Cái tên Trịnh Bình này trước đây đại khái là rất thích hợp làm đầu lĩnh thổ phỉ, lúc hung dữ thì cực kì hung dữ, mà lúc làm trâu ngựa thì cũng chẳng khác trâu ngựa là bao. Sở Tịch không ăn gì hắn sẽ cả ngày quỳ bên giường dỗ ăn, cũng không bắt y ăn, chỉ là không ngừng dỗ ngon dỗ ngọt thậm chí lừa cho ăn, cực kì kiên nhẫn bưng bát chờ, nói: “Ăn một xíu đi mà, chúng ta sắp lên tàu, toàn bộ chuyến đi kéo dài cho em ngủ thêm một ngày, ăn chút gì nghỉ ngơi mới tốt….”
Sở Tịch không thèm để ý hắn, Trịnh Bình cũng không buồn rào trước đón sau, đồ ăn gì có thể bê lên đều bê hết một lượt, cuối cùng kết luận lại là Sở Tịch mắc chứng kén ăn mất rồi, vì y nhìn tất cả đống đồ ăn này mà không phát ọe.
“Như vậy cũng có chút phiền toái a,” Trịnh Bình xoa cằm nói, “Không thì chỉ cần truyền dinh dưỡng là được, nhưng mà truyền dinh dưỡng sẽ đau lắm đó, em là vợ cưng của anh, làm sao anh nhẫn tâm để em chịu thiệt thòi vậy được?”
Sở Tịch nhắm nghiền mắt nói: “Tôi không mắc chứng kén ăn.”
“Thế tại sao em chẳng chịu ăn uống gì?” Trịnh Bình hoàn toàn không để ý xem có phải người ta hôn mê một ngày xong bụng dạ vẫn chưa ổn định, hắn thương người đến nỗi tự tiện cân nhắc hộ người ta luôn, xong xuôi thì lượn tới lượn lui trong phòng, chợt lóe lên ý gì đó, lại nói: “Cục cưng hay là em ở trong phòng mãi nên không muốn ăn, muốn ra ngoài phơi nắng sao?”
Sở Tịch không thèm để ý hắn, lát sau Trịnh Bình lân la mò tới, cầm theo bộ áo quần dày cui, nhăn nhăn nhở nhở đề xuất ý kiến: “Chúng mình ra sân ngồi chơi đi!”
Sở Tịch trừng mắt: “Muốn đi thì tự mà đi, lôi kéo tôi làm gì!”
Trịnh Bình nghe vậy nghiêng trái vặn phải lắc lư một hồi, nhịn hết nổi bèn mò tới khuyên nhủ: “Em cứ ru rú trong phòng vậy không được đâu, thân thể sẽ không khỏe. Em xem trước kia đều quanh quẩn trong sân vườn Sở gia chẳng thấy ra khỏi cửa, cũng lười vận động, thành ra thân hình mới gầy yếu như vậy……”
Sở Tịch lạnh lùng hỏi: “Anh có tin tôi một tay bóp chết anh không?”
Trịnh Bình lập tức câm họng. Hắn nhớ lại một chưởng tối hôm đó trong vườn hoa nhà Kha Dĩ Thăng.
Hắn ngồi cạnh Sở Tịch, huyên thuyên đủ thứ muốn bắt chuyện với y, nhưng mà mặc kệ hắn cố gắng thế nào, Sở Tịch đều kiên quyết không thèm để ý.
Ấy vậy mà Trịnh Bình không hề tỏ vẻ khó chịu chút nào, thậm chí còn khiến Sở Tịch rõ ràng cảm thấy hắn dụ mình mở miệng kiên nhẫn đến kì lạ. Cuối cùng Sở Tịch chịu không nổi, ngay cả khi y nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, thì vẫn có thể cảm giác ánh mắt Trịnh Bình đang nhìn chằm chằm vào y, như thể ánh nhìn đầy dục vọng nóng bỏng không kiềm chế. (www.shenyaying.wordpress.com)
Sở Tịch ngồi phắt dậy: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
Trịnh Bình vì thế liền giấu đi biểu tình thắng lợi, bên ngoài trưng ra cái mặt cười rất tự nhiên rất vui vẻ, đứng dậy nói: “Anh đi với.”
“Tôi đi một mình.”
“Không chịu,” Trịnh Bình mặt dày đáp, “Bên ngoài gió lớn lắm.”
“Cái đó liên quan gì đến việc anh đòi theo tôi?”
Trịnh Bình nghĩ nghĩ, nhưng mãi chẳng mò ra đáp án nào phù hợp để mà đem hai chuyện chẳng ăn nhập gì làm cho liên quan đến nhau. Cuối cùng đành chịu thua, hắn thẳng thừng đáp: “Là anh muốn đi cùng em.”
“Nhưng mà tôi không muốn đi cùng anh!”
Trịnh Bình nhìn y, ánh mắt có gì đó khiến người ta khó hiểu. Ít nhất cũng là Sở Tịch thấy khó hiểu, y dời mắt ra phía cửa sổ. Ánh nắng buổi xế trưa rực rỡ, làm người ta không tài nào mở mắt.
“…….Em có thể tạm thời duy trì thái độ này cũng được, chẳng hạn như chán ghét anh hay gì gì đó….” Trịnh Bình cân nhắc câu chữ, lại chậm rãi nói tiếp, “Nhưng mà ít nhất cũng đừng biểu hiện rõ ràng ra như vậy, có được không?”
Sở Tịch dùng ánh mắt cú vọ liếc Trịnh Bình trong chốc lát, hừ một tiếng, xoay người đi ra cửa.
Trịnh Bình nhìn bóng lưng của y một lúc lâu, sau đó cười khổ một tiếng, gõ gõ trán: “Không ăn thua……”
Thực ra dùng trí não mà hình dung sẽ biết ngay không mấy hiệu quả, bất kì người nào có đầu óc đều sẽ không đối với kẻ giam cầm và xâm phạm mình duy trì thái độ thân mật, cho dù kẻ kia có giả nai thế nào.
Trịnh Bình cảm thấy thật bó tay. Hắn chỉ là thích người ta mà thôi, hắn hao tổn tâm trí đem người ta bắt tận tay, sau này quyết định toàn tâm toàn ý yêu thương chiều chuộng người ta, thậm chí lấy đó làm hạnh phúc. Nhưng mà Trịnh Bình quên mất một điểm mấu chốt, đó là Sở Tịch không hề có cảm giác đây là cử chỉ “TỐT ĐẸP”.
Trịnh Bình đứng thẳng người, ba bước tiến thành hai chạy vội theo. Sở Tịch ngồi trên cầu thang biệt thự, khoác áo sơ mi, tóc tai hơi chút bay loạn trong gió, sau gáy còn có thể nhìn thấy dấu hôn đỏ sậm, ẩn hiện sau cổ áo, thoáng cái đã không thấy.
Trịnh Bình đứng sau lưng y hỏi: “Ra ghế nằm mà ngồi nghỉ được không?”
Sở Tịch không trả lời.
“Muốn uống gì không?”
Vẫn không có câu trả lời.
Trịnh Bình buồn thiu thở dài một hơi, giây tiếp theo, Sở Tịch thấy toàn thân mình bị nhấc bổng lên không, Trịnh Bình bế y lên chạy xuống cầu thang, đi đến vườn hoa nhỏ phía trước liền ném y lên chiếc ghế nằm, sau đó ha ha cười lớn rồi hỏi: “Có thấy giống Trư Bát Giới cõng vợ không?”
Sở Tịch lườm hắn: “Liên quan quái gì chứ!”
“Có liên quan mà,” Trịnh Bình nghiêng đầu nghĩ ngợi, sửa lại lời: “——Nếu em không thích thì chúng ta nói gì đó văn vẻ chút đi, có biết chuyện Kafka(1) viết thư tình cho vợ không? ‘Tôi sẽ luôn đặt một chiếc ghế tựa cho em trong khu vườn nhỏ râm mát, cùng với chục ly sữa mát lành ở nơi em tiện tay cầm lấy(2)‘…….. Hiện giờ anh rất muốn làm như thế a Sở Tịch, anh rất….. Anh thực sự rất thích em.”
Sở Tịch nhìn chằm chằm hắn nửa ngày mới từ tốn sửa sai: “……..Không phải vợ ông ta, mà là tình nhân.”
Trịnh Bình lập tức nghiêm mặt đáp: “Đối với anh thì em chính là vợ anh.”
“Tôi là đàn ông đó.”
“Vậy em coi anh là phụ nữ cũng được.”
Sở Tịch không nói nổi lời nào, sau đó nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Trịnh Bình đành đứng cạnh y, lúc sau Sở Tịch cảm thấy có đôi bàn tay đặt lên vai mình, y hơi né người đi, quay đầu lại lườm Trịnh Bình đầy cảnh giác: “Làm trò gì?”
“Đừng sợ, đừng sợ,” Trịnh Bình vuốt tóc y nói: “Anh xoa bóp cho em, không có ý gì khác…….. Anh có phải lúc nào cũng thô bạo thế đâu.”
Câu cuối hắn nói rất thành tâm thành ý, tiếc là Sở Tịch không thèm để vào tai.
Trịnh Bình cực kì kiên nhẫn mà xoa bóp cho y, tay nghề của hắn thực sự khéo léo, ân cần mà không quá phận. Hắn thậm chí chỉ cần được thấy Sở Tịch ngay trước mắt đã là mãn nguyện lắm rồi, niềm hạnh phúc khi được hầu hạ cục cưng trong buổi chiều nắng ấm khiến kẻ nào đó đang sướng như trong mơ.
Ấy thế mà kẻ ngủ trước lại là Sở Tịch, ánh nắng cực kì ấm áp, lại được Trịnh Bình tận tình chăm ẵm quá mức cần thiết, y chẳng biết đã lăn ra ngủ tự lúc nào. Thiếp đi một giấc không rõ đã bao lâu, cuối cùng y bị đánh thức bởi tiếng còi ô tô, Trịnh Bình đang ngồi một bên lan can tỉ mẩn cắt móng tay cho vợ, nghe tiếng còi liền ngẩng lên, bỏ kìm bấm móng xuống, nói: “Bọn nó chuẩn bị xong xuôi rồi.” (www.shenyaying.wordpress.com)
Sở Tịch trực giác không ổn: “…………Là sao chứ?”
“Chúng ta ra bến cảng,” Trịnh Bình đáp, “Lên thuyền, rời khỏi Hongkong.”
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Sở Tịch, ngập ngừng một lát mới đành buông tay: “Không còn cách nào khác, ở Hongkong rất khó tránh người của Sở gia tóm gáy mà, chẳng nhẽ anh lại đến nhà bảo đừng tìm nữa, đình chiến đi, Sở Tịch nhà các người bây giờ là vợ tôi, đã là người của tôi rồi, mấy sản nghiệp kia coi như sính lễ cho nhà gái đi à? Anh có thể nghĩ như thế, nhưng mà bọn họ giống em sẽ không chấp nhận đâu a.”
(1) Franz Kafka: Nhà văn lớn người Đức thế kỉ 20. Tham khảo wiki[link]
(2) Trích trong tập “Briefe an Milena” (Letters to Milena-Thư gửi Milena). Đây là tuyển tập những bức thư tình mà Franz Kafka gửi cho người tình của mình là Milena Jesenská trong thời gian từ năm 1920 đến 1923.
Thực chất câu này ta dịch láo từ raw/QT chứ chưa tìm được trong bản dịch “Letters to Milena”, nên là………. ‘ ^ ‘ Mà thật không ngờ hai bạn Sở gia Trịnh gia có nhã hứng đọc thư tềnh đó.