Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 60: Tình yêu đến




Edit: Sóc Là Ta -

Tiêu Cẩn Chi đứng ở cửa với khuôn mặt bình tĩnh rạng ngời, anh vui mừng vì Lương Kinh Diễm vẫn chưa bắt được bọn họ. Đồng thời trong lòng cũng đang tự hỏi không biết hiện giờ Cửu Cửu đi nơi nào?

Anh liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Cửu Cửu, mà đáp lại anh chỉ là "Số máy điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….."

"Số máy điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….."

Cứ bị như vậy liền mấy lần nên Tiêu Cẩn Chi mất hứng thả điện thoại xuống, trong lòng đột nhiên có cảm giác sợ hãi. Cửu Cửu vốn là một người nhạy cảm và kiêu ngạo như vậy, không biết cô có vì chuyện của Lương Kinh Diễm mà không thèm quan tâm với anh nữa không?

Anh cũng không dám nghĩ tiếp nữa, đưa tay bắt một chiếc taxi, lập tức chạy về hướng gia tộc họ Đông Phương.

Lúc Tiêu Cẩn Chi chạy tới thì bà cụ nhà Đông Phương cũng nhiệt tình tiếp đãi anh. Anh mượn cớ nói cảm ơn bọn họ vì đã chăm sóc Cửu Cửu để muốn hỏi thăm về tin tức của Cửu Cửu. Khi anh nghe bà nói Cửu Cửu đã trở về thì trong lòng anh mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Cũng tốt, dù sao cô cũng không bỏ nhà trốn đi. 

Không biết tại sao, gần đây Tiêu Cẩn Chi luôn có cảm giác bất an, luôn có cảm giác Cửu Cửu đang muốn bỏ anh mà đi thật xa khiến anh lúc nào cũng lo lắng lẫn sợ hãi.

Khoảng thời gian này, anh luôn tìm cách đối phó lão già nhà họ Lương khó chơi và Lương Kinh Diễm kia, lại vì lo lắng cho Cửu Cửu mà mất ngủ cả mấy đêm liền. Vì vậy, anh luôn thầm, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..nghĩ lần này khi gặp được cô, anh nhất định sẽ chạy đến ôm cô thật chặt vào lòng mình và cố gắng ngủ một giấc thật ngon. Chỉ có khi ở bên cạnh cô, anh mới có cảm giác an bình và bình tĩnh trong bất cứ hoàn cảnh nào. 

Nhưng ngàn vạn lần anh cũng không nghĩ tới, cô sẽ đợi anh ngủ thật say và một mình rời khỏi anh. Lần này tuy cô không bị Lương Kinh Diễm bắt được nhưng cũng để lại trong lòng anh một nỗi lo sợ khôn cùng, thậm chí nỗi sợ hãi này so với sự việc của Lương Kinh Diễm còn nghiêm trọng hơn.

Trên thực tế đúng là Cửu Cửu đợi đến lúc Tiêu Cẩn Chi ngủ say thì cô liền đứng lên.

Dù sao, hiện tại anh chính là vị hôn phu của người khác, nếu cô vẫn cùng anh thân mật như vậy thì không hay lắm. Nếu xui bị vị hôn thê của anh bắt gặp mình và anh đang thân mật thì sẽ lớn chuyện. Dù anh không sao nhưng đối với cô sẽ là chuyện không có lợi chút nào. 

Vào lúc này, cô không thể để mình mệt mỏi, không thể để mình dính vào lời đồn kia, không muốn anh tận lực tận tâm hoài công phí sức tìm cách đối phó với nhà họ Lương và còn một điều quan trọng chính là cô còn muốn đi xử lý Lương Kinh Diễm điên cuồng dây dưa và trong lòng Tiêu Cửu Cửu cô vẫn còn một điểm kiêu ngạo.

Cho là Tiêu Cẩn Chi vì cô mới cùng Lương Kinh Diễm đính hôn nhưng ai có thể biết sự việc sẽ phát triển thế nào vì dù sao người đàn ông này đã bị Lương Kinh Diễm chụp lên đầu cái mũ vị hôn phu của cô ta rồi. Nếu ngày nào anh chưa làm sáng tỏ thân phận này thì ngày đó cô còn không muốn mình bị chụp một cái tên gọi mới: tiểu tam hoặc hồ ly tinh.

Cứ cho là cô ích kỷ nhưng cũng mong anh hiểu sự ích kỷ này sẽ giữ cho nền hoà bình an ninh thế giới đấy. 

Cô thường nghĩ, nếu như Phượng Thần vẫn còn, nếu như Phượng Thần không chết thì tất cả những thứ buồn phiền này cũng sẽ không tồn tại. Cô cũng không cần phải chịu những oan ức, càng không cần đau xót khi nhìn anh Cẩn vì mình mà chịu oan khuất nhưng không thể phản kháng được.

Phượng Thần ơi, Phượng Thần à, anh Phượng Thần, em rất nhớ anh...

Cửu Cửu đang đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng trên trời, trong đầu đang suy nghĩ lung tung. Cùng lúc đó, người hầu đến gõ cửa mời cô xuống lầu, nói là tiên sinh Tiêu đến rồi, bà cụ cũng mời cô xuống.

Sao anh Cẩn lại đến đây nhanh như vậy?

Tiêu Cửu Cửu cũng bước nhanh xuống lầu, khi mặt đối mặt, hai ánh mắt giao nhau với Tiêu Cẩn Chi thì tim cô cũng nhảy lệch một nhịp. 

Từ trong ánh mắt thâm thuý của anh, cô cũng nhận thấy sự lo lắng và bất lực toả ra, thậm chí khi bước lại gần anh, cô càng ngày càng thấy rõ sự đau lòng lan ra từ trong lòng mình. Cô cũng không hiểu rõ loại đau lòng này cuối cùng là vì bản thân cô hay là vì anh Cẩn, hoặc là vì Phượng Thần của cô...

Trong cõi u minh, ba người bọn họ dường như đã sớm hoà quyện vào nhau làm một, đã sớm hợp thành một thể khối không thể tách rời.

Nhưng hiện tại, chỉ vì ganh ghét khối hạnh phúc vui sướng hòa làm một thể của bọn họ mà người khác hung hăng nhúng tay vào, ép bọn họ sinh ly tử biệt, ép bọn họ phải tách ra từ một khối hợp thể như vậy. Rõ ràng đã cùng nhau gắn bó thành một khối khó có thể tách rời mà giờ lại bị tách ra khiến trong lòng mỗi người đều đau đớn, đau đớn đến mức không chịu nổi, đau đớn đến mức không còn muốn sống trên cõi đời này nữa. Như vậy, cô không thể để kẻ thù đắc ý mà bôi nhọ danh dự mình. Trong lòng Cửu Cửu thầm thở dài một tiếng.

Cô cố gắng kiềm chế nỗi đau cùng những tâm tình phức tạp đang diễn ra trong lòng mình, gượng lên tiếng: "Chào bà", sau đó bước đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Cẩn Chi.

Bà cụ cười nói: "Bà mệt rồi, hai cháu nói chuyện đi, bà lên lầu nghỉ ngơi trước đây."

"Cám ơn bà."

"Bà đi thong thả."

Tiêu Cẩn Chi nhìn chung quanh đại sảnh rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, bàn tay to lớn tự nhiên duỗi ra, mang theo cưng chiều mà vuốt ve đầu cô: "Ở đây có quen chưa?"

Tiêu Cửu Cửu ngước mắt nhìn anh, hai mắt thật to vừa đen vừa sáng, ánh sáng như lập loè chân thành lẫn thân thiết nói: "Ừm, em ở đây rất tốt! Ông bà, còn có chị Cảnh Nhiêu đều rất tận tình chăm sóc em. Anh Cẩn, anh cũng không cần phải lo lắng cho em, anh muốn làm gì thì cứ làm, muốn buông cái gì thì cứ buông. Sau này anh cũng đừng nên đến tìm em nữa, để tránh khỏi người nhà họ Lương hạch hỏi khiến anh phải lúng túng, khiến anh khó chịu. Anh đã vì em làm đến mức này rồi, em cũng không muốn thấy anh vì em mà chịu đựng oan ức. Anh làm vậy em cũng sẽ cảm thấy khổ sở."

Cô nắm chặt bàn tay anh, đặt tay mình lên trái tim của anh: "Chỉ cần trong lòng chúng ta luôn nhớ về nhau và chỉ cần biết anh luôn khoẻ mạnh thì em đã cảm thấy vui rồi."

Tiêu Cẩn Chi nghe lời cô nói như vậy thì trong lòng anh vừa chua xót lại vừa cảm thấy đau nhói như có vật nhọn nào đó đâm vào tim anh. 

Khuôn mặt cô trầm tĩnh kiên nghị, lời nói khinh nhu nhưng lộ ra một loại quyết tuyệt, rõ ràng dáng người tinh tế như vậy nhưng lại mang theo một luồng khí thế không chịu thua bất cứ ai dù cho thiên hạ quay lưng lại với mình.

Cửu Cửu, em không biết chỉ nắm được tin tức của em thôi thì cũng không đủ đối với anh. Anh phải làm sao đây? Phải làm thế nào mới được đây? 

Không đủ, thật sự không đủ. Vẫn còn thiếu rất nhiều thứ.

Anh có thể đối mặt với những thế lực dơ bẩn hắc ám, anh cũng có thể đối mặt với những phường lừa gạt  trên thương trường, anh cũng có thể đối mặt với bất kỳ những lời đồn đãi, những chuyện nhảm nhí nhưng tất cả những thứ này căn bản không phải là chuyện quan trọng. Vì bên cạnh anh có em, bởi vì được nhìn em cười nói nên dù mệt đến thế nào, khi nhìn thấy nụ cười xán lạn nở trên môi em cùng ánh mắt tin tưởng khi em nhìn anh thì dù tốn bao nhiêu công sức anh cũng sẽ cố gắng không từ bỏ mục tiêu của chính mình. 

Mọi động lực để anh cố gắng không quản mỏi mệt chỉ vì em. Nếu không có em, nếu anh không thể gặp em thì anh còn phải khiêu chiến và đối mặt với những thế lực đen tối này làm gì nữa? 

Cửu Cửu, vậy mà em nhẫn tâm loại bỏ anh ra khỏi cuộc đời em, em thật sự quá nhẫn tâm.

Em đang tin chắc điều gì? Tin chắc rằng chỉ cần là lời em nói thì anh nhất định phải nghe, có đúng vậy hay không?

Nhưng khổ nổi Tiêu Cửu Cửu em thật sự thắng cược. Anh đúng là đang phụ thuộc vào em, sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Anh sẽ đổi sang một loại phương thức khác: yên lặng ở bên cạnh theo dõi em, bảo vệ em, chỉ cần anh có thể lúc nào cũng được gặp em là anh vui rồi. 

Cửu Cửu, hãy tin tưởng anh, trong thời gian ngắn nhất, anh sẽ phá tan hết tất cả những chướng ngại vật đang ngăn trở mình. Anh sẽ đường đường chính đón em về trong vòng tay anh trên con đường sáng lạn nhất. 

Thời gian rất lâu trôi qua, Tiêu Cửu Cửu không nghe thấy Tiêu Cẩn Chi đáp lại lời mình thì cô cũng hiểu rõ dù anh không muốn chấp nhận thì anh cũng ngầm chấp nhận và sau này cứ vậy mà làm. 

Cô nhẹ nhàng thở dài trong lòng, lần nào anh cũng đều như vậy, mặc kệ quyết định của cô là tùy hứng hay không thì anh vẫn ngang ngược không màng đến lý lẽ và sau một hồi tranh luận thì cuối cùng anh đều sẽ ngầm đồng ý.

Cô phát hiện, từ khi sau khi Phượng Thần đi thì cô thở dài ngày càng nhiều, thậm chí nếu gộp trong mười mấy năm đã qua thì cũng còn nhiều hơn. 

Hơi nghiêng người về phía anh, cô lại căn dặn nói "Anh Cẩn, Lương Kinh Diễm chính là một người phụ nữ điên cuồng, anh phải cẩn thận."

Đến lúc này, Tiêu Cẩn Chi cũng không còn chịu nổi nữa mà dùng sức ôm cô vào lòng, kiên định nói: "Anh sẽ cẩn thận, em cũng nên chú ý an toàn, khoảng thời gian này... Anh nhớ tất cả rồi… Em cũng nhớ cuối tháng tám phải trở về, phải đến viện y học báo danh, đừng bỏ lỡ cơ hội này."

Cửu Cửu gật đầu nói "Ừm, em nhớ rồi."

"Còn có, phải tránh xa Thụy Khắc một chút." Tiêu Cẩn Chi vừa nghĩ tới thì tính bá đạo trong lòng bỗng dâng cao, hận không thể dẫn cô về nước ngay tức khắc.

"Biết rồi!"

"Nhớ rằng..."

Tiêu Cửu Cửu bất đắc dĩ ngăn cản anh "Anh Cẩn, em không phải con nít, anh nói xong chưa? Em nhớ trước đây anh cũng đâu có dông dài như vậy."

Tiêu Cẩn Chi trừng mắt nhìn cô nói: "Hiện tại em chỉ còn có anh, anh không dông dài thì ai sẽ dông dài với em đây?"

Nếu không phải là cô, nếu là người khác thì một chữ anh cũng đều không thèm đếm xỉa tới mà cô, tiểu tổ tông này lại không muốn nhận tấm chân tình của anh. Cô đúng là khắc tinh của anh.

Tiêu Cửu Cửu ôm cánh tay anh, thân mật vuốt ve, trong lòng có một sự yên tâm hiếm thấy, ngây thơ nhìn anh, nói: ****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.."Được rồi, được rồi, anh muốn nói gì, em đều biết. Em bảo đảm với anh, em sẽ khỏe mạnh trở về."

Anh đối với cô yêu thương cưng chìu, ấm áp như tấm lòng ba mẹ khiến lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Tình cảm đó như chảy sâu vào tận xương tuỷ, hoà vào máu thịt cô thì thử hỏi làm sao cô không biết? 

Anh chấp nhận dùng ngàn phương pháp, vạn thủ đoạn chỉ vì muốn cuộc sống cô luôn dễ dàng, lòng cô luôn thoải mái. Chỉ như thế cũng đủ khiến tim cô ấm áp lạ thường. 

"Vậy... anh đi đây."

Anh nhìn cô, tròng mắt đen nồng đậm tỏ vẻ không muốn nhưng anh cũng không muốn cô phát hiện việc lần này anh rời đi là có nguyên do. Anh nhất định sẽ không buông tha cho những người nào có thù lớn với cô.

Nhà họ Lương và Lương Kinh Diễm đang hạnh phúc và vui vẻ đắc ý. Lần này, anh trở về sẽ cố gắng thu thập tội chứng của bọn họ và nhanh chóng ra tay hạ gục bọn họ mới được. 

Sau khi tạm biệt Tiêu Cẩn Chi, Tiêu Cửu Cửu tiếp tục ở lại biệt thự Đông Phương. Trong thời gian này, ngoại trừ phải đi ra ngoài thăm bệnh cho phu nhân bá tước thì hầu như Cửu Cửu không bước chân ra khỏi nhà. 

Cô giống như những ẩn sĩ, trốn trong nhà đọc sách, luyện võ, nghe nhạc, trải qua những tháng ngày bình thản và an bình.

Thời gian trôi qua nhanh, mới đó lại đến mùng một tháng chín, Tiêu Cửu Cửu ở lại chừng hai ngày thì lại muốn chuẩn bị trở về nước.

Ngày đó, Đông Phương Cảnh Nhiêu quấn quít lấy Tiêu Cửu Cửu, cô liên tục nói: "Cửu Cửu, em theo chị tham dự buổi tiệc này đi mà. Đây chính là hội nghị có rất nhiều Hoa kiều hải ngoại tham gia, anh trai chị cũng sẽ tham gia. Đi mà, đi mà, em đến tham quan một chút,chị cũng đã chuẩn bị lễ phục sẵn cho em rồi. Nếu em không đi thì sẽ có lỗi với chị lắm đấy, em nỡ lòng nào từ chối tấm lòng thành của chị sao?"

Thấy Tiêu Cửu Cửu vẫn đứng im mỉm cười thì Đông Phương Cảnh Nhiêu càng ra sức khóc lóc cầu xin, nói: "Cửu Cửu, em cũng ở nhà chị đã lâu, hai ngày nữa đã vội về nước. Vậy thì nhân cơ hội này mà ra ngoài vui chơi một chút, cũng tiện thể tham gia buổi tiệc này, điều quan trọng nhất là dẫn chị đi theo, được không? Được không? Được không? Cầu xin em..."

Tiêu Cửu Cửu không nhịn được cảnh mình cứ bị Đông Phương Cảnh Nhiêu uốn éo lượn lờ trước mặt nên cô không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: "Được rồi, em đi với chị."

Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa thấy rốt cục Tiêu Cửu Cửu cũng gật đầu thì vui vẻ ôm chặt lấy cô, dùng sức hôn một cái, lớn tiếng ồn ào nói: "Ôi… chụt….quá tốt rồi! Cửu Cửu, chị yêu em quá."

Nụ cười cô xán lạn cũng khiến lòng Tiêu Cửu Cửu thoải mái, cô không nhịn được cũng nở nụ cười theo Đông Phương Cảnh Nhiêu. 

Nhưng ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ tới, bữa tiệc lần này lại khiến cô gặp được một người đàn ông chân tình.