Editor: Mẹ Bầu
Theo Tiêu Cửu Cửu biết, hiện nay loại cỏ Tuyệt Mệnh này gần như đã bị tuyệt chủng, không nghĩ tới, lại vẫn có người có thể tìm ra loại cỏ độc hiếm có này, luyện thành thuốc để hạ độc giết Long Cửu. Hơn nữa, người kia lại còn có tính nhẫn nại, có thể chờ đợi từng chút từng chút một từ từ hạ độc cho Long Cửu. Qua đó có thể thấy được, đó cũng là một người có tâm tính cực kỳ nhẫn nại, chịu đựng.
Không biết hai cha con nhà Long Khi Phong này đã rốt cuộc đã trêu chọc là ai? Vì quyền lực? Vì danh lợi?
Thiên hạ rộn ràng tới cũng đều vì lợi ích của mình, thiên hạ nhốn nháo, cũng đều vì đuổi theo danh lợi.
Bao nhiêu người theo đuổi danh lợi, quyền thế lẫn địa vị, nhưng cũng vì những thứ này mà đã làm cho tính mạng của mình bị hủy hoại.
Tiêu Cửu Cửu khẽ than một tiếng ở trong lòng. Cô ngồi ngay ngắn ở trước giường, kéo cánh tay của Long Cửu từ trong chiếc chăn mỏng ra ngoài. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cánh tay của ông ta khẳng khiu, khô đét lộ rõ sắc thái của một người sắp chết. Xuyên qua bề mặt lớp da ở cổ tay, còn có thể nhìn thấy mơ hồ sắc xanh sau khi bị trúng độc.
Sắc mặt Tiêu Cửu Cửu càng lộ ra vẻ nghiêm trọng. Chỉ cần liếc mắt qua một cái, cô cũng có thể nhận ra, cái mạng của Long Cửu này cũng không phải là dễ cứu!
Thấy chỉ liếc mắt nhìn qua một cái mà hàng lông mày của Tiêu Cửu Cửu lập tức liền nhíu chặt lại, sắc mặt trở nên nặng nề, trái tim của cả Long Khi Phong và Quản gia cũng đều như bị treo lên.
Tiêu Cửu Cửu nhắm mắt lại, tâm tư trầm xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên trên mạch của Long Cửu.
Trái tim của cô thoáng nảy lên "lộp bộp" một cái, tình hình bệnh trạng cực kỳ xấu!
Mạch đập của Long Cửu đã vô cùng trì trệ, nếu như không phải là cô bắt mạch cực kỳ tỉ mỉ, một người bình thường khác chắc chắn sẽ cho là mạch đập của Long Cửu đã không còn có nữa rồi. Phải mất một thời gian khá lâu Tiêu Cửu Cửu mới dò được mạch của Long Cửu. Lúc này, Tiêu Cửu Cửu mới cảm nhận được mạch đập trên cánh tay chuyển động cực kỳ yếu ớt, toàn bộ chức năng trong cơ thể của ông già gần như đã bị phá hủy.
Hồi lâu, Tiêu Cửu Cửu mới mở mắt ra. Cô đứng dậy, hơi cúi người xuống thăm dò, kiểm tra con ngươi và lớp rêu lưỡi của Long Cửu một chút. Ngửi thấy mùi hôi thối tản mát ra từ khoang miệng của Long Cửu, trong lòng Tiêu Cửu Cửu lại nặng trĩu thêm vài phần.
Cô ngẩng mặt lên, hướng ánh mắt nhìn về phía Long Khi Phong nói, "Lệnh tôn đã bị trúng độc của loại cỏ Tuyệt Mệnh. Loại cỏ độc này gần như đã bị tuyệt chủng. Nếu như không phải là gặp được tôi, có thể nói là không có thuốc nào chữa được. Chỉ có điều, coi như tôi có thể giải được loại chất độc này, nhưng hiện tại bệnh của lệnh tôn đã ở vào giai đoạn có nguy cơ tử vong rất cao. Tôi cũng không dám khẳng định là mình có thể bảo vệ được tính mệnh của lệnh tôn hay không, mà chỉ có thể nói, sẽ cố gắng làm hết sức mình."
Lòng của Long Khi Phong cũng trở nên nặng trĩu, giọng nói cũng khàn khàn: "Cửu Cửu, cô chỉ cần quan tâm đến việc ra tay chữa trị, nếu cần tôi phối hợp làm gì, chỉ cần cô nói cho chúng tôi biết! Bất kể chuyện trị bệnh này có kết quả hay không được, tôi cũng vô cùng cảm kích!"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, "Trước hết tôi kê cho lệnh tôn một đơn thuốc đã. Anh hãy sai người nhanh chóng đi chuẩn bị đầy đủ những loại thuốc này, hầm nhừ thành súp thuốc để sẵn ở đó. Trước hết, tôi sẽ châm cứu cho lệnh tôn để giải trừ chất độc. Đúng rồi, ở trong nhà của anh hiện giờ có nhân sâm không? Tốt nhất là loại sam lâu năm một chút, tôi cần dùng nó!"
Long Khi Phong gật gật đầu, "Có! Để tôi lập tức sai người đi lấy!"
Nhận được mệnh lệnh của Long Khi Phong, người Quản gia vẫn đứng túc trực ở một bên lập tức đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, người Quản gia đã cầm một chiếc hộp gấm trên tay đi trở vào.
Vừa mở hộp gấm ra, một mùi hương thơm tỏa ra bốn phía. Một củ sâm già có đến trăm tuổi, to bằng cánh tay trẻ con, có hình thù giống như người. hiện ra ở trước mặt Tiêu Cửu Cửu.
Ánh mắt của Tiêu Cửu Cửu sáng lên, "Không tệ! Có củ sâm lâu năm này, tôi càng thêm nắm chắc thành công."
Tình trạng trúng kịch độc giống như Long Cửu thế này, nếu như cô muốn vận khí để châm cứu, nhất định sẽ phải bắt đầu trừ độc từ tim của ông. Nếu như mới giải được một nửa chất độc trong người, mà do thể chất của cô chưa đủ để bài trừ được hoàn toàn chất độc ra ngoài, như vậy, bao nhiêu công phu lúc trước của cô sẽ bị uổng phí. Chất độc kia sẽ lại lập tức phân tán ngược trở lại, lan khắp toàn thân.
Cho nên, gần như tất cả các vị thần y nổi danh ở trong nước khi vận khí hành châm (*), khi thực hiện châm cứu kỹ thuật cao để chữa bệnh, nếu như tu vi của mình chưa đủ cao thâm, thì đều cũng sẽ sai người chuẩn bị cho mình một củ sâm có chất lượng cao, để tăng cường nội khí của mình, phòng ngừa chuyện xấu xảy ra.
(*) Vận khí hành châm: Từ chuyên môn trong kỹ thuật châm cứu: Vận khí: ngưng thở để thu hút khí trời đất và tạo thành nội lực, sau đó lưu chuyển luồng khí nội lực trong cơ thể theo mạch máu. Hành châm: chỉ động tác cắm kim vào huyệt đạo để đả thông kinh mạch. Trong đoạn văn trên “Vận khí hành châm” là chỉ việc Tiêu Cửu Cửu khi châm cứu cho Long Cửu, đã lưu chuyển luồng khí nội lực trong cơ thể mình, dồn sức mạnh nội lực qua cây kim cắm trên huyệt đạo của Long Cửu, để đẩy chất độc ra ngoài.
Tiêu Cửu Cửu rửa tay sạch sẽ, xong xuôi cô dùng rượu cồn để khử trùng cho bộ kim châm cứu của mình. Tiếp đó cô bảo cô y tá nhỏ cởi hết quần áo của Long Cửu ra, chỉ chừa một cái quần cộc trên người. Tiêu Cửu Cửu lại dùng rượu cồn lau khắp thân thể cho Long Cửu để khử trùng.
Chuẩn bị mọi việc ổn thỏa, Tiêu Cửu Cửu mới nhìn sang Long Khi Phong nói, "Anh bảo những người khác đi ra ngoài trước đi, chỉ cần anh và cô y tá này ở lại đây thôi."
Quản gia lập tức lui xuống, nhưng Lương Kinh Đào vẫn đứng tại chỗ bất động.
Long Khi Phong liếc mắt nhìn Lương Kinh Đào, khéo léo nói với anh ta, "Lương thiếu à, ngài đi xe trên đường cũng đã mệt mỏi rồi, anh hãy về phòng trước để nghỉ ngơi đi!"
Lương Kinh Đào lại tựa như là không nghe thấy lời của Long Khi Phong. Đôi con ngươi đen bóng, yên ắng khóa chặt ở trên người Tiêu Cửu Cửu. Anh ta nhìn vào trong mắt của Cửu Cửu, vừa lo lắng, nhưng cũng vừa hi vọng Cửu Cửu có thể mở miệng nói câu đồng ý để cho anh ta ở lại.
Cho dù Lương Kinh Đào có ở lại nơi này, thì cũng không giúp ích được gì, nhưng chỉ khi nhìn thấy Cửu Cửu thì Lương Kinh Đào mới cảm thấy an tâm.
Thật ra thì Lương Kinh Đào đang sợ hãi! Anh ta sợ rằng, một khi anh ta quay người đi, thì sẽ không thấy tăm hơi của Cửu Cửu đâu nữa!
Nhưng Tiêu Cửu Cửu lại tỏ thái độ không chút hưởng ứng nào với Lương Kinh Đào, trực tiếp thản nhiên nói với anh ta: "Anh ở lại nơi này sẽ làm tôi bị mất tập trung tinh thần. Chất độc trong người Long bang chủ không phải là chuyện đùa. Trong thời gian chữa trị, tôi không được phép để cho một chút sai lầm nào xảy ra. Tốt nhất là anh hãy đi nghỉ ngơi trước thì hơn!"
Tiêu Cửu Cửu đã nói như vậy, Lương Kinh Đào chỉ có thể im lặng, buồn bã liếc nhìn cô một cái, có vẻ không vui, lui xuống.
Tiêu Cửu Cửu quay đầu lại dặn dò Long Khi Phong, "Long thiếu, anh hãy dặn bảo người coi chừng ở bên ngoài, không được phép để cho bất cứ một người nào khác vào lọt trong này quấy rầy tôi."
"Được!"
Long Khi Phong lập tức đi ra ngoài, dặn dò hai vị đại hán trung niên mặc quần áo đen đang đứng ở ngoài cửa, dặn dò phải canh giữ cửa thật kỹ càng. Trước khi mấy người bọn họ đi ra ngoài, không được phép để cho bất cứ một người nào đi vào.
Tất cả mọi chuyện đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Cửu Cửu lấy củ sâm già đã trăm năm tuổi, bắt đầu vận khí trong người, dùng sức cắn mạnh một cái, tiếp đó nhai vài miếng rồi nuốt xuống.
Cho đến lúc Cửu Cửu cảm giác được nơi huyệt đan điền của mình bắt đầu nóng lên, cô mới nhanh chóng rút kim châm ra, tay chuyển động nhanh như gió, mau chóng cắm từng cây kim châm vào các huyệt đạo ở xung quanh tâm mạch của Long Cửu, cực kỳ chuẩn xác.