Cực Đạo Truy Sát

Chương 26




Kim Thạch ngồi trên giường của một khách sạn nhỏ, chậm rãi lau chùi khẩu súng bắn tỉa đã được tháo rời, sau đó lắp lại thành một chiếc vali xách tay cỡ nhỏ.

Khẩu súng này cũng có chút nguồn gốc. Năm đó sau khi hắn gây án trong nước thì bị truy đuổi một mạch, chó cùng rứt giậu, lăn lộn trong núi rừng Vân Nam. Vân Nam rừng thiêng nước độc là nơi khỉ ho cò gáy gì cũng có, các cụ ngày nay vẫn còn rỉ tai câu chuyện chim ác ăn thịt người, nghe đâu là một loài chim lớn hung mãnh sắp bị tuyệt chủng, có thể từ trên không lao thẳng xuống, dùng cái mỏ sắc như lưỡi dao cứa đứt cổ người, sau đó cắp người bay đi tìm nơi an toàn rồi ăn sạch nội tạng. Những năm chín mươi, kẻ chủ mưu vượt biên sang Nhật Bản sau khi trót lọt đã ngấm ngầm men theo đường rừng ba tỉnh Đông Bắc(1)mà đi, kết quả giữa đường bị con ác điểu dùng mỏ khía đứt cổ, khi cảnh sát lần theo dấu vết tìm được hắn, toàn bộ ổ bụng đều giống như bị vô vàn đao kiếm rạch tứ tung, nội tạng cũng chẳng thấy đâu nữa, xương cốt rơi vãi đầy đường, một người vốn sống sờ sờ cuối cùng chỉ an táng được mớ hài cốt vỏn vẹn ba túi nilon siêu thị.

(1) Gồm 3 tỉnh: Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh.

Kim Thạch lúc xuyên rừng cũng gặp phải loài chim săn mồi hung hãn này, có điều hắn chuyên nghiệp hơn hẳn cái gã đầu sỏ kia, hắn giữ được cổ của mình, lại còn nổ súng bắn chết con quái điểu khổng lồ kia. Vì vậy cái giá phải trả là miệng vết thương đáng sợ dọc xương sống cùng với khẩu súng phòng thân duy nhất của hắn.

Sau này hắn lang thang đến vùng Trung Nam Á, nhận làm mấy công việc vặt hòng kiếm ăn, nhưng lúc đó hắn bị thương nặng không khỏi, không dám đến bệnh viện, cũng không có vũ khí bên người, thành ra mấy năm kia sống thật khổ cực. Thập niên đó quan hệ chính trị giữa các nước láng giềng rất tốt đẹp, loại sát thủ phạm trọng án xuyên quốc gia như Kim Thạch khó mà sống qua ngày, huống chi hắn lại là kẻ luôn có tài năng tự đạp mình xuống hố. Nếu không phải sau này được Đổng Sa năn nỉ về Sở gia, chắc hắn đã rửa tay gác kiếm chạy đến Tam giác Vàng(2) trồng cây thuốc phiện rồi.

(2) Tam giác Vàng: Vùng rừng núi hiểm trở giữa ba nước Lào, Thái, Myanmar, là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.

Lúc đó Đổng Sa tìm thấy hắn trong rừng rậm ở cạnh biên giới Myanmar, cô gái thanh lịch mà không thiếu mùi huyết tinh, bước trên đôi giày cao gót tiến vào túp lều ọp ẹp lợp cỏ khô, thứ đầu tiên đưa cho hắn chính là khẩu súng này.

Loại súng bắn tỉa M16A4(3) nòng hẹp rãnh xoắn, hồi đó là thứ hàng quý ngay cả vàng bạc cũng chẳng mua nổi, hoàn toàn xứng đáng là vua của các loại súng.

Kim Thạch liếc nhìn một cái, giương súng lên ngắm bắn, bóp cò, viên đạn bay xẹt bên tai Đổng Sa, trong tích tắc con chim đậu trên cành cây cạnh túp lều bị nổ tung chỉ còn một nhúm máu.

Hắn hỏi Đổng Sa: “Cô muốn tôi làm gì?”

“Chẳng làm gì cả,” Đổng Sa đáp, hàng mi được tỉa tót khéo léo không hề chớp cái nào, “Cậu cả nhà chúng tôi rất thích anh, tặng anh khẩu súng này, nhưng người ấy hi vọng anh không cần phải làm gì cả.”

“Không cần phải làm gì cả là ý làm sao?”

“Tức là ngoại trừ những việc người đó bảo anh làm, những việc khác đừng nhúng tay vào.”

Kim Thạch rốt cuộc cũng nghe thủng ý tứ của Đổng Sa: “Sếp nhà cô là thằng nào?”

Đáy mắt Đổng Sa nhất thời lóe lên. Mãi sau này Kim Thạch vẫn nhớ rõ ánh mắt đó, trong ánh mắt của cô gái từ thời thiếu nữ đã nhiều năm đứng trên đỉnh cao quyền lực hắc đạo, ánh sáng cùng hào quang kia hòa lẫn với điều gì đó phức tạp khó nói, mang theo cả tình yêu dành cho một người đàn ông khác, cùng với một lòng tôn sùng bất diệt, và cả trái tim tuyệt đối trung thành với người đứng đầu.

Cô nói: “Ngài ấy tên Sở Tịch.”

Vài năm sau đó Kim Thạch cũng chưa thấy qua Sở Tịch tròn méo ra làm sao, hắn cũng chưa bao giờ gặp được người của Sở gia, mối liên hệ duy nhất với Sở gia là số tiền mỗi tháng chuyển qua tài khoản cùng với vài mệnh lệnh cụt ngủn. Mấy lệnh đó đều do Sở Tịch đích thân yêu cầu, cũng không liên quan đến mạng người, có khi là giám sát hàng hóa xuất cảng, có khi lại là vận chuyển mấy thứ đặc sản từ Ý về Hongkong. Một loài hoa lạ nào đó, một bình rượu quý lâu năm, thậm chí có mỗi quyển Kinh Thánh, đều có thể là những thứ mà hắn phải hộ tống về để đáp ứng Sở Tịch.

Ba cái nhiệm vụ cỏn con mà thù lao chật ví giúp hắn sống an nhàn mấy năm, mãi gần đây hắn mới được diện kiến Sở Tịch.

Đó là hồi đầu năm Sở Tịch có việc đi Ý, nhân tiện gặp mặt hắn. Hai bên tiếp xúc chỉ vỏn vẹn có vài phút mà thôi. Kim Thạch từ lúc nhìn thấy cậu chủ quý tộc phương Đông này đã kịch liệt răn dạy bản thân tuyệt đối không được thích người này. Y như rằng, câu đầu tiên Sở Tịch nói với hắn là:

“Tôi cực kì không thích cái thái độ coi thường mạng người của anh.”

Kim Thạch nghĩ bụng, bỏ bu rồi, gặp đúng thằng ngoan đạo.

Câu thứ hai là: “Mạng người mỏng manh mà cao quý, bất kì thủ đoạn tàn bạo nào hủy hoại nó tôi đều không chấp nhận.”

Kim Thạch nhìn vào nét mặt yên bình của Sở Tịch, thầm nói, ra là thế, thằng công tử bột này sợ máu nha.

Câu thứ ba là: “Lần sau đừng dùng tiếng Ý chào tôi.”

Câu này Kim Thạch phải ngẫm nghĩ rất lâu, mãi sau hắn hỏi Đổng Sa mới rõ, chào tạm biệt bằng tiếng Ý phát âm giống từ “CAO” trong tiếng Trung(4)!

(4) Trong tiếng Ý, chào là “ciao”, phát âm giống “thao” (cāo-操) trong tiếng Trung, nghĩa là xxx.

Kim Thạch chửi thầm thằng cha này mà không phải là sếp của ông thì ông đã bắn bòm cho một phát rồi!

Từ đó về sau Kim Thạch không nhận được mấy nhiệm vụ vớ va vớ vẩn từ Sở Tịch, mãi đến mấy tháng trước hắn mới nhận được thư của Sở Tịch, do đích thân Đổng Sa mang tới, cô gái này chưa khi nào mất bình tĩnh đến như vậy, vừa gặp hắn đã nói: “Sở Tịch bị bắt cóc rồi, đây là bức thư anh ấy viết cho anh từ trước, vẫn để trong ngăn kéo. Anh phải cứu anh ấy ra.”

Kim Thạch nhận được thư liền xem qua một lượt, nội dung đại khái nói gần đây tôi gây chuyện với hai kẻ thù, một là Kha Dĩ Thăng một là Trịnh Bình, chẳng may tôi bị một trong hai bắt đi không trở về, anh giúp tôi làm thịt kẻ còn lại, tốt xấu cũng lưu cho người thừa kế Sở gia một con đường lui.

Kim Thạch gật gật đầu, than thở một câu: “Công tử bột này cuối cùng cũng bị chính nghĩa không sát sinh của mình quả báo rồi.”

Đổng Sa nói: “Anh có gan đi Bắc Kinh không? Trịnh gia là quý tộc đang lên, chọc vào họ hậu quả khôn lường, Sở Tịch có thể nửa đời sau không gọi anh đi làm nhiệm vụ nữa đâu đấy.”

“Cậu ta nuôi tôi?”

“Anh ấy sẽ nuôi.”

“Vậy được, tôi sẽ tận lực mang cậu ta về càng sớm càng tốt, tiền tháng sau còn chưa tính đâu.” Kim Thạch nhún nhún vai, “Đừng nhìn tui vậy chớ người đẹp, tui đây dù sao cũng là lính đánh thuê mờ.”

Lính đánh thuê tốt ở chỗ bán mạng vì tiền, chỉ cần nhận đủ tiền, bọn họ làm gì cũng xong, thậm chí bạo động ở nhiều quốc gia cũng có sự góp mặt của lính đánh thuê ngoại quốc. Loại tinh thần Macedonia(5)táo bạo liều lĩnh này chính là những gì Sở Tịch cần nhất ở đội bảo vệ mà mình bỏ tiền ra nuôi.

(5) Thời cổ đại, quân đội Macedonia là một trong những lực lượng quân sự mạnh nhất thế giới, bao gồm nhiều lính đánh thuê từ các quốc gia khác nhau.

Kim Thạch ở khách sạn ba ngày, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, lặng lẽ thanh toán, cải trang thành khách du lịch vào Bắc Kinh.

Hắn vung tay rất hào phóng, bao một chiếc taxi, lấy cớ ngắm cảnh trước cổng lớn Trịnh gia lượn lờ ba vòng, hỏi tài xế: “Đây là sân nhà ai mà lớn quá ta?”

Tài xế đáp: “Là sân nhà XX người ta đó nha! Hầy! Nhà bọn họ hoành tráng ghê! Nói không hết!”

Kim Thạch gật gật đầu: “Hèn chi trước cửa lắm bảo vệ, toàn chơi súng thật à?”

Tài xế kỳ thật cũng không rõ, cũng chỉ đoán bừa: “Chắc chắn là hàng thật luôn, đến con ruồi cũng không chui lọt, lần trước tôi còn thấy bọn họ dắt chó cảnh sát bên trong, cậu đoán xem có mấy con? Nguyên cả một xe luôn!……”

Kim Thạch sắc mặt trầm trầm, không nói gì.

Đúng lúc cổng lớn Trịnh gia mở to, một chiếc Audi tiến ra, ở trước cổng lớn kiểm tra ra vào, một đoàn bảo vệ mang súng hộ tống. Kim Thạch yên lặng nhìn theo chiếc Audi đi ra, nhíu nhíu mày, sau đó quay lại bảo lái xe: “Đi, quay về thành phố.”