Editor: lemonade
======
Hoa Minh bước nhanh ra khỏi phòng hát, dây thần kinh trên trán cứ giần giật. Mỗi một bước đi, hắn cảm tưởng như đầu mình đã nổ tung rồi, cảm thấy đây không còn là đầu của mình nữa, cứ mơ màng đau nhức, không nhớ ra cái gì là cái gì.
Chỉ còn sót lại một cảm giác nóng rực đang trào dâng khắp cơ thể, khiến hắn một giây cũng không được dừng lại.
.... Bức vẽ kia là vẽ Khang Vạn Lý sao? Giống à? Giống thật à?
Hắn không biết.
Nghe Kiều Di Nhiên thuận miệng nói một câu, trong lòng Hoa Minh tựa như đột nhiên mở ra một cái miệng cống, những thứ cảm xúc kia cứ ồ ạt chảy ra ngoài như nước lũ, hắn vốn chẳng thể kiểm soát được nữa rồi.
Nhưng Hoa Minh không có cách nào tự hỏi bản thân được, với hắn thì ấn tượng giữa Khang Vạn Lý và người kia không hề có điểm giống nhau nào, hắn càng sốt ruột thì ký ức càng hỗn loạn.
Bất luận là hắn có cố gắng ghép hình dáng của đôi chân tuyệt đẹp kia vào Khang Vạn Lý thì đầu óc của hắn vẫn cứ miễn hoạt động. Chỉ trong chốc lát như thế mà hô hấp của Hoa Minh đã dồn dập, tim đập cực nhanh, tựa như kích động đến nỗi sắp thở không nổi nữa rồi.
Là anh ấy sao?
Có thể không?
Khang Vạn Lý?
Khang Vạn Lý đang ở đâu, bây giờ anh ấy đang ở đâu?
Hoa Minh chạy từ trong biệt thự chạy ra ngoài, hắn không kiềm chế được mà tràn đầy nóng nảy, la lớn: "Khang Vạn Lý!"
Khang Vạn Lý bị hắn làm cho hú hồn, giọng nói của cậu từ trong sân truyền đến, cực kì khó chịu: "Cái gì vậy!? Kêu cái gì mà kêu, muốn hù chết tôi đấy à, cậu gọi hồn tôi lên chắc!"
Là giọng của Khang Vạn Lý, vẫn là cái giọng chin chít đó, Hoa Minh nghe thấy được thì bỗng có hơi an tâm. Nghe thấy giọng của cậu, đoán chắc cậu đang ở bên chỗ bể bơi, tại sao mới có một lát như thế mà người đã chạy đến tận bên ấy rồi?
Hoa Minh hướng về phía bên kia mà chạy, hắn cảm thấy khoảng cách vài bước này khiến hắn không thể chịu đựng được nữa.
Tại sao Khang Vạn Lý lại chạy trốn nhanh như thế, cách hắn xa như vậy, rõ ràng là cậu nên ở nơi mà chỉ cần hắn vươn tay ra liền có thể chạm được chứ.
Hoa Minh chạy đến ngày càng gần hơn, cuối cùng đã thấy bóng dáng của Khang Vạn Lý. Người này đang mặc chiếc áo màu xanh sapphire của cậu, đang đứng bên bể bơi đi tới đi lui, vẻ mặt cực kì sung sướng.
Nhìn thoáng qua tâm tình của Khang Vạn Lý cũng biết cậu đang rất vui, còn vui hơn cả lúc ngồi ăn ở trong phòng hát nữa.
Thích bơi đến như thế cơ à?
Hoa Minh dừng bước, đứng xa xa nhìn cậu, không biết nghĩ đến cái gì, chợt nói: "Anh muốn xuống nước à?"
Khang Vạn Lý không ngẩng đầu, ngồi xổm xuống cạnh bể rồi dùng tay quạt nước, không vui nói: "Mắt cậu có vấn đề hay sao? Còn không tự nhìn ra được nữa? Đương nhiên là tôi muốn xuống rồi! Tôi rảnh đến mức lông dài ra luôn rồi này, đều tại cậu dẫn tôi đến đây đấy!"
Hoa Minh gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đọng lại trên đôi chân đang mặc chiếc quần rộng thùng thình kia.
Hắn không khống chế được suy nghĩ, quả thật là hắn chưa từng được thấy tận mắt đôi chân của Khang Vạn Lý, chưa từng gặp nên không thể bỏ qua được, vậy là Khang Vạn Lý thật có thể.......
Có thể........
Thanh âm của Hoa Minh khó hiểu, nói: "Anh xuống đi, xuống liền bây giờ đi."
Khang Vạn Lý liếc nhìn sang, ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc: "Xuống gì mà xuống! Sao mà xuống được chứ, tôi không có quần bơi!"
Hoa Minh nói: "Trong biệt thự có, tôi đi tìm cho anh."
Khang Vạn Lý cả kinh: "Cậu đi tìm cho tôi á?"
Cậu chỉ nói thế với Hoa Minh thôi, không ngờ là tên này lại xoay người đi thật, Khang Vạn Lý vội vàng gọi lại, không vui nói: "Tìm cái rắm! Tìm được quần thì tôi có thể xuống sao? Gia đình người ta đang ăn sinh nhật, người ngoài như tôi còn ở đây nhảy xuống hồ bơi, tôi bị khùng hay gì! Sao có thể xuống thật được chứ!"
Hoa Minh ngừng bước, đồng thời cũng quay đầu lại, hắn dùng đầu óc đang mơ mơ màng màng của mình suy nghĩ, cảm thấy lời của Khang Vạn Lý nói đúng thật.
Trong biệt thự còn có Từ Đại Kiều và Kiều Di Nhiên đang ở đây, Khang Vạn Lý dù gì đi nữa thì cũng không thể cởi q.uần áo xuống bơi được.
Nhưng Hoa Minh không thể kiên nhẫn được thêm nữa, nếu Khang Vạn Lý không thuận theo tự cởi qu.ần ra, hắn sợ bản thân sẽ xông lên lột quần của người ta ra mất.
Khang Vạn Lý chỉ có một mình, chỉ cần một bàn tay thôi là hắn có thể đè cậu lại, sau đó... sau đó.... Tất cả sẽ đơn giản như thế đấy.
Hoa Minh đi thẳng đến chỗ của Khang Vạn Lý, đi đến gần phía sau của Khang Vạn Lý, hắn bỗng nhiên do dự.
Trước đó hắn chưa nghĩ đến cái khả năng này, nếu Khang Vạn Lý đúng thật là người kia thì tất nhiên hắn sẽ mừng rỡ như điên, hưng phấn đến tột đỉnh.
Nhưng lỡ như không phải là Khang Vạn Lý thì sau đó nên làm gì bây giờ?
Khang Vạn Lý sẽ mắng hắn, đánh hắn, sau đó sẽ hoàn toàn cáu giận với hắn sao?
Hiện tại hắn vẫn chưa muốn khiến Khang Vạn Lý ghét hắn đâu, hắn vẫn chưa hết hứng thú với Khang Vạn Lý.
Hơi thở của Hoa Minh phà lên cổ của Khang Vạn Lý, cậu đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt bỗng chốc kinh sợ.
Tên Hoa Minh này sao giống ma quá vậy! Mới giây trước giây sau đã ở sau lưng cậu rồi!
"Cậu đứng đây hù người ta à! Tự nhiên làm gì....." Nói đoạn, thanh âm của Khang Vạn Lý chợt dừng lại, cậu khiếp sợ nhìn gương mặt của Hoa Minh, nhất thời không thốt nên lời.
Ban nãy đứng cách xa quá nên không thấy rõ, bây giờ mới phát hiện trạng thái Hoa Minh có hơi không đúng lắm.
Không thích hợp! Cực kì không thích hợp!
Mặt của Hoa Minh đỏ bừng bừng, đôi mắt cũng đỏ, mặt đỏ tai đỏ, ánh mắt cực kì khiến người ta thấy sợ hãi. Cái bộ dạng này như là vừa đánh nhau với người ta đến bỏng đầu vậy. Khang Vạn Lý rất hoài nghi rằng bây giờ ý thức của hắn không còn rõ ràng nữa!
Khang Vạn Lý mỗi ngày đều khiêu khích Hoa Minh, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Hoa Minh, cậu lập tức hoảng sợ, hoảng hốt nói: "Cậu bị sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi à?"
Ý thức của Hoa Minh quả thật không rõ, hắn men theo thanh âm của Khang Vạn Lý nói: "Chuyện gì?"
Chuyện gì mà cậu còn hỏi tôi! Sao tôi biết được cơ chứ! Nghĩ trong lòng như thế nhưng Khang Vạn Lý lại không dám hét lên với Hoa Minh như thế, cậu nhìn dáng vẻ của Hoa Minh không ổn, trong lòng vô thức mà có hơi lo lắng.
Đúng vậy, Hoa Minh là biế.n thái quả thật không sai nhưng tiếp xúc cả một ngày hôm nay rồi, Khang Vạn Lý bắt đầu cảm thấy Hoa Minh hình như không có ý gì với mình thật. Nếu cậu vẫn cứ mãi phòng bị thì lỡ như mình lại làm điều dư thừa, tự mình đa tình mà thôi.
Bởi vì ban nãy Khang Vạn Lý không ở trong phòng hát nên tất nhiên không nghĩ đến chuyện sẽ có liên quan đến cậu như thế nào rồi. Chỉ nghĩ là Hoa Minh xảy ra xô xát ở trong phòng hát mà thôi. Khang Vạn Lý vội nói: "Cậu đánh nhau với đám Từ Phượng ư? Hay là cãi nhau? Không phải quan hệ của mấy cậu tốt lắm à?"
Hoa Minh hoảng hốt nói: "Đánh nhau? Tôi với bọn nó á?"
Thật ra Khang Vạn Lý cũng thấy không có khả năng đó thật, theo cậu quan sát thì thái độ của Từ Phượng và Dương Phục như xem Hoa Minh như đại ca, nói thẳng ra là xem như tổ tiên luôn rồi, chỉ thiếu quỳ xuống cúng vái nữa thôi.
Mỗi ngày Dương Phục đều phụ trách nhắc nhở hắn ăn, mặc, đi lại đủ thứ. Còn tên Từ Phượng xấu tính xấu nết kia thì chạy đôn chạy đáo, chuyện gì cũng tranh để lập công.
Hai người này quả thật không có khả năng sẽ đánh nhau với Hoa Minh.
Vậy không lẽ là do hai cô gái kia? Khang Vạn Lý thử nói: "Có phải con gái người ta tỏ tình với cậu rồi không? Sau đó hai người cãi nhau?"
Hoa Minh nói: "Gái nào cơ?"
Khang Vạn Lý nói: "Hai cô nàng kia ấy, chẳng phải cả hai đều thích cậu à?"
Hoa Minh giật mình, lý nào Khang Vạn Lý lại biết được cơ chứ, trực giác bảo đề tài của hai người đã chạy sang hướng khác nhưng hắn vẫn cứ hỏi: "Sao anh lại biết?"
Khang Vạn Lý không muốn nói vòng vo với Hoa Minh: "Tôi có mắt thì tôi nhìn được chứ sao!"
Hoa Minh có hơi không đúng: "Sao anh lại nhìn hai người đó? Không phải anh đã có Tưởng Điềm rồi sao?"
Nói một hồi rồi nói lạc đi đâu vậy! Khang Vạn Lý tức giận: "Cậu nói cái gì vậy! Tôi đang hỏi chuyện cậu, liên quan gì đến Tưởng Điềm đâu chứ! Còn nữa, tôi nhìn con gái thì đã làm sao, tôi khác với cậu, tôi muốn nhìn thì nhìn thôi!"
Hoa Minh cắt câu lấy nghĩa: "Không cần nhìn nữa, con gái không hợp với anh đâu!"
Khang Vạn Lý lại nổi giận: "Cậu đang nói cái gì vậy chứ! Cậu say rồi đó!"
Trên người Hoa Minh không có mùi rượu, sao có thể say được. Nhưng quả thật là hắn rất không ổn, nói tùm lum bậy bạ, nói cái gì cũng không rõ ràng.
Bản thân Hoa Minh lại không muốn nói bậy, còn Khang Vạn Lý thì câu nào câu nấy nói ra cũng toàn là bậy bạ. Hắn vào phòng hát chỉ nhìn đúng mỗi Khang Vạn Lý, còn Khang Vạn Lý thì lại dư thời gian đi nhìn con gái người ta.
Hắn rất không vui.
Bản thân suy nghĩ rối mù vài giây, Hoa Minh chợt nói: "Anh mắng tôi hai câu đi."
Khang Vạn Lý ngẩn ra: "Hả?"
Hoa Minh: "Mắng nhanh lên."
Khang Vạn Lý ngờ nghệch, hoàn toàn thốt không nên lời.
Có phải Hoa Minh vừa chịu đả kích tinh thần gì rồi không, sao lại đòi bị mắng thế chứ?
Hoa Minh không biết Khang Vạn Lý đang nghĩ gì, hắn bây giờ chỉ muốn vội tìm kiếm trên người Khang Vạn Lý cảm giác nhận đúng người mà thôi. Không trực tiếp lột quần Khang Vạn Lý, cách mà hắn nghĩ đến chỉ có thể là nghe cậu mắng rồi nhớ đến giọng của đôi chân trong lòng mà thôi.
Biế.n thái, đúng vậy, nói hắn biế.n thái cũng được, bây giờ hắn muốn bị mắng, hắn muốn nghe Khang Vạn Lý mắng hắn ngay bây giờ.
Khang Vạn Lý thật sự rất hoảng, cậu cảm nhận được Hoa Minh đang có vấn đề gì đó, nào còn cảm xúc để mắng mỏ nữa. Cậu chủ động sờ sờ đầu của Hoa Minh, hoảng loạn nói: "Rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào rồi không?"
Hoa Minh bị cậu sờ s.oạng, có hơi ngẩn ngơ: "Anh lo lắng cho tôi sao?"
Khang Vạn Lý không nhận: "Sao cậu nói nhiều quá vậy? Có thể trả lời câu hỏi của tôi đàng hoàng không?"
Hoa Minh nói: "Tại sao anh lại quan tâm tôi?"
Khang Vạn Lý nóng nảy, vốn dĩ bây giờ Hoa Minh không còn cách nào bình thường được nữa rồi! Đầu óc chắc chắn bị úng nước rồi! "Tôi lười nói chuyện với cậu quá! Rốt cuộc là cậu có chuyện...."
Sợ Hoa Minh lại nói bậy, Khang Vạn Lý vội vàng bổ sung: "Không có chuyện gì thì mau đưa tôi về nhà đi!!"
Hoa Minh bình tĩnh nhìn cậu một cái, nhìn đến trái tim cậu nhảy tưng tưng.
Cuối cùng, Hoa Minh đỏ mắt nói: "Đi thôi."
Đi thôi?
A? Đi thật à?
Khang Vạn Lý phản ứng không kịp, Hoa Minh đã xoay người đi. Khang Vạn Lý chầm chậm chạy theo ra ngoài, đi đến cửa thì Hoa minh đã đội mũ bảo hiểm chờ cậu, không thể nhìn ra biểu cảm nữa.
Khang Vạn Lý im lặng ngồi lên motor, Hoa Minh chở cậu như một cơn gió phóng ra khỏi cửa, Khang Vạn Lý bị tốc độ gió thổi kia doạ thiếu chút nữa là tim gan phèo phổi đều bay ra ngoài luôn rồi. Tựa như là theo phản xạ có điều kiện mà nắm chặt lấy eo của Hoa Minh, la lên bên tai hắn: "Hoa Minh!!!! Tên khốn Hoa Minh!!! Cậu điên rồi!!!! Muốn chết à!!!"
Tốc độ của xe quá nhanh.
Còn nhanh gấp đôi hơn cả lúc nãy nữa! Đâu đâu cũng có tiếng gió, quả thật là như đang liều mạng phát tiết cảm xúc vậy.
Khang Vạn Lý rất tiếc mạng sống, nước mắt suýt tí thì rơi rồi, cậu gắt gao ôm lấy Hoa Minh không buông, ước chừng cỡ mười mấy phút sau, đến khi Khang Vạn Lý cho là mình sắp lên gặp ông bà rồi thì rốt cuộc tốc độ xe của Hoa minh mới dần dần chậm lại.
Một đường không nói chuyện, chờ đến khi tới trước cửa tiểu khu của Khang Vạn Lý thì chân của cậu đã mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực nào nữa.
Hoa Minh xuống xe trước, sau đó nửa ôm nửa lôi Khang Vạn Lý xuống xe, nhàn nhạt nói: "Đến rồi."
Khang Vạn Lý dùng ánh mắt như muốn ăn hết gia đình Hoa Minh nhìn hắn, còn ngoài miệng vẫn thong thả nói: "Cậu bị điên rồi, đúng là điên thật rồi!"
Suýt chút nữa là cậu khiến Bắc Đại mất đi một học sinh ưu tú nhất từ trước đến nay rồi đấy.
Cậu quả thật là nên đi xin lỗi đất nước của chúng ta đi!
Hoa Minh tiêu sái cởi mũ bảo hiểm ra, không biết cả một đường hắn suy nghĩ cái gì. Nhưng nhìn trạng thái thì đã bình tĩnh hơn khi nãy rất nhiều rồi, đôi mắt không còn đỏ như thế nữa, chỉ là cứ nhìn chằm chằm người ta rất kì lạ, có hơi sởn tóc gáy.
Khang Vạn Lý cảm thấy mình không nên lo lắng cho hắn!!
Nhìn xem, Hoa Minh đã tự lành rồi!
Trải qua một chặng "tìm đường sống trong chỗ chết", tâm tình Khang Vạn Lý vẫn chưa hoà hoãn, hận không thể lập tức chạy đi, nhưng Hoa Minh lại chợt giữ cậu lại: "Chờ đã."
Khang Vạn Lý hơi muốn ăn thịt người: "Làm gì nữa??!"
Hoa Minh bình tĩnh nhìn cậu, sửa sang lại suy nghĩ của mình. Bây giờ hắn đã kiểm soát được cảm xúc muốn lột quần của mình rồi nhưng những thứ khác vẫn chưa rõ ràng lắm. Hắn nhớ không ra diện mạo của đôi chân tuyệt thế, cũng không nhớ ra được giọng của cậu ấy, nhưng hắn nhớ được một thông tin cực kì quan trọng.
Cậu ấy thích mặc đồ nữ.
Nếu thích mặc đồ nữ đến như thế thì tựa như duyên trời tác hợp với một người chân khống như hắn rồi, hắn tuyệt đối sẽ không kì thị cậu đâu.
Hoa Minh nhất thời cảm nhận được sự hồi hộp trước nay chưa từng có, rốt cuộc thì Khang Vạn Lý có phải là người kia hay không. Tiếp đến, hắn ổn định hơi thở, lộ ra vẻ hiền lành mà mỉm cười.
"Tôi có quà tặng cho anh này."
Đôi mày của Khang Vạn Lý nhíu chặt vào nhau: "Hả?"
Quà? Tặng cậu?
Có phải sai ở đâu rồi không? Đưa quà cho cậu làm gì! Đã sinh nhật của cậu đâu!
Hoa Minh đưa hộp quà được đóng gói đẹp đẽ kia ra, dịu dàng nói: "Tôi hi vọng là anh sẽ thích, à không, anh chắc chắn sẽ thích. Mà nếu anh không ngại, tôi hi vọng anh có thể mặc nó cho tôi xem ngay bây giờ."
Khang Vạn Lý mặc đầy dấu chấm hỏi, một câu nghe cũng không hiểu. Cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhận hộp quà, không biết nên bày ra phản ứng gì nữa, Hoa Minh gật đầu với cậu, ý bảo cậu mở hộp quà ra.
Khang Vạn Lý không thể hiểu nổi, thuận thế mở ra một góc hộp. Bên trong hộp đã lộ ra hình ảnh, ấy là một chiếc váy có thể nói là cực kì rực rỡ và lộng lẫy.
Váy.....
Một chiếc váy?????
Hoa Minh chờ mong hỏi: "Thích không? Anh thích đúng chứ? Anh cực kì muốn luôn đúng không?"
Khang Vạn Lý ngớ người.
Đôi mắt Hoa Minh loé lên: "Anh không cần đè nén khát vọng ấy ở trước mặt tôi đâu, Vạn Lý, tôi có thể chấp nhận mà, tôi nguyện ý chấp nhận! Tin tôi đi."
Khang Vạn Lý: "....."
.......