Cúc Đãng

Chương 9: Mĩ nam tắm




Vài ngày không có giao hoan, Cúc Hoa lại cảm thấy ngứa đến khó nhịn. Nhưng ngại phía trước ước pháp tam chương, hắn lại không thể không biết xấu hổ cầu người thượng mình, hơn nữa hắn sợ hãi lại châu thai ám kết (ta không có QT nên không hiểu lắm,chắc là em ý sợ lại mang thai lần nữa) phải chịu khổ như trận sinh con trước kia, đành phải cố nhịn, hàng đêm trằn trọc, khó có thể nhập mộng.

Tại quân doanh nơi nơi đều là nam nhân, mỗi ngày đều có rất nhiều tiểu công có chất lượng tốt ở trước mặt hắn đi tới đi lui, làm kích phát mãnh liệt thú tính của hắn rồi. Vương tộc vốn là thể chất thú tính mãnh liệt.(ta chỉ biết câm nín==) Lúc chưa biết tư vị *** thì hoàn hảo, từ sau khi phá thân, hắn cơ hồ mỗi ngày đều có nam nhân, thân mình đã sớm không thể khống chế. Hiện tại cấm thú tính hắn bộc phát giống như bị trúng độc, thống khổ dị thường.

Cho đến ngày thứ mười hắn rốt cuộc không chịu được việc giải dược ngay bên người, lại không cách nào uống được chẳng khác nào tra tấn hắn. Hắn giận chính mình không có chí khí, đành phải tự mình dời đi lực chú ý có lẽ sẽ giảm được thú tính, một mình lẻ loi cưỡi ngựa đi ra ngoài giải sầu [ có nam nhân theo hội sẽ kích phát hắn tính thú ].(cái nì là của tác gỉ không phải của ta nha=]])

Đi đến bên hồ nhưng lại nghe được tiếng nước ào ào, hắn tò mò xuống ngựa. Mới vừa đi đến gần hồ, đã bị cảnh trước mắt làm ngây người.

Một gã nam tử dáng người cường tráng đứng ở trong nước, nam nhân tướng mạo cực vì tuấn dật, trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra khí chất tôn quý, thần sắc lãnh đạm, quả nhiên là dù vô tình cũng động lòng người. Da thịt màu đồng cổ bóng loáng nhưng nõn nà, trong thân thể tràn ngập sinh lực, bọt nước thuận theo da thịt chậm rãi chảy xuống. Một đôi mắt phượng câu hồn, tối tăm thâm thúy giống như muốn đem người khác hút vào, mị hoặc vô cùng. Hắn hướng bên này thật sâu nhìn thoáng qua, kia một cái liếc mắt làm cho Cúc Hoa cảm giác chính mình giống như là bị sấm đánh trúng, khó có thể tự kềm chế.(đừng nói là Cúc Hoa,cả ta chỉ mới tưởng tượng thôi đă mún phún máu a~~ mĩ nam thật sự rất nguy hiểm nha, đúng như câu “nữ nhân đẹp là tai họa,nam nhân đẹp là bi kịch”=]])

Hảo một bức mĩ nam dục đồ! (tranh mĩ nam tắm)

Cúc Hoa nuốt nuốt nước miếng, hắn cảm thấy miệng không phát ra âm, tim đập không thôi. Nhìn đến thân thể lõa lồ của đối phương, sẽ cảm thấy mạc danh kỳ diệu mà nổi thú tính.(mầm mống của tội ác cứ thế được hình thành=]])

Đây là nam nhân đẹp nhất hắn từng gặp, đẹp đến nỗi làm cho người ta nín thở, lại không giống cái loại thiên nữ tính hóa yêu diễm mỹ mạo như Vân quân. Thế này mới hẳn là vẻ đẹp nên xuất hiện ở trên người một nam nhân.

“Ngươi kêu tên gì?” Mỹ nhân thổ khí như lan(hơi thở như hoa lan), giống nhân ngư trong truyền thuyết đang dụ hoặc con mồi.(cầm thú thì có)

“Cúc Hoa.” Đã bị mĩ nam mê hoặc, cái tên tuyệt đối không nên bại lộ cứ như thế thốt ra.

“Nguyên lai ngươi chính là tiểu Cúc Hoa nước láng giềng nha……” Mĩ nam khóe miệng gợi lên một độ cong rất tà khí(lại một con dã lang xổng chuồng).“Nhớ kỹ, tên của ta, Dương ─ Cự ─”( *phun*, những cái tên trong truyện này thật là có ý tứ nha..*cảm thán*)

Dương Cự, quốc vương bên địch.

Nếu là bình thường, Cúc Hoa nhất định sẽ sợ hãi mà chạy trốn, nhưng giờ phút này hắn đã bị sắc đẹp của địch quân mê hoặc, vô lực tự hỏi.

Thậm chí hắn bị nhiệt khí bên tai kích thích một trận run run, hạ thể trướng đau không chịu thua kém cũng tiết đi ra.

“Ha ha, nếu của ta tình báo không lầm, ngươi tựa hồ đã sinh qua mười cái đứa nhỏ, sao thân thể vẫn là mẫn cảm như vậy……” Dương Cự vì mê đảo được bảo bối liền cười to ra tiếng.

Trời ạ! Sao ta lại ở trước mặt người trong lòng mất mặt như vậy chứ.

Đối mặt với giễu cợt của hắn, tiểu Cúc Hoa xấu hổ và giận dữ muốn chết. Dương Cự một phen ôm lấy eo nhỏ của hắn, đi lên lưng ngựa, hướng phía Kiếm Dương quốc trần thủ mà đi.(cứ như bắt cóc giữa ban ngày mà còn được cho phép ý nhỉ)

Trở lại doanh trướng Kiếm Dương quốc, suốt ba ngày Cúc Hoa cũng chưa từng bước ra doanh trướng nửa bước. Trong ba ngày này âm thanh của hắn vang vọng tam quân, ngay cả binh lính Lộng Cúc quốc đối diện đều nghe được nhất thanh nhị sở.

Buổi trưa ngày thứ tư, tiểu Cúc Hoa bị làm ba ngày ba đêm vô lực xuống giường cuối cùng mới được Kiếm Dương quốc vương tôn quý xinh đẹp nhà ta doanh trướng. Dưới vạn chúng chú mục, hắn đã sớm xấu hổ đến không mặt mũi gặp người. Ba ngày này hắn vẫn hết sức khắc chế mình không được kêu ra tiếng khiến cho bọn thuộc hạ nghe được, nhưng tính cách Dương Cự vô cùng ác liệt lại bức hắn phải kêu ra tiếng, hơn nữa là kêu càng vang càng tốt, hảo hướng binh lính Lộng Cúc quốc thị uy.

Theo vương nước Kiếm Dương thì trải qua ba ngày thương lượng hai vị quốc vương, quyết định đem hai nước xác nhập, Cúc Hoa làm đế, chính mình lại ủy khuất làm vương hậu của Cúc Hoa. Khi nói đến “Thương lượng” đám quan binh tề xoát xoát dùng ái muội ánh mắt nhìn về phía tiểu Cúc Hoa trong lòng hắn.(thủ lĩnh của đám cầm thú chính thức lên sàn)

Thương lượng? Dùng nơi đó thương lượng sao?

Cúc Hoa đem khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chôn ở trong lòng Dương Cự, Dương Cự sủng nịch ôm chặt hắn cười khẽ, khi ngẩng đầu lên ánh mắt liền biến đổi, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mọi người ở đây, binh lính hai nước nhất thời câm như hến.

Cứ như vậy một hồi lay động toàn đảo chiến sự liền ra ngoài nhân dự kiến ở một hồi màu hồng phấn diễm ngộ trung giải quyết. Cúc Hoa cảm thấy quyết định này rất buồn cười nhưng lại được trọng thần hai nước đồng ý. Kỳ thật chân chính đả động đám thần tử là thế cục dân cư hiện tại của hai nước. Hiện tại một quốc gia thì hoàng qua nhiều, cúc hoa thiếu; quốc gia kia lại là cúc hoa nhiều, hoàng qua thiếu, xác nhập vào nhau liền rất tốt.(em Cúc Hoa cứ thế bị bán đi=]])