Cực Đạo Truy Sát

Chương 39




Phòng vệ của Kha Dĩ Thăng không thể nói là nghiêm mật nhất, đứng đầu phải là cậu cả nhà Sở gia; bảo vệ Kha gia tính ra chỉ nhiều bằng một nửa thế gia thông thường, dù sao hệ thống cũng lạc hậu, hoạt động không theo kịp thời, gia tộc lâu đời tựu chung đều gặp phải những vấn đề kiểu kiểu như thế.

“Ám sát so với cạnh tranh rõ ràng ít mạo hiểm hơn, mấu chốt là làm sao dụ được Kha Dĩ Thăng ra.” Trịnh Bình gấp lại văn kiện, dựa vào lưng ghế xoa bóp trán, “Nghe nói cha già kia thủ đoạn có thừa, bình thường không tùy tiện ra khỏi nhà đi tới nơi nguy hiểm, có phải không?”

Lưu Triệt gật gật đầu: “Ra ngoài đều có một huyện người đi theo, có khi gọi Kim Thạch ra tay thử xem.”

Kim Thạch đang ngồi bên cạnh, nghe thế lập tức quay đầu làm bộ thưởng thức cây cối bên ngoài. (www.shenyaying.wordpress.com)

Trịnh Bình hai ngày nay đều tất bật nghiên cứu sự tình Kha gia. Kha Dĩ Thăng kẻ này, vừa có dã tâm, thực lực, kiềm chế cùng bình tĩnh, hắn có thể căn thời gian thích đáng để đưa ra một khoản đầu tư thích đáng, nắm được thời điểm lợi nhuận lớn nhất để đánh bắt một mẻ bội thu. Gừng càng già càng cay, Sở Tịch theo Kha Dĩ Thăng học hỏi từng ấy năm cũng chỉ học được lớp ngoài, huống chi là dân ngoại đạo như Trịnh Bình.

Cường long không áp được rắn nhà, Sở Tịch chính là rắn độc, Kha Dĩ Thăng lại là con rồng đầu sỏ. Muốn giải quyết người này từ chính diện phải chăng chỉ là nói suông?

Khi Trịnh Bình quay về phòng ngủ Sở Tịch đã tỉnh rồi, một chiếc áo t-shirt trắng giản dị, quần bò lam nhạt, thắt lưng hững hờ, vừa tắm xong đứng trước gương lau tóc. Tuy rằng cách hình dung này không phù hợp lắm với một chàng trai trẻ, nhưng giọt nước lăn xuống sườn mặt, thật sự có cảm giác ánh lên sắc trắng ngần.

Trịnh Bình đi tới sau lưng y, một tay nhẹ nhàng đặt lên vòng eo, một tay cầm lấy khăn bông vuốt lên tóc y: “Cảm thấy thế nào?”

Cười xấu xa hỏi một câu, sắc mặt Sở Tịch lại không chút thay đổi vẫn lạnh như tiền: “Coi như bị chó cắn một nhát.”

Trịnh Bình đen mặt một hồi: “….Chó cắn em đâu có sướng vậy?”

“Anh so với chó mạnh hơn một chút,” Sở Tịch quay người cầm khăn đi mất, “—— Bảnh mắt ra đã cùng Lưu Triệt bàn bạc cái gì? Lại mưu sát Đổng Sa tiếp à?”

Trịnh Bình cười ha hả không đáp, lúc này di động Sở Tịch từ bên ngoài kêu sập trời, Sở Tịch nhanh chân ra ngoài tiếp điện thoại, giọng nói chẳng biết vì sao nhỏ đi vài phần. Trịnh Bình nổi máu nghe trộm, bám vào bờ tường nghe nửa ngày, láng máng nghe được Sở Tịch nói “Được rồi”, “Tôi với anh ta đến”, sau đó nói thêm vài phút rồi dập máy.

“Ai đó?” Trịnh Bình ló đầu ra đáng thương hỏi.

Sở Tịch đầu không ngoảnh lại: “Kha Dĩ Thăng.”

Trịnh Bình lập tức giãy nảy: “Hắn muốn làm cái gì?”

“Tìm tôi ăn cơm, gọi anh cùng đến.”

Sở Tịch chỉnh chang một chút rồi đi ra cửa, sắc mặt y không hề có chút biến đổi, lại nói “Trưa nay ra quán cơm dưới lầu ăn” tỉnh rụi. Trịnh Bình tóm lấy tay y hỏi: “Chúng ta không đi được không? Lão già đó có ý gì, mời hai chúng ta ăn cơm?”

Dáng vẻ Sở Tịch cực kì khó chịu: “Anh hỏi cái này làm gì? Hắn dù sao trên danh nghĩa cũng là bề trên của tôi, anh muốn cùng tôi làm thế nào qua mắt hắn! Gọi là bái kiến cha mẹ! Trịnh Bình cái đầu anh làm từ bánh bao à?”

Bái kiến cha mẹ cũng không thèm bái cái loại cha mẹ này nhá. Trịnh Bình trong bụng oán thầm tổ tông mười tám đời nhà Kha Dĩ Thăng, sau đó không tình không nguyện theo Sở Tịch xuống lầu lên xe, Kha Dĩ Thăng mời bọn họ ăn tại một phòng riêng của khách sạn nhà mình, bước vào là một hàng vệ sĩ Tây trang đứng đón, lễ tân tiếp khách xinh đẹp cung kính dẫn hai người họ lên lầu, dừng bước trước một cánh cửa gỗ xoan đào, làm động tác “mời”: “Kha tiên sinh đang ở trong chờ hai vị, mời Sở thiếu gia và Trịnh tiên sinh vào.”

Sở Tịch vươn tay đẩy cửa, đột nhiên liếc cô ta một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Cô mới tới à?”

Cô gái lễ tân tươi cười: “Cảm ơn cậu Sở quan tâm, tôi là A Thấm.”

Sở Tịch gật gật đầu, bâng quơ một câu: “Tên hay đấy.” Sau đó đi vào cửa.

Trịnh Bình mới đặt chân vào cửa liền có cảm giác, thật lộn xộn, thật chướng mắt. Hắn đi được hai bước liền nhìn chăm chăm, chỉ thấy xung quanh toàn là thảm dệt hoa văn đỏ, trong cùng có một cái bệ con, bên trên đặt một bộ dương cầm. Tất cả đồ trưng bày ở đây đều tràn ngập sắc vàng rực rỡ, đến tay vịn ghế ngồi cũng tinh tế chạm trổ rồng bay phượng múa, từng đợt hơi nóng phả ra, sưởi ấm người như bay trên mây trên gió.

Trịnh Bình sinh trưởng ở đại lục, gia đình quý tộc mới lên như hắn cùng phú quý thế gia ở Hongkong có sự khác biệt lớn. Môi trường của hắn là có tiền có quyền nhưng không hẳn biết hưởng thụ, sinh hoạt thường ngày hậu đãi thoải mái là được, cuộc sống quan trọng là công việc; người như Kha Dĩ Thăng là nhờ phú quý tích lũy mấy đời mà có, hưởng thụ cũng có phong cách riêng của mình, bản thân không hề thấy như vậy là hoang đàng phí phạm. (www.shenyaying.wordpress.com)

Trịnh Bình thù cũ hận mới, nhìn người ta thế nào cũng không vừa mắt, kéo ghế xoèn xoẹt đặt mông xuống, hỏi: “Kha tiên sinh rảnh gớm, ăn bữa cơm cũng gọi Sở Tịch nhà tôi đến bầu bạn?”

Kha Dĩ Thăng ngồi ở phía khác của bàn tròn, nét cười rộng lượng hỏi vặn: “Có vấn đề sao? Sở Tịch là con cháu nhà tôi, tôi mời nó đến ăn bữa cơm cũng không được?”

Sở Tịch vắt chân ngồi một bên xem thực đơn, mi mắt như họa, nét mặt lạnh lùng, tiện tay đóng thực đơn đưa cho người phục vụ, đầu không ngẩng lên: “Cho chút súp, loại ngọt, ít đường thôi.”

Nhân viên phục vụ gật đầu đáp vâng một tiếng, yên lặng lui đi.

Trịnh Bình cười lạnh, ngồi vắt chân chữ ngũ rung rung đùi: “Sao tôi lại chẳng biết Sở Tịch cùng lão ngài có quan hệ bà con vậy? Theo tôi biết thì Sở gia mấy đời đâu có thông gia gì với họ Kha, Sở Tịch từ lúc nào thành con cháu nhà lão ngài vậy? Đây là bí mật huyết thống trong nhà không tiện cho người biết hay ngài tự sướng tự thưởng, tôi là tôi rất muốn hỏi cho ra nhẽ. Lão ngài giải thích giùm coi?”

Kha Dĩ Thăng mặt xám như bàn là: “Ngài Trịnh, tôi có lòng có dạ mời bạn bè đến dùng bữa, cậu lấy tư cách gì hô to gọi nhỏ với tôi?”

Trịnh Bình đầu gấu Bắc Kinh, lưu manh có hạng, bắt được lỗi như vớ được cọc: “Vừa rồi nói là con cháu giờ lại thành bạn bè rồi? Có khi hôm nào lại nhảy từ con cháu lên tình nhân thì chết dở?”

Kha Dĩ Thăng bị nói trúng tim đen, lập tức trên mặt biến sắc. Hắn ngại Sở Tịch là người có tên có tuổi lại còn là cháu trai trên danh nghĩa của mình nên không dám đụng tay, nhưng trong tâm hắn muốn Sở Tịch đến phát điên rồi. Lúc này bị Trịnh Bình vạch áo cho Sở Tịch xem lưng, sao mà không giãy nảy lên?

Kha Dĩ Thăng đập bàn: “Ngài Trịnh! Cậu hơi quá rồi!”

“Tôi làm gì mà quá?”

“Đây vẫn là đất của tôi đấy!”

“Đây con mẹ nó còn là người của tôi đấy!”

Súp của Sở Tịch mới được bày ra, bàn vừa rung, súp sánh ra vài giọt. Sở Tịch vẻ mặt bình thản không thèm xem, cầm thìa cúi đầu ăn súp, mi mắt không buồn động.

Kha Dĩ Thăng giận tới cứng người, chỉ vào Trịnh Bình sẵng giọng nói với Sở Tịch: “Hắn nói thế này là sao?”

Sở Tịch ăn xong thìa súp cuối cùng, buông thìa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, vừa lấy nước chanh rửa tay vừa thản nhiên đáp: “Là như anh ta nói chứ sao.”

Kha Dĩ Thăng nhảy dựng lên: “Con về đây! Nói rõ ràng cho ta!”

Sở Tịch đang tính chuồn, nghe vậy liền dừng bước, thở dài hỏi: “Lại gì nữa đây?”

Kha Dĩ Thăng sải bước đến trước mặt y, chỉ vào Trịnh Bình hỏi: “Con hạ quyết tâm đi theo thằng ranh này?”

Sở Tịch nghĩ ngợi hồi lâu, nhún nhún vai: “Dù tôi muốn nói không, nhưng sự thật đúng như ngài thấy.”

Trịnh Bình ung dung châm lửa hút thuốc, cà lơ phất phơ hóng Kha Dĩ Thăng và Sở Tịch cãi cọ. Nghe được câu này không nhịn được cười haha ba tiếng, đứng dậy kéo Sở Tịch lại, sung sướng bỏ lại một câu: “Chúng ta đi.”

Xe lăn bánh trên đường, Sở Tịch hơi chau mày, một tay đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Trịnh Bình dai dẳng kéo tay y, cả đường đi không nói chuyện. Đến khi sắp vào địa phận Sở gia hắn mới mở miệng hỏi nhỏ: “Em định đắc tội Kha gia sao?”

Sở Tịch huơ tay gạt hắn ra: “Đừng nói, tránh xa người ta ra, đang chóng mặt.”

Trịnh Bình cố tình không buông, còn dí sát vào hỏi: “Sở Tịch, em nguyện ý…. nguyện ý vì anh mà làm mất lòng Kha Dĩ Thăng sao?”

Sở Tịch tức tối quẳng cho một câu: “Lắm mồm!”

Trịnh Bình hả lòng hả dạ ôm lấy y, hồi lâu lại thở dài: “Sở Tịch, anh cực kì yêu em.”

Xe lặng lẽ dừng trước cổng Sở gia, Sở Tịch xuống xe, Trịnh Bình nhịn không được thò đầu ra cửa xe: “Tối anh đến thăm em được không?”

“Không được,” Sở Tịch lạnh tanh nói, “Tối tôi còn phải đến Kha gia một chuyến.”

“Vì sao?”

“Vì tôi không thể trở mặt với Kha gia…. Ít nhất không phải bây giờ.”

Sở Tịch thở dài, trên mặt có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Trịnh Bình vươn tay vuốt ve mặt y, hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Trịnh Bình đột nhiên nói: “Anh phải giết hắn.”

“Ai?”

Trịnh Bình không đáp. Sở Tịch từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra đáp án, nhưng y không nói gì. Y vờ như không biết, trên mặt cũng không có cảm xúc, càng không tỏ vẻ đặc biệt thích thú hay lo lắng gì.

Y chỉ lùi đi nửa bước, ra chiều mệt mỏi phất phất tay: “Anh đi đi, mai gặp.”

Trịnh Bình gật đầu, vừa quay người mở cửa xe, Sở Tịch bỗng nhiên gọi giật lại: “Trịnh Bình! Đợi đã!”

Trịnh Bình quay đầu lại, Sở Tịch như thể có chút chờ mong thấp giọng hỏi: “Anh… yêu tôi không?”

Trong phút chốc một thứ cảm xúc làm người bối rối mà vui sướng khôn tả quét qua người Trịnh Bình. Hắn cứng họng, một lúc sau mới nói chuyện được: “….Đương, đương nhiên, anh đương nhiên yêu rồi!”

“Yêu lắm không?”

“Yêu cực kì!”

Sở Tịch khe khẽ cười: “Không có gì, anh về đi.”

Xe đi rất xa, Sở Tịch vẫn đứng bất động tại chỗ. Khói bụi trên đường dần dần tán đi, mùi hương của Trịnh Bình còn lưu lại từng chút từng chút tiêu tan theo gió, Sở Tịch nhìn xuống bàn tay mình, hơi ấm vừa tiếp xúc qua còn vương vấn thật lâu chưa mất, như thể đã ngấm sâu vào da thịt.

Y chậm rãi nở nụ cười.

“….Chỉ cần anh càng yêu tôi càng tốt…..”

Kim Thạch đứng đằng sau Sở Tịch, nhịn không được rét lạnh dọc sống lưng. Hắn hầu như chẳng bao giờ e sợ người khác đến mức rùng mình, lúc sau lập tức kiềm chế lại, thấp giọng hỏi: “Cậu Sở, tối nay cần tôi đi cùng không?”

“Cần.”

“Vậy tôi làm gì?”

Trịnh Bình trầm mặc hồi lâu, chậm rãi giải thích: “Anh dùng súng chĩa vào Kha Dĩ Thăng, nếu có biến, không cần quan tâm đến an toàn của tôi, lập tức…. Hắn là con cáo già, sự việc không sắp xếp trăm phần trăm, tôi không yên tâm.”

Kim Thạch gật gật đầu: “Vâng.”

Hắn nhìn theo bóng dáng Sở Tịch. Sở Tịch vẫn nhìn theo hướng xe Trịnh Bình rời đi, thật lâu cũng không dời mắt. Kim Thạch không hiểu y đang nghĩ cái gì, con người trẻ tuổi đang ngồi trên đỉnh cao này, công tử hắc đạo vô cùng cao quý mà vô cùng lãnh đạm, y rốt cuộc đối với ai là thật tâm? Y tin tưởng vào ai? Y liệu… liệu có khả năng đối xử khác với một ai đó?

Có lẽ tâm của y làm từ sắt đá.

Không có tình cảm, cũng không có hơi ấm, có khả năng dập tắt ngay cả ngọn lửa nóng nhất.

Chín giờ tối, một tin động trời truyền đến Trịnh gia—— Sở Tịch một thân một mình đến gặp Kha Dĩ Thăng, kết quả không thành công, hiện giờ bị nhốt trong Kha gia!

Trịnh Bình bật dậy: “Cậu nói sao?”

Lưu Triệt đáp: “Anh xem tờ fax này, Kha Dĩ Thăng nói rất rõ, đòi anh đến nói chuyện, hắn định lấy tư cách trưởng bối cùng anh và Sở Tịch đàm đạo. Thực ra hắn đã bắt giam Sở Tịch chờ anh đến trao đổi, anh định làm thế nào?”

Trịnh Bình giật lấy tờ fax liếc qua một lượt, đoạn ném đi, nói: “Tôi đi.”

Lưu Triệt cuống cuồng giữ hắn: “Anh điên à?”

“Không điên,” Trịnh Bình nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt gần như méo mó, “—— Mẹ kiếp tối nay tôi phải đem người đi xử lão, kệ mẹ ngày mai chính phủ ra văn kiện đàn áp thị trường buôn lậu súng, thằng bỏ mẹ đó bức ông đến đường này, không giết được nó thì ông với nó cùng họ!”