Cực Độ Mê Luyến

Chương 67: Dưa hái xanh không ngọt




(*) Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đã làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.

Editor: lemonade

=======

Khang Vạn Lý nhất thời nghẹn họng: "Tôi....."

Hoa Minh cũng không cho cậu có cơ hội mở miệng tiếp: "Anh không ghét tôi, đúng chứ?"

Khang Vạn Lý: "....." Không! Ai nói là không ghét!

Cậu quyết định chủ quan rằng cậu nhất định phải ghét hắn!

Khang Vạn Lý muốn mở miệng, kết quả vừa mở đã bị Hoa Minh che lại.

Hoa Minh nói: "Anh không nói gì thì tôi coi như là anh đồng ý rồi."

Khang Vạn Lý: "......"

Khang Vạn Lý mở to hai mắt ra nhìn, Hoa Minh mỉm cười cưng chiều nhìn cậu: "Anh xem, quả nhiên là anh không ghét tôi mà."

Khang Vạn Lý: "..."

Vậy cậu buông tôi ra đi chứ! Cậu có cho tôi cơ hội mở mồm hay sao!

Đồ chó không biết xấu hổ!

Khang Vạn Lý đẩy mạnh Hoa Minh ra, cơ thể Hoa Minh lui về sau một bước, hắn lùi hơi xa một tí, ánh mắt chợt loé, sau đó lại đột nhiên tiến lên thêm một bước. 

Khang Vạn Lý chỉ cảm thấy đầu mình vừa bị nhấc cao lên một chút, gương mặt của Hoa Minh ở trước mắt mau chóng phóng đại ra, cuối cùng nghe một tiếng chụt trên môi. 

Hoa Minh lộ ra một tia cười: "Phần thưởng ấy, tôi tự lấy vậy."

Khang Vạn Lý: "...."

Đại não Khang Vạn Lý đứng hình, cả buổi trời vẫn không có phản ứng gì, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần mà chà môi thì Hoa Minh đã vui sướng đi xa mất rồi.

Trước mắt Khang Vạn Lý bỗng xuất hiện mấy ngôi sao bay vòng vòng, trong nội tâm thì lại phát ra tiếng thét chói tai.

Đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má đậu má ------

Cậu vừa mới bị biế.n thái hôn rồi sao?!!!

Hôn lên môi??!

Khang Vạn Lý điên rồi!

Cậu kinh ngạc giậm chân, cực kì phẫn nộ nhưng không có cách nào trút giận. Sau khi chuông vào học vang lên thì vài giây sau cậu mới bước đi về phía lớp học.

Các bạn trong lớp nhìn về hướng của cậu, chỉ thầy cả gương mặt cậu đỏ bừng, có vẻ như vừa mới bị chọc tức điên. 

Từ Phượng ngồi đằng sau chậc lưỡi một cái, nhìn không hiểu gì.

Dương Phục thì lại để lộ ra biểu cảm cao thâm khó đoán.

Chỗ ngồi của Hoa Minh thì trống không, người nọ không có ở trong lớp, không biết đã chạy đi đâu mất rồi.

Khang Vạn Lý nào có rảnh mà lo nhiều đến thế, sau khi trở về chỗ ngồi, cậu liền nằm xuống bàn, không hề động đậy.

Khang Vạn Lý lần đầu tiên trong cuộc đời trải nghiệm không ngồi nghe giảng trong lớp, thật sự là cậu chưa từng trải qua kích động như thế này.

Cậu vừa mới bị hôn đó!! Bị Hoa Minh hôn đó!!

Cái thằng con trai đó, cái tên biế.n thái đó!!

Hiện tại trên miệng của cậu tựa như vẫn còn cái xúc cảm chợt loé ấy đến mức rõ ràng luôn.

Khang Vạn Lý nằm dài cả một tiết học, mãi cho đến khi tan học thì Chiêm Anh Tài và Vương Khả Tâm đi qua nói chuyện với cậu, lúc ấy cậu mới ngẩng đầu lên. Mặt vẫn còn đỏ, nhưng nhìn chung thì đã bình tĩnh được rồi.

Có điều biểu cảm tuy ở dưới đất, nhưng tinh thần thì đã bay lên chín tầng mây rồi.

Làm sao bây giờ đây! Cậu bị hôn rồi!

Rõ ràng là đã nói sẽ tuyệt đối không cho biế.n thái cơ hội, nhưng bản thân lại lơ là như thế, vẫn bị Hoa Minh chiếm tiện nghi!

Các bạn học trong lớp bắt đầu dần dần tan học, Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài cũng muốn đi về, Khang Vạn Lý vội túm chặt Chiêm Anh Tài không buông: "Đợi lát nữa, đợi lát nữa, tớ đi với mấy cậu đi."

Vương Khả Tâm nói: "Không phải cậu là học sinh nội trú à?"

Sao Khang Vạn Lý có thể không biết mình là học sinh nội trú chứ, nhưng cậu vừa mới bị kích động, tạm thời cực kì không muốn gặp lại Hoa Minh, chứ đừng nói là Hoa Minh đi mua cơm cho cậu. 

Cậu không ăn!

Cậu sẽ không bao giờ ăn!

Chiêm Anh Tài đề nghị: "Tụi mình cùng đi ăn hở? Bên ngoài trường có một quán nhỏ ăn cũng được lắm đó."

Khang Vạn Lý vội nói: "Được! Đi mau thôi!"

Khang Vạn Lý muốn chạy trốn cho thật nhanh vào, may là cũng không có gặp chuyện gì cản trở. Cậu điên cuồng chạy khỏi lớp 12-8, chạy ra khỏi trường, đến khi ra ngoài rồi, cậu cảm giác như hồn phách của mình đã bay đi không còn một tí nào rồi. 

Chiêm Anh Tài nói: "Cậu không sao chứ? Có chuyện gì à? Nhìn cậu trông không được tốt lắm."

Cái xúc cảm bên môi kia lập tức hiện ra, nghĩ càng nhiều lại thấy càng đớn. Khang Vạn Lý lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận: "Không có gì, không có gì xảy ra hết."

Vương Khả Tâm tán thành: "Chắc chắn là không có gì xảy ra đâu, ban nãy tớ thấy Hoa Minh đi theo Khang Vạn Lý ra ngoài, có Hoa Minh ở đấy, sao Vạn Lý lại xảy ra chuyện được chứ."

Khang Vạn Lý lập tức cứng người, nức nở nói: "Cậu nói cái gì thế?"

Rõ ràng là do có Hoa Minh ở đấy thì mới có chuyện đó!

Vương Khả Tâm cười nói: "Không cần giấu tớ đâu, người khác không biết chứ tớ thì biết đó nha. Thật ra quan hệ giữa cậu và Hoa Minh khá tốt, vốn dĩ chẳng hề ác liệt như bên ngoài đã đồn đãi, hai cậu đã hoà hợp từ lâu rồi. Tớ còn thấy Hoa Minh đi mua đồ giúp cậu nhiều lần lắm rồi đấy! Cậu ấy đẹp trai như thế, còn biết chăm sóc người khác, tốt quá đi thôi."

Khang Vạn Lý hơi giật mình, bây giờ mới biết hoá ra Vương Khả Tâm nhìn bọn họ theo cái cách này.

Chiêm Anh Tài cũng nói: "Đúng đó, tớ vốn cũng rất lo lắng nhưng mà bây giờ đã không sao rồi. Hoa Minh tốt với cậu như vậy, chắc hai cậu mỗi ngày đều đi ăn chung với nhau đúng không? Gần đây thời gian cậu ở chung với cậu ta nhiều lắm đấy, làm đứa bạn như tớ đây cũng có hơi ghen tị đó...."

Nói đoạn, Chiêm Anh Tài hơi ngượng ngùng, không khỏi gãi gãi mặt.

Khang Vạn Lý bổ nhào lên người của Chiêm Anh Tài, gào lên: "Tri kỷ!"

Ghen gì chứ, là cậu ta sai rồi, ngay từ đầu Khang Vạn Lý đã luôn ở bên cạnh Chiêm Anh Tài rồi!

Có Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài bầu bạn, thời gian ăn cơm trôi qua rất nhanh. Khang Vạn Lý chầm chậm trở về kí túc xá, trên đường đi tinh thần vẫn còn chấn động, suy nghĩ thì hỗn độn.

Cậu nghĩ rằng không ngờ là Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài lại yên tâm với Hoa Minh như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể không thừa nhận rằng quả thật là Hoa Minh rất tốt với cậu.

Hoa Minh chăm sóc cậu, quan tâm cậu, dù cho một chi tiết bé xíu hắn cũng biết, chỉ có điều hắn là tên biế.n thái.... Hết thảy những điều này là do hắn có mưu đồ với cậu.

Mãi cho đến hiện tại khi Hoa Minh hôn cậu, rốt cuộc Khang Vạn Lý cũng đã tỉnh ngộ trong trạng thái mê man ngơ ngẩn, nhìn thẳng vào nguy cơ phía trước.

Mục đích của Hoa Minh rất rõ ràng.

Hắn thật sự muốn ịch cậu!

Lén lút trở về phòng, may là không có gặp Hoa Minh ở trên đường. Nhưng ở trên cửa lại có treo một cái túi, bên trong có phần cơm mà Hoa Minh đã mua cho cậu.

Khang Vạn Lý vội nhìn thoáng qua, tất cả đều là món mà cậu thích ăn.

.... Tên bi.ến thái này, sao lại biết hết trơn vậy.

Cảm giác bị Hoa Minh hôn đã hạ xuống một chút, tâm trạng của Khang Vạn Lý ngày càng phức tạp hơn, cậu không thể không thừa nhận rằng điều mà Hoa Minh nói là đúng.

Khang Vạn Lý không hề ghét Hoa Minh.

Nhưng không ghét thì vẫn còn sự chênh lệch nhất định với thích, Khang Vạn Lý không cảm thấy rằng mình thích Hoa Minh. Tên bi.ến thái ấy vẫn là con trai mà, đầu óc cậu có bệnh mới có thể thích hắn. 

Khang Vạn Lý đi vào phòng, lúc đóng cửa lại vang lên một tiếng rầm, cậu sửng sốt, bỗng nhiên thấy hoảng sợ.

Xong đời rồi, cậu đúng là ngu thiệt chứ.

Tiếng đóng cửa lớn như thế, sao Hoa Minh có thể không nghe thấy được chứ!?

Khang Vạn Lý lập tức ứa mồ hôi, quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó đến.

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã đến. Bên cạnh phòng lập tức có tiếng mở cửa, Hoa Minh đi đến trước cửa phòng cậu gõ cửa đứt quãng.

Hoa Minh nói: "Về rồi à? Đi đâu vậy? Ăn gì thế? Ăn no chưa?"

Khang Vạn Lý muốn nói lại không biết nói gì, Hoa Minh ở trước cửa cười nói: "Ăn không no thì trong túi có đồ ăn đấy, chọn món nào anh thích rồi ăn đi."

Giọng điệu tự nhiên, vô cùng bình tĩnh, tựa như chuyện hồi nãy không hề xảy ra vậy.

Sao hắn có thể bình tĩnh được thế kia? Rõ ràng cách đây không lâu hắn vừa hôn cậu cơ mà!

Khang Vạn Lý hơi giận nói: "Cậu.. cậu xin lỗi tôi đi, bây giờ xin lỗi liền."

Khang Vạn Lý có hơi giận nhưng đồng thời cũng đã mềm lòng rồi, chỉ cần Hoa Minh nói một câu xin lỗi với cậu thì cậu cũng sẽ tha thứ cho Hoa Minh, coi như không có gì xảy ra cả.

Cậu... thật ra đã xem Hoa Minh như bạn bè của mình, cậu cũng không muốn làm trận làm thượng như thế.

Thanh âm của Hoa Minh rất bình tĩnh: "Anh giận rồi sao?"

Khang Vạn Lý: "Vô nghĩa!"

Hoa Minh nói: "Xin lỗi rồi thì anh sẽ không giận nữa ư?"

Khang Vạn Lý: "Ừm."

Hoa Minh nói: "Sao đơn giản vậy?"

Khang Vạn Lý nghẹn: "Không đơn giản đâu! Cậu còn phải bảo đảm với tôi rằng sau này sẽ không như thế nữa."

Giọng của Hoa Minh dừng một chút rồi lại bỗng nhiên cười, nói: "Tôi bảo đảm không được."

Khang Vạn Lý: "....."

Hoa Minh lại nói: "Tôi cũng không định xin lỗi, làm sai chuyện gì thì mới phải xin lỗi, tôi không có làm sai gì hết."

Khang Vạn Lý: "....."

Khang Vạn Lý ấp úng, hoàn toàn nói không ra lời nào, cậu lầm bầm nói: "Cậu hôn tôi...."

Hoa Minh nói: "Là bởi vì tôi thích anh."

Khang Vạn Lý trầm mặc.

Câu thích này cậu đã nghe Hoa Minh nói vô số lần rồi, nghe đến nỗi sắp tê liệt mất rồi. Nhưng mỗi lần như thế cậu cũng chỉ nghe mà thôi chứ chưa từng suy nghĩ lần nào cả.

Nếu tình cảm của Hoa Minh là thật, hắn nghiêm túc theo đuổi cậu như vậy, mà cậu lại tỏ thái độ không mặn không nhạt như thế thì cũng không công bằng với Hoa Minh.

Không, không phải nếu, mà là thật sự rồi.

Cậu cảm nhận được Hoa Minh thích cậu.

Khang Vạn Lý im lặng một hồi lâu rồi mở miệng nói: "Cậu chờ một lát."

Hoa Minh: "?"

Hiển nhiên là Hoa Minh cũng không biết Khang Vạn Lý muốn làm gì, nhưng vẫn thuận theo mà chờ ở cửa.

Vài phút sau, một tờ giấy được luồng ra từ dưới khe cửa.

Hoa Minh khó hiểu: "Hửm?"

Khang Vạn Lý chậm rãi nói: "Cậu mở ra xem đi."

Hoa Minh nhướng mày, chầm chậm mở ra, chỉ thấy đấy là một tờ giấy viết thư, trên đó có nét chữ quen thuộc của Khang Vạn Lý: 

[Cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi, nhưng tôi không thể nhận lấy tình cảm của cậu được.

Cậu tuy là bi.ến thái nhưng mà tính tình cậu cũng miễn cưỡng coi như là tốt bụng, nếu cậu đồng ý thì sau này chúng ta có thể làm bạn với nhau.

Thật sự xin lỗi cậu.]

Hoa Minh: ".....Đây là gì thế?"

Khang Vạn Lý nói: "Thư từ chối."

Hoa Minh lặp lại: "Thư từ chối?.... Anh từ chối tôi?"

Khang Vạn Lý gật gật đầu: "Đúng vậy."

Dây dưa lâu như thế rốt cuộc Khang Vạn Lý cũng đã trịnh trọng đáp lại Hoa Minh.

Theo một ý nghĩa nào đó thì cậu đã đặc biệt viết một lá thư từ chối để bày tỏ sự trân trọng của mình, quả thật là một cậu bé tốt bụng hiếm có khó tìm.

Cậu quyết định từ chối Hoa Minh.

Cực kì nghiêm túc từ chối hắn.

Ngoài cửa không có động tĩnh.

Nhưng cũng không có tiếng bước chân.

Hoa Minh vẫn chưa đi.

Trong lòng Khang Vạn Lý hồi hộp, cậu nói: "Cậu nói đúng, tôi đúng thật là không ghét cậu nhưng tôi cũng không có thích cậu, ít nhất là không phải cái thích giữa nam và nữ. Tôi suy nghĩ rồi, tôi sẽ không quen cậu đâu, cậu từ bỏ đi!"

Hoa Minh nói: "Nếu tôi không bỏ thì sao?"

Khang Vạn Lý nói: "Dưa hái xanh không ngọt đâu."

Hoa Minh còn nói gì đó nhưng giọng quá nhỏ nên Khang Vạn Lý không nghe rõ lắm. Chỉ là sau đó có tiếng bước chân vọng đến, có lẽ Hoa Minh đã đi rồi.

Khang Vạn Lý đứng đợi vài giây để xác định là Hoa Minh không có lừa cậu, lúc này mới cẩn thận mở cửa, quả nhiên ngoài cửa không hề có bóng người.

Đi rồi sao? Lá thư kia cũng mang đi luôn rồi?

... Vậy chắc là hắn sẽ từ bỏ rồi.

Khang Vạn Lý chợt thở dài nhẹ nhõm, rũ mắt, không biết tại song song với cảm giác yên tâm, lại có một cảm giác mất mát chầm chậm dâng lên.

Bên kia, Hoa Minh ra khỏi kí túc xá đã thấy Từ Phượng và Dương Phục đi lên đón.

Từ Phượng nói: "Anh Minh, ra sân vận động chơi bóng không?"

Hoa Minh nói: "Đi, giờ đang muốn ra mồ hôi."

Cái đáp án này có hơi ngoài dự đoán, Từ Phượng còn tưởng rằng hơn 50% Hoa Minh sẽ về kí túc xá để học chứ. Không ngờ thế mà Hoa Minh lại đồng ý, chân cậu ta vừa hay cũng đã đỡ, có thể vận động cùng Hoa Minh nên cậu ta rất vui.

Trong lòng đang vui sướng, Từ Phượng bỗng chú ý đến Hoa Minh đang nhai gì đó, không khỏi hỏi: "Anh Minh, anh đang ăn cái gì vậy?"

Hoa Minh quét mắt nhìn cậu ta một cái, hơi hơi duỗi đầu lưỡi ra, trên đầu lưỡi của hắn có mấy trang giấy xé nát ướt nhẹp.

Giấy???

Bây giờ ăn giấy là hot trend à?

Vẻ mặt Từ Phượng ngơ ngác, không biết tại sao Hoa Minh tự nhiên lại nở nụ cười, tiếng cười của hắn rất nhẹ nhưng lại khiến người ta thấy sởn gai óc. 

Hắn lầm bầm cười nói: "Là ngọt đó, dưa tôi nhìn trúng thế nào cũng sẽ ngọt thôi."