Edit: Sóc Là Ta -
"Dạ được." Nghe được ông cụ Tiêu tỏ thái độ như thế, Tiêu Cẩn Chi có cảm giác bước chân mình bỗng nhẹ nhõm lạ thường, khóe môi cũng nhếch lên sung sướng.
Trở lại biệt thự, Lăng Mẫn nghe được tiếng nên ra đón, nhìn thấy người về là Tiêu Cẩn Chi thì cô hơi khom người, hô nhỏ "Ông chủ!"
Tiêu Cẩn Chi đứng một bên vừa đổi giày vừa nói: "Cửu Cửu đâu?"
Lăng Mẫn trả lời: "Tiểu thư đang nghỉ ngơi trong phòng."
Tiêu Cẩn Chi khẽ gật đầu "Cô đi làm việc đi. Tôi lên xem một chút!"
"Dạ!"
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đang nằm trên giường ngủ. Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chìu và tràn ngập thâm tình. Cuối cùng anh cúi người, ôn nhu in môi mình lên trán cô nhưng đột nhiên anh có cảm giác được môi dưới mình ẩm ướt, lông mày rậm rạp cũng lập tức khẩn trương.
Nhưng anh lại không nghĩ, động tác của anh lúc này trong nháy mắt lại đánh thức Cửu Cửu.
Chờ khi Cửu Cửu mở ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn rõ ràng người trước mặt là Tiêu Cẩn Chi thì nhất thời toàn thân cô nới lỏng.
Cô một mặt kinh hoảng giơ tay ôm chặt lấy anh: "Anh Cẩn, em lại thấy ác mộng, em mơ thấy, đứa bé kia tìm em đòi mạng..."
Nghe được cô nồng đậm giọng mũi cùng tiếng khóc âm ỉ thì lòng Tiêu Cẩn Chi cũng đau đớn đến không thở được. Anh dần mở hai tay ra để ôm eo cô thật chặt, tiện thể cũng ôm cả người cô vào lồng ngực mình. Anh muốn đưa cô vào trong thế giới bao dung của chính mình, không để cô lại bị kinh hoảng như vậy lần nào nữa, không muốn cô lại cứ sợ sệt như thế, không muốn cô lại bất an như thế, chỉ nguyện một đời an ổn bên cô, năm tháng trôi qua an tĩnh là tốt rồi.
Nếu như không lập tức nói cho Cửu Cửu biết sự thật thì có phải cô vẫn cứ tự trách chính mình? Khi nào cô mới có thể phát hiện ra rằng đứa trẻ vẫn còn và cô cũng không có làm chuyện gì sai trái? Có phải lúc này anh nên nói với cô về sự thật và mong tìm kiếm sự tha thứ của cô chăng?
Tiêu Cẩn Chi bàng hoàng khó dứt, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khó có thể đưa ra một quyết định như vậy,,thậm chí còn khó hơn gấp trăm lần so với bàn luận một hợp đồng đàm phán nào đó.
Mỗi một lần, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô thì anh phải nhiều lần châm chước cân nhắc, nghĩ đến vẹn toàn mới dám quyết định.
Có thể việc này, suy cho cùng, anh vẫn nên chờ một chút xem tình hình thế nào rồi mới ra quyết định.
Nếu không, lấy tính tình của cô ấy, trong lúc anh và Lương Kinh Diễm vẫn đang có hôn ước, cô nhất định sẽ chán ghét anh như chán ghét đứa con của mình và Lương Kinh Đào vậy.
Cô đã từng nói, dù cho anh ta có là người tốt nhưng chỉ cần anh ta cùng lên giường với người phụ nữ khác thì cô sẽ không chần chờ mà bỏ anh ta, chứ đừng nói chi đến việc sinh con dưỡng cái.
Đây chính là điều Tiêu Cẩn Chi đang lo sợ.
Lần này, mặc dù là mượn tay người khác để giấu diếm nhưng Tiêu Cửu Cửu vốn thông minh, sớm muộn cô cũng sẽ biết việc này. Còn hiện tại anh chỉ cầu thần linh bảo vệ, chỉ mong cô ấy đừng biết trước. Chờ đến khi anh cố gắng giải quyết mọi chuyện ổn thoả thì sẽ giải thích với cô để cô yên tâm thoải mái sinh ra con của anh và cô.
Tiêu Cẩn Chi đoán đúng rất nhiều chuyện nhưng anh chỉ không biết thật ra trong lòng Cửu Cửu, anh có chút phân lượng nào chăng?
Mà đối với Cửu Cửu, sau khi thân thế của cô dần lộ ra ánh sáng thì cô mới hiểu rõ, trong lòng cô, địa vị của Tiêu Cẩn Chi và Phượng Thần vốn vẫn như thế. Từ lâu hai người bọn họ đã thâm nhập đến từng thớ thịt, từng mạch máu trong người cô. Dù cho cô chết, cô cũng sẽ không nỡ lòng bỏ anh lại nhường cho người khác yêu thương anh.
Trong những đại gia vinh hoa phú quý cùng thời với Tiêu Cẩn Chi, cô không chút do dự mà lựa chọn Tiêu Cẩn Chi, cũng sẽ sẵn sàng bỏ qua các đại gia giàu có khác để theo bước chân của tiêu Cẩn Chi.
Biết được tâm tư cô như vậy, trong lòng Tiêu Cẩn Chi cũng nhẹ nhàng hít một tiếng, dùng giọng điệu ôn nhu, trìu mến nói với cô: "Cửu Cửu, ngoan, em phải luôn luôn kiên trì, chuyện này không phải em sai. Là anh sai, nếu như anh quan tâm em nhiều hơn một chút thì ngày đó em sẽ không xảy ra chuyện. Em yên tâm, những người đã từng bắt nạt em thì anh cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Anh sẽ đòi lại món nợ này từng người từng người một, cho dù là anh, nếu như một ngày nào đó, em phát hiện ra anh bắt nạt em thì em cũng có thể dùng sức mà đánh anh. Chúng ta thua người không thua trận, em cũng hãy mau chóng khoẻ lên, được không?"
Tiêu Cửu Cửu trong lòng anh thầm gật đầu.
Nếu như anh có thể vĩnh viễn trở thành chỗ dựa cho cô thì thật tốt biết bao.
Ngay lúc hai người đang ấm áp ôm nhau thì Lăng Mẫn đi lên, nhẹ nhàng gõ cửa, ở ngoài cửa xin chỉ thị: "Tiểu thư, ngoài cửa có một vị tự xưng là phu nhân Tiêu muốn gặp mặt, vậy tiểu thư có muốn tiếp hay không?"
Tiêu Cửu Cửu vẫn không trả lời, Tiêu Cẩn Chi đã lạnh lùng lên tiếng: "Không tiếp. Không phải tôi đã căn dặn cho tất cả mọi người rằng Cửu Cửu sẽ không tiếp bất cứ ai hết sao?"
Trong lòng Lăng Mẫn thầm run rẩy nhưng vẫn nói rõ một hồi: "Vị phu nhân Tiêu này tự xưng là mẹ ruột của ông chủ. Vì vậy, thuộc hạ mới cả gan tới bẩm báo, hiện tại thuộc hạ đã rõ, xin lỗi chủ nhân, sau này sẽ không dám tái phạm nữa."
Lăng Mẫn nói xong cũng lập tức đi xuống lầu. Cô mở cửa trước và bước ra ngoài đứng trước mặt người phụ nữ quý phái kia nói: "Xin lỗi phu nhân Tiêu nhưng tiểu thư nhà tôi đang dưỡng bệnh, không tiện tiếp khách. Mời phu nhân trở về đi."
Chân mày của phu nhân Tiêu nhất thời dựng thẳng lên, nói: "Cô để tôi đi vào trong, tôi sẽ chờ cô ấy dậy. Nếu cô ấy không gặp thì tôi sẽ vẫn ngồi chờ đến lúc cô ấy chịu gặp tôi mới thôi.”
Nói xong, phu nhân Tiêu đang muốn bước vào cửa nhưng lại bị Lăng Mẫn ngăn cản. Cô ấy vẫn kiên trì đúng mực, nói lại một lần nữa "Phu nhân Tiêu, mời trở về!"
Phu nhân Tiêu thấy Lăng Mẫn dứt khoát không nể mặt mình như vậy, tức giận đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát "Cô …. Cô ….. Rốt cuộc là cô có cho tôi vào hay không? Nơi này là nhà của con trai tôi - Tiêu Cẩn Chi, mà Tiêu Cửu Cửu chỉ là một người phụ nữ tạm trú ở nơi này thôi thì cô có tư cách gì để ngăn không cho tôi vào?"
Đang lúc này, bên trong truyền đến giọng Tiêu Cẩn Chi hừ lạnh: "Là con dặn dò, không có lệnh của con thì bất luận người nào cũng đều không được bước vào phòng này. Mẹ đến đây làm loạn cái gì?”
Lăng Mẫn vừa thấy Tiêu Cẩn Chi xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm. Cô mở cửa để anh đi ra ngoài nói chuyện trực diện với phu nhân Tiêu.
Quả nhiên phu nhân Tiêu vừa thấy con trai mình ở đây thì nghĩ đến chuyện hội hôp với mấy phu nhân khi nãy. Bà bị những quý phụ kia ném đá giấu tay, mà bây giờ Tiêu Cẩn Chi còn nghênh ngang căn dặn bọn người làm này không cho bà vào cửa. Chỉ cần một điểm này cũng cho thấy trong mắt anh cũng không có người mẹ này, trong nhất thời trong lòng phu nhân Tiêu cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
"Tiêu Cẩn Chi, con có phải là điên rồi không? Lúc trước mẹ còn tưởng rằng những người phụ nữ kia nói hươu nói vượn, nói loạn nói huyên thuyên, thật không ngờ quả nhiên con cũng ở đây. Con nói cho mẹ nghe một chút xem, hiện tại con cũng đã đính hôn với Diễm Diễm rồi, con còn muốn thế nào nữa đây? Con muốn nhà họ Tiêu chúng ta đều mất hết mặt mũi đúng hay không?"
Gương mặt vốn tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi giờ đây càng thêm hắc trầm, nói chuyện cũng không còn khách khí nữa "Mẹ, tốt nhất mẹ cũng không cần lo chuyện của con, con khuyên mẹ cũng nên quản tốt chính mình, không nên bị người gây xích mích vài câu thì liền không biết súng của mình chĩa vào người nào. Phiền mẹ trước tiên nên phân rõ ràng, ai là người của mình, ai là người ngoài, mà nòng súng mẹ nên nhắm ngay là ai. Sau đó, lại đến nói chuyện với con."
Bị Tiêu Cẩn Chi trách móc một trận như thế, phu nhân Tiêu tức giận đến cả người run rẩy. Hai con mắt đỏ đậm nhìn Tiêu Cẩn Chi, vừa ai oán vừa tức giận nói "Tiêu Cẩn Chi, mẹ mới năm mươi tuổi không phải là một bà lão hồ đồ. Trong nhà con có tiểu yêu tinh này, cô ấy chính là một tiện chủng, có người mẹ muốn cướp chồng của người ta. Hiện tại cô ấy cũng muốn tới cướp chồng của người ta, lại còn không biết xấu hổ gieo vạ. Mẹ không thể để cho cô ấy tiếp tục làm vậy. Con chính là con trai duy nhất của mẹ, mọi chuyện mẹ làm tất cả đều vì con, không,phải sao? Con làm sao có thể không biết phân biệt như thế, lại nói lời làm tổn thương trái tim mẹ như vậy..."
Nhìn thấy phu nhân Tiêu nước mắt rơi như mưa, hai mắt Tiêu Cẩn Chi nhắm lại "Mẹ biết mẹ của Cửu Cửu sao? Mẹ biết thân thế của Cửu Cửu sao?"
Phu nhân Tiêu sửng sốt một chút, lập tức chống chế nói: "Mẹ làm sao biết mẹ của cô ấy gieo vạ ở đâu? Nhìn khuôn mặt con gái cáo già như con hồ ly tinh kia thì khẳng định mẹ nó cũng không khá hơn chút nào."
Tiêu Cẩn Chi lắc đầu: "Không! Chắc chắn mẹ đã biết được điều gì? Mẹ, mau nói cho con biết. Có phải là mẹ có chuyện gì gạt con? Hả?"
Đôi mắt sắc bén của Tiêu Cẩn Chi như phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, trực tiếp liếc nhìn phu nhân Tiêu khiến bà trong lòng phát lạnh. Bà tự hối hận vì chính mình đã quá kích động, lại lỡ miệng nói ra. Nghĩ đến đứa con trai thông minh cơ trí này, lỡ đâu bị nó điều tra ra chút gì thì mình cũng không thoát tội.
Phu nhân Tiêu vừa nghĩ tới đó, trong lòng lại càng hoảng loạn, vội vàng nói "Mẹ nói rồi, mẹ không biết. Mẹ còn có việc đi trước, tạm biệt con."
Nhìn bóng lưng phu nhân Tiêu gần như chạy trối chết, Tiêu Cẩn Chi trầm tư chốc lát, trong nháy mắt lại lấy điện thoại di động gọi ngoài "Giúp tôi tiếp tục điều tra thân thế Cửu Cửu. Anh cũng có thể bắt đầu điều tra từ mẹ tôi, năm đó vì sao bà lại gả cho ba tôi."
"Đã rõ."
"Nhớ phải giữ bí mật."
"Dạ."
Tiêu Cẩn Chi cúp điện thoại, lần nữa lại đi lên lầu, phát hiện ra Tiêu Cửu Cửu đang đứng trước cửa sổ. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn hai vai của cô đơn bạc lại lạnh lẽo, trong lòng Tiêu Cẩn Chi cảm thấy tê rần. Anh cũng nhanh chóng bước qua bên cạnh mang theo áo khoác, khoác lên cho cô, trách hờn nói: "Sao em lại không biết yêu quý thân thể của mình như vậy? Mới đây đã bước xuống giường rồi, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?"