Cực Hạn Săn Bắn

Chương 27: Dịu dàng




Trong khoảng thời gian nửa đêm này là khó khăn nhất, Tả Xuyên Trạch phải dùng đến tất cả ý chí sức lực mới có thể chống lại tàn bạo trong cơ thể, tinh thần của hắn tập trung cao độ vào trong cơ thể, gần như không nghe rõ Tống Triết nói gì, thế nhưng giọng nói kia lại rất êm tai, ấm áp dịu dàng, một chút chán ghét cũng không thấy.

Tả Xuyên Trạch chậm rãi mở mắt ra, tàn bạo cực đỉnh đã qua, dư âm tuy rằng vẫn còn nhưng không khó khăn để nhẫn nhịn, giọng nói như ngọc vẫn vang ở bên tai, lúc này vừa vặn đến lúc kết thúc, “Được rồi, tôi nói xong, em nếu như còn không chịu nói tôi đây liền gác máy.”

Tả Xuyên Trạch trầm mặc chỉ chốc lát, nghĩ đúng thật không có gì có thể nói với y, hơn nữa vừa rồi y rốt cuộc nói gì chính hắn vốn cũng không có nghe rõ, chỉ có thể nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tống Triết nói ôn hoà, “Vậy được rồi, tạm biệt.”

Tiếng máy bận vang lên, Tả Xuyên Trạch chậm rãi để điện thoại xuống, quay đầu nhìn ngôi sao xa xa phía chân trời, không có giọng nói của Tống Triết, xung quanh lại lần nữa về yên tĩnh, trong cơ thể bạo ngược trở nên rất rõ ràng, hắn có thể tinh tường cảm giác được chấn động của đỉnh điểm qua đi dư âm vẫn kéo dài, một sóng lại một sóng hướng về phía trước dâng trào, mỗi một lần ập đều hận không thể đem ý chí của hắn tan rã, khiến hắn tan vỡ.

Hắn có chút không thể chịu đựng được nắm chặc tay, lại quên điện thoại còn đang trên tay của mình, chỉ nghe “Rắc” một tiếng truyền đến, điện thoại lại bị hắn bóp nát.

A —— rõ ràng nghĩ không còn bao nhiêu sức lực, vẫn còn biến thành như vậy … Hắn nhắm mắt lại tựa vào cây cột, ném vật trong tay, nghe mảnh nhỏ rơi trên mặt đất truyền tới tiếng lộc cộc.

Đúng lúc này không khí đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, mang theo một chút ý cười và bất đắc dĩ, nghe rất dịu dàng. Tả Xuyên Trạch khẽ run lên, không có trợn mắt, chỉ nghe giọng thở dài ngay sau đó liền vang lên một âm thanh quen thuộc, ôn hoà như ngọc, “Em lại bóp nát thứ gì đó, thói xấu này là ai dạy?”

Tả Xuyên Trạch lúc này mới chậm rãi mở mắt ra nhìn nguồn gốc của giọng nói kia, chỉ thấy dưới ánh trăng một người chậm rì rì bước vào đình, lớn lên thanh tú* [xinh đẹp:v], đường trang màu trắng trước có hoa văn màu vàng, chính là Tống Triết.

Tả Xuyên Trạch con ngươi cực đen nhìn y một chút, nhếch mi nói, “Anh từ đâu đến?”

Tống Triết cũng nhìn hắn một lát, chỉ thấy người này ngoại trừ đáy mắt biến thành một mảnh an tĩnh bên ngoài cùng lúc trước không có gì khác nhau, lúc này mới cười nói, “Khu nội thành của thành phố S, lúc em bắt đầu không nói chuyện tới qua đây, chờ tôi nói xong cúp điện thoại vừa vặn đến nơi này.”

Tả Xuyên Trạch gật đầu, “Là Vệ Tụng mang anh vào đi.”

Không phải là nghi vấn mà là khẳng định, Tống Triết cười nói, “Em cũng vừa mới nói chú ấy đem tôi gửi gắm hy vọng, đương nhiên muốn dẫn tôi tiến vào, chú ấy còn để tôi mang cho em một câu, chú ấy nói cam nguyện bị phạt, có điều địa chỉ Phùng Ma của em cũng không phải chú ấy nói cho tôi biết, mà là bản thân tôi tra.”

Y nói chậm rãi đến gần, cúi đầu nhìn hắn, lại cười nói, “Em tự mình đứng lên hay để tôi ôm em?”

Tả Xuyên Trạch ngẩng đầu nhìn y, “Làm gì?”

Tống Triết không đáp, mỉm cười cùng hắn đối diện, giống như đang đợi hắn ra quyết định, Tả Xuyên Trạch cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên, lại hỏi một lần, “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Tống Triết ngồi xuống chỗ hắn vừa ngồi qua, lúc này mới cười nói, “Không có gì, tôi chẳng qua là cảm thấy ở đây sạch sẽ mà thôi, cho dù không sạch sẽ lúc nãy cũng bị em chà sạch sẽ.”

Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, bỗng nhiên có loại cảm giác bị đùa giỡn, hắn một tay chống lên trên cây cột, tay kia bóp cằm của y, chậm rãi để sát vào, tà cười nói, “Tôi vừa rồi hình như nói qua với anh người tôi hiện giờ muốn thấy nhất ngoại trừ Hắc Yến chính là anh, thế nào, từ động đưa tới cửa?” Hắn nói xong vướn ngón cái chậm rãi vuốt ve bờ môi của y, cười nhẹ nói, “Lần này anh cũng không có vận khí tốt như vừa rồi, tôi cam đoan với anh, anh bây giờ một tay tuyệt đối cầm không được hai tay của tôi.”

Tống Triết ý cười không giảm, lôi kéo cổ tay của hắn khiến hắn ngồi ở trên người y, sau đó từ phía sau lưng ôm hắn, cằm để ở trên vai của hắn cười nói, “Em bây giờ có tâm tình đó?”

“Không có,” Tả Xuyên Trạch trả lời rất sung sướng, xoay người nhìn chằm chằm vào y, tà cười nói, “Nếu như bây giờ đứng trước mặt tôi là người khác tôi nhất định không dậy nổi hứng thú, thế nhưng đổi lại Tống công tử anh đây, tôi liền vô cùng có hứng thú.”

Tống Triết cười hỏi, “Vậy em vì sao không cùng tôi kết hôn?”

Tả Xuyên Trạch tiến tới cắn vành tai y một cái, cười nói, “Tôi càng có khuynh hướng cùng anh chơi đùa một đêm, hiểu không?” Hắn nói xong cũng không chờ y trả lời, lập tức đưa y vây ở giữa thân mình và cây cột, ngẩng đầu liền hôn lên.

Tống Triết một tay để sẵn đầu của hắn, tay kia ôm hông của hắn đưa hắn hướng vào trong lòng, cùng hắn dây dưa cùng một chỗ, hai người hôn càng ngày càng kịch liệt, ham muốn hết sức căng thẳng. Thế nhưng Tả Xuyên Trạch đã quên, máu trong cơ thể vốn đã đến mức bạo ngược, hơn nữa bây giờ ham muốn kích thích trực tiếp khiến cho máu vốn vây trong trạng thái buông lỏng biến mất đột nhiên máu tung trào trở lại, trong nháy mắt đó bạo phát xung lực gần như đều phải đưa hắn ép điên rồi.

“A …” Tả Xuyên Trạch nhịn không được phát sinh một tiếng đè nén khó chịu, tay đang đặt trên lưng Tống Triết bỗng nhiên dùng sức buộc chặt, cả người đều cứng lại, máu trong cơ thể bắt đầu tuỳ ý điên cuồng ập tới, mang tới cảm giác nếu so với lúc nửa đêm còn khiến người ta khó chịu, điều này làm cho hắn khát vọng đối với máu tươi sinh ra mạnh hơn, hận không thể trực tiếp xé tươi người trước mắt.

Tống Triết cũng cứng đờ, trong nháy mắt đó y chỉ cảm thấy bên hông đột nhiên truyền đến một sức lực khổng lồ, giống như hận không thể đem hông của y kiên quyết bẻ gãy, nhưng y chỉ cứng đờ trong một cái chớp mắt cũng rất nhanh khôi phục, đối bên hông đau nhức không quan tâm, lại đem người trước mắt cả người cứng ngắc lôi kéo hướng vào trong ngực của mình, tiếp tục hôn hắn.

Chỉ là lần này vẫn không có chút mùi vị ham muốn nào, động tác của y rất chậm, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quá mỗi chỗ một chút, sau đó rơi vào trên đầu lưỡi hắn, chậm rãi dây dưa, nhẹ nhàng mút vào, ôn nhu mà triền miên.

Tống Triết thích uống trà, cho nên khoang miệng của y mang theo vị trà nhàn nhạt, hôn xuống dịu dàng như vậy, hương vị nhàn nhạt cũng theo ở trong miệng chậm rãi tuỳ ý mở ra, một chút ấm áp cho thần kinh của con người.

Tả Xuyên Trạch lông mi run rẩy, vốn khẽ nhíu mi chậm rãi giãn mở ra, chỉ cảm thấy từ tay chân cứng ngắc lạnh như băng dần dần bị dòng nước ấm khai mở, cảm giác như thư giản càng ngày càng nhiều, một mực xông thẳng lên sống lưng.

Hắn không khỏi từ từ, buông lỏng người cứng ngắc.

Tống Triết nhận thấy được điểm ấy đặt cánh tay lên cạnh thắt lưng hắn tăng thêm một chút sức lực, khiến khoảng cách hai bên dán gần hơn, tiếp tục dịu dàng hôn hắn, giống như hôn thế nào đều hôn không đủ.

Trong cơ thể dòng nước ấm tích càng ngày càng nhiều, máu bạo ngược lần thứ hai chậm rãi rút lui, Tả Xuyên Trạch toàn thân thả lỏng, cảm giác giống như đánh một trận đánh ác liệt, lúc này lười biếng không muốn động, dần dần xụi lơ ở trong ngực của y, còn không quên lè lưỡi cùng y quấn cùng một chỗ.

Tống Triết không khỏi cười hai mắt cong cong, cùng hắn dây dưa, khiến hơi thở của mình một tấc một tấc thâm nhập vào cơ thể hắn, vĩnh viễn cũng không cách nào biến mất.

Dịu dàng vẫn kéo dài thật lâu, càng về sau Tả Xuyên Trạch trong lòng một mảnh ôn hoà giống như mấy nam nay chưa từng có cảm giác yên ổn quá như vậy, đợi được Tống Triết rốt cục thoả thích buông hắn ra thì hắn vẫn như cũ chôn ở trong lòng y, có chút tham luyến không lập tức đứng dậy.

Tống Triết buộc chặt cánh tay, cằm để ở trên vai của hắn, dán sát bên tai của hắn lại cười nói, “Này, em thực sự không suy nghĩ xem xem hai người chúng ta có thể sao? Tôi là thật lòng.”

Tiếng cười từ tính u ám của Tả Xuyên Trạch từ trong lòng y truyền tới, chậm rãi nói, “Trên thế giới này người đối với tôi thật lòng rất nhiều.”

Tay của Tống Triết thưởng thức tóc của hắn, ôn nhu mà bá đạo nói, “Thế nhưng phương diện này chỉ có một Tống Triết.”

Tả Xuyên Trạch vừa mới cười một lúc, chuẩn bị đứng dậy, Tống Triết lại gia tăng sức lực tiếp tục đưa hắn vây ở trong lòng mình, Tả Xuyên Trạch không muốn miễn cưỡng máu bạo ngược lần thứ hai mới lắng lại liền không có giãy dụa tuỳ y đi, hắn tiến tới cổ của y nhẹ nhàng cắn một chút, cười nói, “Anh nói như vậy ngược lại là thật, nhưng anh không cảm thấy mới vừa cùng người yêu thổ lộ sau đó liền cầu hôn, có chút quá nhanh không?”

Tống Triết cười khẽ, “A? Em muốn tôi theo đuổi em?”

“Trên thế giới này người theo đuổi tôi cũng rất nhiều,” Tả Xuyên Trạch hơi khẽ nâng đầu lên, trong con ngươi yêu mị loé lên một chút ý cười, trên hàng mi mang theo phong tình vạn chúng, chỉ nghe hắn cười xấu xa nói, “Nhưng tôi cảm thấy để cho Tống thiếu gia anh theo đuổi người ta nhất định là một chuyện rất thú vị, nhất là người theo đuổi kia vừa lúc là tôi.”

Tống Triết ghé vào lỗ tai hắn hôn một cái, cười nói, “Được rồi, tôi tiếp nhận đề nghị.”

“Vậy anh tốt nhất nhanh lên một chút,” giọng nói từ tình của Tả Xuyên Trạch dần dần nhuộm một tầng yêu dị, nhìn chằm chằm vào y, gằn từng chữ một, “Trong cơ thể tôi máu bạo phát lên một lần so với một lần nghiêm trọng hơn, nói không chừng ngày nào đó sẽ trùng bạo* [trùng: xông, bạo: dự dội] mạch máu, đến lúc đó anh chỉ có thể ôm xác của tôi sống.”

Tay Tống Triết đang xoa tóc hắn hơi dừng lại một chút, lại đem đầu của hắn ấn vào trong lòng, nhẹ nhàng sờ sờ, cười nói, “Được, tôi cố gắng nhanh lên một chút.”

“Nhưng mà anh yên tâm,” trong giọng nói yêu mị của Tả Xuyên Trạch lại dày thêm một phần, quanh thân tản ra hơi thở cũng càng tà ác, thậm chí mang theo một chút sắc bén, “Tôi trước khi chết nhất định sẽ giết Hắc Yến, nếu như không giết ông ta tôi chết cũng sẽ không cam lòng.”

Tay của Tống Triết lại dừng lại, không nói gì, Tả Xuyên Trạch đối Hắc Yến cố chấp quá sâu, kết quả xấu nhất rất có thể chính là cùng hắn ta đồng quy vu tận* [chết chùm:v].

Mắt xếch Tống Triết trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nổi lên một tia sáng kiên định, dịu dàng đưa hắn vây vào trong lòng, tay từ từ xoa tóc của hắn, thật lâu không nói gì.

Y không nói lời nào Tả Xuyên Trạch liền càng thêm lười mở miệng, trong lúc nhất thời bầu không khí giữa hai người trở nên có chút tràn đầy yên tĩnh.

“Đúng rồi,” sau một hồi trầm mặc Tống Triết mới mở miệng, cười hỏi, “Qua một đoạn thời gian nữa đương gia Trác gia tới mừng thọ năm mươi, em biết không?”

Y đợi một hồi cũng không có được câu trả lời, cúi đầu nhìn một chút, sửng sốt một hồi mới khẽ cười nói, “Lại ngủ thiếp đi, ngủ yên tâm như thế thì không phải nói rõ em đã bắt đầu tín nhiệm tôi chứ …”

Tống Triết thận trọng đến đem hắn ôm ngang lên, đứng lên ngừng một chút cúi đầu nhìn hắn, tính cảnh giác của Tả Xuyên Trạch rất cao, nếu như mọi khi khẽ động như vậy hắn khẳng định liền tỉnh, nhưng bây giờ y đợi một hồi người này vẫn là không có phản ứng gì, Tống Triết không khỏi nắm thật chặt cánh tay, biết người này là quá mệt mỏi mới có thể ngủ trầm như vậy, y ôm hắn ra sân sau, Vệ Tụng lúc này liền đứng ở phía sau bên ngoài sân, thấy thế cơ thể không khỏi run lên, vội vàng đi lên trước.

Tống Triết ý bảo ông không cần khẩn trương, nhẹ giọng nói, “Không có việc gì, đang ngủ.”

Vệ Tụng cơ thể mới lại rung một cái, tám năm rồi, đây là lần đầu tiên Tả Xuyên Trạch lúc trăng tròn đi vào giấc ngủ bình yên, ánh mắt của ông không khỏi sâu thêm một phần, ông đúng thật không có nhìn nhầm người.

Tống Triết dưới sự hướng dẫn của Vệ Tụng tiến vào phòng ngủ Tả Xuyên Trạch, chậm rãi đặt hắn ở trên giường lớn bày ra xa hoa, xoay người ra cửa đi tới trong sân. Tổng bộ* [trụ sở chính] của Phùng Ma cơ bản thì xây rất đẹp, giờ khắc này dưới ánh trăng màu bạc lại tăng thêm một phần xinh đẹp, chỉ là cảnh đẹp như vậy Tả Xuyên Trạch đã lâu đều chưa từng thấy qua.

Tống Triết cầm điện thoại lên nhấn một số, đợi thật lâu bên kia mới truyền đến một tiếng mơ hồ “Alo”, y cười cười, “Khó có được cậu ngủ sớm như vậy.”

Bên kia trầm mặc một chút, mở miệng lần nữa giọng nói đã trở nên rõ ràng, “Anh không biết xấu hổ còn nói, câu đem tôi ném ở Tam Giác Vàng khiến tôi cả ngày xem bệnh cho người nơi này, đến người trợ giúp cũng không có, cả ngày đều mệt gần chết.”

Tống Triết cười nói, “Vậy cậu thu hoạch được chứ?”

Bên kia giọng nói trở nên rất vui vẻ, “Lạy anh tính toán với hồ ly bên này, tôi đã cùng Hắc Yến tiếp xúc qua hai lần rồi.”

“Hửm? Cảm giác thế nào?”

“Ông ta chính là thiên tài!” Người nọ hứng phấn nói, “Góc nhìn của ông ta đều rất đặc biệt, nói lên vấn đề đếu rất đánh giá nghiên cứu, tôi đã nói với anh a …”

Tống Triết kiên nhẫn nghe, đợi được cậu ta thao thao bất tuyệt* [nói dông dài] rốt cục tới một đoạn báo cáo mới nói, “Chỗ đó Hắc Yến không có tư liệu cụ thể của Tả Xuyên Trạch?”

“Nhưng thật ra tôi đã thấy qua tư liệu cuộc đời của một người,” người nọ trầm ngâm một chút, nói, “Nhưng tôi nghĩ người kia cũng không phải Tả Xuyên Trạch, người trên tư liệu nếu so với Tả Xuyên Trạch tuổi còn trẻ, tôi tạm thời cũng chưa biết rõ người kia rốt cuộc là ai, nhưng dựa vào miêu tả của anh tôi nghĩ cậu ta rất có thể cùng thể chất Tả Xuyên Trạch giống nhau, hơn nữa thứ trong cơ thể cũng gần giống nhau.”

Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết sáng ngời, cười nói, “Cậu nghiên cứu kĩ một chút, tốt nhất có thể tìm tới biện pháp giải quyết, nhưng chú ý an toàn, không nên bại lộ.”

“Tôi biết, được rồi, tôi mệt chết đi được, cúp đây, có tin tức gì tôi sẽ liên hệ anh.”

“Được.” Tống Triết mỉm cười cúp điện thoại, quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặc, sau đó giơ chân lên, chậm rãi đi vào.

———

Giờ nhìn lại mấy cái chú thích mới phát hiện có mấy từ chương trước có rồi không chịu chú thích đâu, qua chương sau mới chú thích ;;A;;

Kết thúc quà Giáng sinh (phần 1), hơi trễ nhở:v