Lưu Triệt gọi điện thoại cho bạn, một tay nắm vô lăng, tay kia cầm di động, lẩm bà lẩm bẩm với đầu dây bên kia: “Uy uy đang trên đường mà, tới nhà Trịnh Bình, đi đánh bài……Haiz! Còn không phải vợ ảnh dữ quá mà! Ảnh không ra ngoài được!…. Đúng đúng, núi không đi về phía ta mà ta phải tự mình đi lên núi, danh nhân nào nói vậy cà? Mô…..Môha…..Mohammed phải không ta? Tên người Ả rập chả toàn thế còn gì, blah blah gì đó…….À à thôi không nói nữa! Tui đang lái xe mà! Thế nhá bai bai.”
Hắn cúp điện thoại rẽ vào cổng nhà Trịnh Bình, cửa sắt chậm rãi mở ra, hai bên lối vào là vườn hoa, một con đường dẫn tới cổng biệt thự, Lưu Triệt đỗ xe ngay bên cổng, vừa xuống xe đã thấy ở bãi cỏ không xa có người đang ngồi chơi chó, đến gần người kia mới quay đầu lại, là Sở Tịch.
Lưu Triệt lúc đó thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng gật gật đầu, tìm cách bắt chuyện: “Đang phơi nắng à?”
Sở Tịch nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đứng dậy không nói không rằng liền bỏ đi.
Lưu Triệt ngơ ngơ ngác ngác nhìn y rời khỏi, trong lòng thấy quê muốn chết, đành quay ra chọc con chó thổ đang phơi bụng trên cỏ nhắm mắt thư giãn: “Ngài khỏe không? Cũng đang phơi nắng ha?”
Chó con mở to mắt nhìn hắn, sau đó thu móng lật người lại, dùng chân sau gãi gãi đầu, chổng cái mông mập mạp về phía hắn, vẫy đuôi chạy biến.
Lưu Triệt lại đần thối nhìn con chó nhỏ cong mông chạy, sau đó quay người đi về phía căn biệt thự.
Trịnh Bình đứng dưới giàn nho ở hành lang bên ngoài nghe điện thoại, lá nho xanh thẫm tầng tầng lớp lớp che khuất ánh mặt trời, sắc mặt hắn tối sầm không rõ, Lưu Triệt chỉ kịp nghe hắn nói mấy câu “Không được” “Còn lâu”, kèm theo đó là một khoảng im lặng rất lâu. Vừa lúc Lưu Triệt đoán rằng người bên kia đã dập máy, lại nghe thấy Trịnh Bình lên tiếng rất khẽ, ngữ điệu rất tự đắc mà cười rộ lên, nói: “Phải đó cậu ta là của tôi, thế thì đã làm sao?”
Trịnh Bình tắt máy, Lưu Triệt hỏi: “Ai vầy?”
“Kha Dĩ Thăng.” Trịnh Bình đáp, “Hỏi làm thế nào tôi mới chịu thả Sở Tịch về.”
“Người ta đã ra điều kiện rất hời rồi, anh lại….”
“Hời mấy cũng không được, nhà tôi nghèo đói đến mức phải bán vợ à?”
Lưu Triệt liếc nhìn về phía bãi cỏ, Sở Tịch ngồi trong nắng, có ý định để con chó ngồi dưới đất hai chân trước đặt lên tay mình, đáng tiếc là chó nhỏ dốt nát kia dù thế nào cũng không làm nổi.
Lưu Triệt nhìn chằm chằm hướng đó: “……Y thực sự…..Y có thể cùng anh chung sống qua ngày sao?”
Trịnh Bình không đáp, Lưu Triệt khó hiểu đến mức sốt ruột, hỏi: “Rốt cuộc anh thích cái gì ởy? Ngoại hình?”
“……Không biết,” Trịnh Bình trầm ngâm một lúc, nói, “Tôi không nghĩ nhiều đến vậy.”
Bọn họ đi vào phòng khách, mấy chiến hữu đã quây một bàn đánh bài, bên cạnh bày mấy thứ hoa quả điểm tâm, mùi thuốc lá nồng nặc khắp phòng. Một đám đại gia thường hay thế này, ai thua thì mời anh em một món gì mới mẻ, trước dịch SARS(1) còn có thằng mời ăn thịt cầy hương, ngon thì ngon thật, nhưng ở cái thời điểm đấy đúng là làm các anh em sợ xanh mặt.
(1) Dịch “viêm đường hô hấp cấp” do virus SARS hoành hành khắp thế giới khoảng chục năm trước. Hồi đó trong nhà ngoài ngõ ai cũng khẩu trang kín mít hết trơn????
Lưu Triệt lơ đễnh cầm bài, trong lòng bỗng nhớ tới Sở Tịch. Hắn cùng Sở Tịch từ trước đến nay không nói chuyện được mấy câu, trước đây hắn có nghe phong thanh về Sở Tịch, nào là người đó có đầu óc làm ăn khôn ngoan thế này thế kia, dù có chút tàn nhẫn nhưng cũng không hề làm tổn hại đến thanh danh công tử nhà giàu thượng lưu. Sau khi hắn nhìn thấy Sở Tịch thì lại cảm giác rằng người thật so với tin đồn đúng là một trời một vực, y ít nói, hay dè chừng, trầm tính, thậm chí còn có chút ngoan ngoãn, ngoại trừ cực kì cực kì xinh đẹp ra, chẳng giống như hình dung trong mấy lời đồn trên trời dưới bể tẹo nào. Người như vậy sao có thể khiến Trịnh Bình ngay lập tức dính như sam? Lưu Triệt thấy thật khó tưởng tượng.
Hắn chỉ có thể cho là Trịnh Bình ham của lạ, danh tiếng Sở Tịch nổi như cồn, chinh phục và chế ngự một người đồng giới có vẻ ngoài mê người cùng địa vị cao quý hơn mình rất nhiều quả thực có thể mang lại cho giống đực cảm giác mới mẻ cùng thắng lợi, tuy nhiên loại mới mẻ nhất thời đó có tồn tại về sau không?
Bọn họ nhất định sẽ tự kéo mình vào chuỗi phiền toái không lối thoát.
Lưu Triệt nghĩ như vậy, tay vứt xuống một bộ đồng chất(2), đập bàn hét: “Đưa tiền đây!”
(2) Bộ đồng chất: một bộ 10JQKA cùng chất.
Mấy gã vừa cười vừa chửi vứt tiền qua, Trịnh Bình thua thê thảm nhất, vuốt mặt cười nói: “Hai ngày nay đen vãi….”
Lưu Triệt vừa đếm tiền vừa gõ bàn: “Tranh thủ mấy ván này đang may, chia bài đê mấy cha!”
Quản gia nhà Trịnh Bình hay phục vụ bọn họ chơi bài liền tới xào bài, thấy Lưu Triệt dập tắt thuốc, liền tiện tay đưa lên một hộp Trung Hoa(3). Ai ngờ đưa đến nửa đường thì người nào đó giơ tay rút lấy một điếu, Lưu Triệt nhướng mắt lên nhìn, Sở Tịch chẳng biết đã đi đến từ lúc nào, đã đứng lù lù bên cạnh.
(3) Việt Nam có Vinataba thì Tầu cũng có thuốc lá Trung Hoa (ai tò mò thì google Chunghwa nhé) =))
Lưu Triệt đột ngột hô hấp không thông, lập tức đứng dậy nhường ghế: “Ô cậu Sở….Cậu đến chơi sao? Vào một chân không?”
Sở Tịch vẩy vẩy tay, nói với Trịnh Bình: “Xin tí lửa.”
Lúc y nói câu này, một bàn vốn đang ồn ào ngay tức khắc hạ giọng hết, mấy người đều lần đầu tiên nhìn thấy y, không nhịn được ở dưới dòm lên đánh giá. Việc Trịnh Bình đoạt người về trong đám bạn bè không ai không biết, có điều chuyện về người này cụ thể ra sao, đẹp nghiêng thùng đổ gánh thế nào, sao lại câu dẫn đến mức Trịnh Bình không nhịn được mà xuống tay, cái này chẳng ai biết. Sở Tịch không hay ra ngoài, Trịnh Bình giữ như của quý, bình thường muốn nhìn một cái cho thỏa cơn tò mò còn khó hơn lên giời, chẳng mấy khi được nhìn tận mắt, cả lũ như người địa cầu đang nhìn thấy E.T(4), cầm lòng không đậu mà nghển cổ dòm chăm chăm vào mặt Sở Tịch.
(4) Người ngoài hành tinh ~xD
Trịnh Bình khó khăn lắm mới được bữa rộng lượng cho người ta xem, vừa vui như Tết châm thuốc cho vợ vừa hỏi: “Làm một ván không?”
Sở Tịch nói: “Tôi giúp anh chia bài.”
Lưu Triệt để ý lời y nói chính là “giúp anh” chia bài chứ không phải “giúp các anh” chia bài, hắn nhịn không được ngó lên Sở Tịch bằng cả hai mắt, Sở Tịch cũng không để ý, mặt lạnh tanh cầm lên cỗ bài chia làm hai xấp, soàn soạt tráo hai phần với nhau, xoay ngược lại tráo một lần nữa, sau đó rút lên mấy lá bài, hướng xuống mặt bàn hỏi: “Cần tráo lần cuối không?”
(Kỹ thuật chia bài trong mấy phim xã hội đen Hongkong đó, kỳ thực ta cũng không hiểu lắm)
Đám ngồi bên vừa rồi được mở mang tầm mắt nhìn Sở Tịch chia bài, hiện tại vỗ đùi tán thưởng: “Ai có thể không tin chứ chị dâu thì làm sao có thể nghi ngờ được Trịnh Bình nói phải không? Không tráo không tráo, cứ thế mà chia đi.”
Lưu Triệt trong lòng thấy hoảng, liền ngăn lại nói: “Để tôi tráo thêm phát nữa!”
Trịnh Bình cười lớn, kéo Sở Tịch lại nói: “Nó không tin em kìa!”
“Anh tưởng ai cũng bại não giống anh chắc.” Sở Tịch thản nhiên đáp, cầm bài trên tay đưa ra trước mắt Lưu Triệt. Lưu Triệt cầm xấp bài ở trên cùng nhét xuống dưới, toàn bộ hành động chỉ mất mấy giây là cùng, lúc đó hắn lại ở trong lòng hít một ngụm khí, trong đầu lướt nhanh một ý nghĩ: Mình thế mà lại không dám chạm vào tay cậu ta.
Vợ bạn không thể đùa, hắn thầm nhủ chính mình. Hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại sợ sệt, thậm chí dè chừng Sở Tịch, nhưng hắn biết loại cảm giác này không phải chuyện xấu.
Lưu Triệt từ nhỏ đã có trực giác nhạy cảm trước nguy hiểm. Đối với người này, xem ra giữ khoảng cách vẫn là tốt hơn so với tiếp cận.
Sở Tịch hỏi: “Vậy chia được chưa?”
Cả bàn đều gật đầu nói: “Chia đi chia đi!”
Sở Tịch khe khẽ cười. Lượt bài đầu tiên được lật lên rồi mới chia, bài mà Lưu Triệt tráo vẫn chưa thấy tăm hơi, lá đầu tiên phải chia cho Trịnh Bình đứng bét, thế nào mà lại là một quân K.
Đám người chưng hửng, đến lúc phản ứng lại liền nhao nhao chỉ trích Lưu Triệt: “Thằng nhãi nhà ngươi bán độ à?”
Lưu Triệt gào lên kêu oan: “Đâu liên quan tới tui?”
Sở Tịch híp mắt cười cười. Nét mặt này khiến y trông thật giống hồ ly, thậm chí ngay cả giọng nói bình thường cũng làm người ta thấy gió rét từng cơn.
“Đúng là không liên quan đến cậu ta,” Sở Tịch nói, sau đó chậm rãi lật bài đưa cho Lưu Triệt, “…….Bài lẻ, quân ba.”
Lưu Triệt ngậm ngùi nhận lấy quân ba kia.
Kết quả ván này Trịnh Bình nhận bài liền đập bàn cười to, K lớn K nhỏ đều nằm gọn trong tay hắn, bài đẹp như mơ, Sở Tịch một bên hút thuốc một bên chỉ điểm cho hắn tung hoành ngang dọc đánh đâu thắng đó xưng bá thiên hạ, cuối cùng ngồi đếm tiền, mấy trăm đồng vừa đội nón ra đi bây giờ lại tung tăng trở lại ví.
Gã bên phải Trịnh Bình đích thân làm bộ quỳ xuống: “Chị dâu! Chị qua bển nghỉ ngơi đi! Việc chia bài vất vả này không hợp với chị đâu!”
Sở Tịch nhìn hắn khe khẽ mỉm cười, gọi: “Chó con ngốc, chúng ta đi nào.”
Gã kia còn tưởng y gọi mình, không khỏi hóa đá tại chỗ. Còn chưa kịp phản ứng lại, phía sau vang lên tiếng leng keng, một con chó thổ bé xíu lông nâu vàng nghêng đầu sải bước mà thẳng tưng bước tới, đi sau Sở Tịch vừa ngoáy đuôi vừa đi lên lầu.
Tối hôm đó Sở Tịch vừa uống trà vừa ngồi xem phim bộ Hongkong, Trịnh Bình tiễn hết khách khứa, lên lầu ôm lấy y, dán bên tai cười hỏi: “Hôm nay tâm trạng thoải mái vậy?”
Sở Tịch đầu không ngoảnh lại: “Làm trò trước mặt bạn bè cho anh mát mặt chút xíu thôi.”
“Chúng nó gọi chị dâu em cũng không giận?”
Sở Tịch tạm dừng chốc lát, xem trong TV nữ cảnh sát đang chĩa súng bắn vào tên cướp, sau đó nói: “—— Có bực mình. Anh bảo bạn anh chuẩn bị đi, hôm nào tôi đến lấy mạng hắn.”
Trịnh Bình cười ha hả, hôn y một cái: “Em còn phải lấy mạng anh trước chứ.”
Hắn đi vào nhà tắm liền trong phòng ngủ rửa mặt, Sở Tịch đặt chén trà xuống đi theo, đứng dựa cửa nói: “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Trịnh Bình qua gương nhìn vào y: “Cứ gọi đi.”
“Gọi về Hongkong, kiếm Đổng Sa.”
Trịnh Bình im lặng một lúc, nhìn nước ào ào chảy ra thấm ướt khăn bông, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tại sao?”
“Có mấy việc cần giao cho cô ấy.”
Trịnh Bình chậm rãi tắt vòi nước, đứng trước gương hít sâu một hơi. Trong một thoáng chốc kia Sở Tịch gần như có thể thấy trong đầu óc hắn đang động não nghĩ gì đó, nhưng nét mặt Sở Tịch không hề thay đổi, an tĩnh lạnh lùng, thậm chí có vẻ lãnh đạm.
Mối quan hệ người với người trong chiến tranh thật kì lạ, chỉ cần một cảm xúc hơi chút thay đổi cũng có thể đảo ngược thắng thua.
Trịnh Bình đột nhiên rảo bước vào phòng ngủ, lấy điện thoại cầm tay trên đầu giường, đưa đến trước mặt Sở Tịch. Hắn nói: “Em gọi đi. Gọi ngay trước mặt anh.”