôi sẽ.”

“Vậy cứ như vậy đi, gặp lại.”

“Trạch.”

“Hửm?”

“Tôi yêu em.”

Tả Xuyên Trạch cười “Xía” một tiếng cúp điện thoại, lười biếng trở mình, dần dần đi ngủ.

Tống Triết thu hồi điện thoại, khoé miệng câu lên nụ cười thoải mái, lúc này mới đưa mắt một lần nữa chuyển hướng dưới lầu, trong sân lầu dưới ngồi một người, người nọ một mình đối với bóng tối uống trà, bài trí nhìn qua rất cô đơn, ông ta từ nửa đêm vẫn ngồi đến bây giờ, động cũng không nhúc nhích qua.

Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết khẽ híp một cái, bỗng nhiên suy nghĩ người này không phải là những năm này từng trăng tròn đều là trải qua như thế? Xem ra thuốc trong cơ thể Tả Xuyên Trạch khiến người này cũng không tốt lắm, nhưng cho dù là như vậy người này tám năm cũng không có tìm cách nghiên cứu tạo ra thuốc thử trì hoãn, ông ta đối y học cố chấp thực sự đã đến nỗi biến thái.

Tống Triết rũ mắt nhìn một hồi rồi liền tựa ở trên ghế nhắm mắt lại ngủ một chút, Ôn Bạch đẩy cửa lúc tiến vào y còn chưa có tỉnh, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ đã tiến vào, chiếu thẳng vào trên mặt tái nhợt của y, màu xanh nhạt của mạch máu dưới da có thể thấy rõ ràng.

Ôn Bạch thở dài một tiếng, người này rõ ràng ốm đi nhiều, cậu đem bữa sáng đặt ở trên bàn trước mặt y, đang do dự không biết rốt cuộc muốn hay không đánh thức y thì Tống Triết liền tỉnh, y mở mắt ra nhìn cậu, cười nói, “Vẻ mặt đó của cậu là gì?”

“Không có gì,” Ôn Bạch đẩy đẩy mắt kính, cười nói, “Tôi chỉ là không nghĩ tới Tống đại công tử lại là một người có tình cảm.”

“Phải xem đối tượng là ai, ai bảo tôi gặp cây thuốc phiện kia chứ.” Tống Triết cười đứng lên đi rửa mặt, Ôn Bạch xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới một chút Hắc Yến đang tản bộ cùng A Nhã, đứng dậy đi tới cửa phòng tắm nghiêng nghiêng dựa vào trên cửa, thấp giọng nói, “Anh bây giờ nghĩ thế nào?” Gian phòng này ngày đó từ lúc Tống Triết ở đây để hai người thủ hạ đi theo kiểm tra một lần rồi, cũng không có phát hiện máy theo dõi các loại gì đó, có thể yên tâm nói chuyện với nhau. Hắc Yến giống như không hề sợ y sẽ đem nơi này hướng bên ngoài nói cho người khác, cũng giống như chắc chắn y sẽ không làm như vậy, về phần nguyên nhân dưới đáy lòng hai người bọn họ biết rõ.

“Ngoại trừ tôi lần trước cùng cậu nói việc đó ngoài ra tôi tạm thời không có cảm giác được có vấn đề gì,” Tống Triết rửa mặt lúc rảnh nhẹ giọng trả lời một câu, “Cậu cảm thấy thế nào?”

Cậu chỉ là người thí nghiệm của Hắc Yến, Ôn Bạch thấp giọng nói, “Tôi nghĩ có khả năng rất lớn, cho dù ông ta là vì nghiên cứu thuốc thử trì hoãn cũng không cần đối với anh tiêm thuốc vào nhiều lần như vậy, hơn nữa nếu như mục đích ban đầu của ông ta là thật vì sao không ở đêm qua đối với anh dùng một chút thuốc thử, dù sao đêm qua là trăng tròn, có thể rõ ràng trực tiếp nhất quan sát thuốc thử rốt cuộc có hữu dụng hay không, mà ông ta cũng không có làm như vậy, thế đã nói lên ông ta kỳ thực cũng không muốn loại bỏ thuốc trên người anh.”

Tống Triết khẽ ừ, đóng vòi nước, đem khăn mặt qua lau khô nước trên mặt, chậm rãi đi tới, rủ mắt nhìn hai người đang tản bộ trở về phía xa, nói, “Mấy ngày này tôi một mực suy nghĩ thuốc thử trì hoãn đã nghiên cứu ban đầu ra tỷ lệ bao nhiêu.”

Ôn Bạch hơi chấn động một chút, “Anh là nói Hắc Yến kỳ thực đã sớm nghiên cứu ra thuốc thử, thế nhưng không có nói cho anh biết?” Cậu trầm ngâm một chút, thấp giọng phân tích, “Vô cùng có thể, có thể năng lực Hắn Yến không có khả năng đối thuốc rõ như lòng bàn tay dưới tình huống qua một tháng thuốc thử trì hoãn còn không có nghiên cứu ra manh mối, vậy ông ta hiện giờ làm như vậy chính là cố ý kéo dài thời gian rồi.”

“Nhưng là vì thuốc thử trì hoãn tôi còn phải bồi ông ta kéo dài thêm,” Tống Triết ở trước bàn ăn ngồi xuống chuẩn bị giải quyết bữa sáng, nói, “Một tháng này cậu chú ý nhiều một chút hành động của ông ta, tốt nhất có thể đem thuốc thử trì hoãn tìm ra đánh tráo đi ra ngoài phái người đưa cho Trác Viêm để cho hắn ta nhìn, Hắc Yến biết cậu ở phương diện này không am hiểu, cho nên sẽ không đề phòng cậu.”

“Cái này tôi biết,” Ôn Bạch nhìn dưới lầu trên đường nhỏ trải đá cuội hai người càng đi càng gần, xoay người nói, “Tôi phải đi, bản thân cậu cẩn thận một chút.”

“Đã biêt.” Tống Triết nhẹ giọng trả lời một câu liền cúi đầu nhìn bữa sáng giữa khay, nhìn hồi lâu cũng không có tiến thêm một bước, trải qua đêm qua lăn qua lăn lại y hiện giờ thật sự là không có khẩu vị gì, nhưng là vì nghĩ thân thể y chính là phải ép buộc bản thân ăn, y không khỏi thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, giọng thở dài không nghiêng không lệch vừa lúc rơi vào tai người kia, nó không khỏi cười nói, “Làm sao, đêm qua có đúng hay không rất thoải mái?”

Giọng nói này rất trong trẻo, Tống Triết không cần ngẩng đầu đều biết người đến là A Nhã, y đem trứng chiên trong khay cắt thành từng miếng nhỏ, lúc này mới ngẩng đầu quan sát nó một chút, cười nói, “Cậu ngày hôm nay hình như rất vui vẻ.”

“Đó là đương nhiên,” A Nhã đi tới ngồi xuống đối diện y, cười nói, “Mỗi lần trăng tròn sau đó đến buổi sáng tinh thần tôi đều rất vui vẻ, bởi vì người kia lại bị hành hạ một đêm.”

Tống Triết đương nhiên biết người kia trong miệng nó là chỉ Tả Xuyên Trạch, nhân tiện nói, “Cậu hình như rất ghét cậu ấy.”

“Không chỉ cậu ta, còn anh nữa,” A Nhã nhìn chằm chằm vào y, nói, “Bất kể người nào có thể cướp đi lực chú ý của Hắc Yến tôi đều ghét, mà trong những người này nhất là người kia đối với ông ta mà nói là …” Nó nói đến đây dừng một chút, quay đầu đi chỗ khác không muốn nói gì thêm nữa. Hắc Yến lớn lên rất đẹp, cư xử ôn hoà, cử chỉ đều lộ ra cổ khí chất ưu nhã, lúc cười lên thì giống như thiên sứ thiêng liêng, người như vậy dĩ nhiên đối với người ác ma đẫm máu tâm tâm niệm niệm* [nhớ mãi không quên], việc này bảo làm sao nó cam tâm?

Tống Triết khoé miệng câu lên nụ cười nhạt, nói tiếp, “Là người quan trọng nhất.”

A Nhã khẽ hừ một tiếng, đáy mắt âm ngoan không hợp tuổi, “Sớm muộn gì có một ngày tôi phải giết cậu ta, tôi muốn cho Hắc Yến biết chỉ có tôi mới đối xử tốt với ông ta nhất.”

“Có một số lúc muốn có được một người cũng không phải đối tốt với người đó là đủ,” Tống Triết cười nói, “Hắc Yến chỉ mê muội trên y học, mà có nhiều chỗ đúng thực đến tình trạng thiếu khuyết hơn bình thường, ví dụ như tình cảm.”

A Nhã nhíu mày, “Anh muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nói có đôi khi muốn có được một người sẽ dùng một chút thủ đoạn đặc biệt,” Tống Triết ôn hoà nói, “Cho dù cậu có một ngày giết Tả Xuyên Trạch, trong lòng Hắc Yến suy nghĩ nhớ nhung vẫn là cậu ấy, thay vì như vậy cậu không bằng suy nghĩ thật kỹ làm sao mới có thể làm cho ánh mắt Hắc Yến chuyển hướng vào cậu, cậu thông minh như vậy không cần tôi dạy cho cậu.”

A Nhã ngẩn ra, hừ một tiếng, ném một câu “Không biết anh nói cái gì” thì cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, Tống Triết mỉm cười nhìn nó rời khỏi, biết lời y nói vừa rồi đứa nhóc này nghe lọt được, cũng không biết nó có thể hay không tạo cho Hắc Yến một chút phiền toái nhỏ để Hắc Yến dời đi lực chú ý để sau này ngày đó thuận tiện làm việc.

Gian phòng trong lúc nhất thời lại biến thành im lặng, Tống Triết cúi đầu nhìn trứng gà bị mình cắt thành từng khối, thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không có hứng thú ăn, y xoay người nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm không biết người kia bây giờ không phải là cũng như vậy, nhưng mà nghĩ lại người kia mỗi tháng đến trăng tròn hình như cũng không có xuất hiện bệnh kén ăn, thật không biết là bởi vì thể chất đặc biệt hay là nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi híp một cái, bởi vì người kia máu phát tán càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên dùng thuốc sẽ càng ngày càng nặng, hàm lượng chất gây hại cũng phải thay đổi nhiều, mặc dù không có đến nông nỗi thành kẻ nghiện, nhưng mà vừa tiêm vào chất có hại sau mấy giờ người kia phỏng chừng cũng không có ăn uống gì đi.

Y nhẹ nhíu mày một cái, thật muốn nhanh lên một chút kết thúc tất cả.

Tống Triết đoán không lầm, Tả Xuyên Trạch đúng thật không có ăn uống gì, trên người cũng không có bao nhiêu sức lực, Tống tư lệnh nghĩ thầm đó dù sao coi như là cháu dâu ông rồi, liền sai người rất chiếu cố, bởi vậy người này ở chỗ này như tổ tông nuôi hai ngày mới bị thả ra ngoài.

Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu nhìn Tống tư lệnh, không hiểu hỏi, “Lão gia tử, ngài thực sự dự định thả tôi?”

Tống tư lệnh cười nói, “Đúng vậy, không thả cậu chẳng lẻ còn giữ cậu theo lão già này tiếp tục chơi cờ?”

Con người yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp lại, này cùng hắn tưởng tượng căn bản cũng không phù hợp, dựa theo hắn đoán rằng Tống tư lệnh mấy ngày nay nhất định sẽ cùng hắn nói chuyện Tống Triết, dù sao có thể liên hệ hai người bọn họ cũng chỉ có Tống Triết, thế nhưng hắn đợi vài ngày cũng không có thấy người này nói nửa chữ, giống như đem hắn cột đến nơi đây chính là giúp hắn vượt qua trăng tròn, cùng Tống Triết tranh cãi căn bản không có nửa điểm quan hệ. Mà nếu đúng thật đây là ý của Tống Triết vậy vì sao y không tự mình đến, lại vì sao bị vây trong trạng thái giam lỏng, nếu như y cũng không phải là bởi vì cự cãi mà bị giam lỏng, hoặc có người nào đó dùng lý do gì có thể giam y lại … Con người yêu mị của Tả Xuyên Trạch bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người trước mặt, hơi thở tà ác trên người trong nháy mắt tăng vọt, gằn từng chữ một, “Tống Triết đi tìm Hắc Yến rồi?!”

Tống tư lệnh vẫn luôn biết người này rất thông minh, liền thở dài một tiếng rốt cuộc cam chịu.

Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mục đích Tống Triết đi tìm Hắc Yến hắn hoàn toàn có thể đoán được … Hắn mở mắt ra cái gì cũng không nói liền quay đầu chậm rãi đi, con người cực đen sâu không thấy đáy, lòng ngực lại nảy lên một dòng nước xa lạ, chưa bao giờ có người đối đãi qua với hắn như vậy, cũng chưa từng có ai có thể vì hắn Tả Xuyên Trạch làm được loại tình trạng này, hắn không khỏi đưa tay che lại chỗ trái tim của mình, tám năm yên bình nơi ấy lúc này càng không bị khống chế nổi lên một tầng gợn sóng.

Tống Triết, Tống Triết … Anh đúng thật chính là khắc tinh của tôi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm nay lại bận trễ chút … Ai …

Khụ … Đổi chữ … Là câm miệng … Câm miệng …

———