Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 97: Cô mang thai!




Tuệ Tuệ, em làm sao vậy?” Úy Nam Thừa vội vàng đỡ Tuệ Tuệ đi về phía băng ghế ngồi xuống.

“Thừa, em thật khó chịu, hu hu...” Tuệ Tuệ cũng không biết mình bị làm sao, vừa ngửi mùi thuốc sặc mũi trong hành lang, cô không ngăn được muốn nôn mửa, nhưng phun gì cũng không ra.

Trong lòng cũng rất đau, mình rõ ràng không cố ý lừa gạt chị Hứa, nhưng chị ấy nói giống như cô là kẻ lừa gạt mười tội nặng nhất không thể tha thứ, khiến cho cô rất uất ức.

Vì sao sự việc lại biến thành như vậy? Thật sự làm cho người ta không hiểu nổi.

“Bé ngốc, đừng để những lời Hứa Nhiêu nói ở trong lòng, lừa cô ấy hay không chính em nắm chắc, mọi người chúng ta cũng rõ ràng, về phần cô ấy lý giải ra sao, chúng ta không có quyền can thiệp. Nhiều chuyện ở trên người cô ấy, cô ấy nói thế nào cũng có thể, không liên quan gì đến chúng ta.” Úy Nam Thừa dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mắt cho Tuệ Tuệ, an ủi.

“Thừa...” Thiên Ca Tuệ mím miệng nhào vào trong vòng ôm ấm áp khiến cho cô yên tâm, trong dạ dày càng lúc càng khó chịu, mơ hồ buồn nôn.

Lần này, Úy Nam Thừa thật sự die nda nle equ ydo nn không yên lòng rồi, “Tối hôm qua ăn cái gì xấu bụng rồi hả? Hay bị cảm lạnh rồi?”

“Không biết, em chưa ăn gì mà, tối qua chúng ta...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, tối hôm qua Thừa bận rộn loay hoay cô đến rạng sáng, coi như bị cảm lạnh cũng do anh làm hại.

“Đi, đi chỗ bác sỹ xem một chút.” Úy Nam Thừa vẫn không yên lòng, nửa ôm Tuệ Tuệ đi đến phòng làm việc của bác sỹ.

Trong lòng Thiên Ca Tuệ dâng lên ngọt ngào, Thừa vẫn rất quan tâm.

Lương Hồng Sinh là một trong những trưởng bác sỹ có quyền uy nhất ở bệnh viện này, chủ đạo trung y, mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân hâm mộ danh tiếng đăng ký khám chữa bệnh trước, Thiên Ca Tuệ vận khí tốt, vừa đúng lúc ngày hôm nay vị Lương đại sư này rảnh rỗi, ngồi trên ghế gỗ tròn, nhìn bác trai chừng năm mươi tuổi gì đó này nghiêm túc bắt mạch cho mình, cảm thấy rất có ý tứ.

Hồi lâu, Lương Hồng Sinh ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, nữ chừng mười tám, mười chín tuổi, nam một bộ đồ đơn giản màu xám nhạt nhưng không ngăn được khí chất đàn ông thành thục trên người, hai người này? Thoạt nhìn quan hệ có vẻ rất huyền diệu!

Nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ trước mắt, sóng nước chẳng xao mở miệng: “Cô mang thai.”

“Bác... Nói gì?” Thiên Ca Tuệ không thể tin há to mồm.

Lương Hồng Sinh vốn biết cô sẽ có vẻ mặt như thế, nam nữ trẻ tuổi không chịu trách nhiệm như vậy quá nhiều, luôn lên xe trước mua vé bổ sung sau, có con còn muốn phá, nói mình tuổi quá nhỏ, sau này còn nhiều cơ hội mà.

Hừ! Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế! Ông ghét nhất kiểu người trẻ tuổi không chịu trách nhiệm như thế!

Cho nên, không hề có sắc mặt tốt gì nhìn hai người trước mặt, đáng tiếc hai người vốn không chú ý tới nét mặt không vui của ông, đang đắm chìm vào trong vui sướng.

“Thừa, em mang thai!” Thiên Ca Tuệ vui mừng đến nhảy dựng lên, nhào vào trong ngực chồng cọ cọ, cuối cùng sắp sinh em bé rồi, cuối cùng không lo đau bụng kinh rồi, wow, ha ha ha!

Trong mắt Úy Nam Thừa không giấu được nụ cười, cố gắng của mình cuối cùng có hiệu quả rồi, lần này, ông nội và cha mẹ đều vui mừng.

“Khụ... Khụ...” Lương Hồng Sinh ho hai tiếng, sao phản ứng của hai người này không giống như trong tưởng tượng d1end4nl3q21yd0n của ông, nữ không nên vui mừng như thế, nam càng không nên vui mừng như thế!

Phải là, “Thừa, làm sao bây giờ? Em mang thai.”

“Tuệ Tuệ, chúng ta còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội, không bằng... Phá đi.”

...

(Hì hì... Mỗ Yêu xấu xa sao, dĩ nhiên không, tôi không phải dì ghẻ, đứa nhỏ vẫn sinh ra...)

“Bác sỹ Lương, cám ơn ngài ~ thật vui vẻ, cuối cùng tôi đã mang thai cục cưng.” Thiên Ca Tuệ cười híp mắt lại, khẽ cong như trăng non cực kỳ đẹp mắt, uất ức vừa rồi ở trong phòng bệnh Hứa Nhiêu thoáng cái tan thành mây khói, quả nhiên là một cô gái không tim không phổi!

“Bác sỹ Lương, bà xã tôi mang thai mấy tháng rồi?” Giữa chân mày Úy Nam Thừa cũng không che giấu được vui vẻ.

Lương Hồng Sinh cảm thấy rất kinh ngạc, chẳng lẽ hai người này là vợ chồng?

“Chừng hai tháng, trước mắt thai dường như rất ổn, chỉ có điều về sau hai người phải kiêng kỵ chuyện sinh hoạt vợ chồng, để tránh tạo thành ảnh hưởng với thai nhi.” Bác sỹ nói lời khuyên như chuyện cơm bữa, nhưng nghe vào tai Thiên Ca Tuệ, đã cảm thấy xấu hổ khác thường, sao cả cái này cũng nói.

“Cám ơn bác sỹ Lương, tôi muốn nhờ ngài chỉ cho một chuyện, phụ nữ đau bụng kinh sau khi sinh đứa nhỏ sẽ không còn đau nữa hả?” Úy Nam Thừa cố nén cảm giác mặt dày hỉ.

“Cô bé, mỗi lần tới kỳ kinh đều rất đau hả?” Lương Hồng Sinh thản nhiên liếc qua cậu thanh niên đặt câu hỏi, có chút ấn tượng tốt với cậu ta, đúng là một người đàn ông cẩn thận.

“Vâng, rất đau, đau bụng với đùi phải phía trên đầu gối một đoạn đều rất đau.” Mặt Thiên Ca Tuệ ửng đỏ, cô vốn chính là cô gái nhỏ, không cách nào làm như không có chuyện gì nói ra khỏi miệng.

“Mặc dù sau khi sinh xong đứa bé, sẽ không dinendian.lơqid]on có đau bụng kinh, nhưng vẫn cần chú ý, không thể coi thường, biết không?” Có lẽ bởi vì phản ứng của đôi nam nữ này với đứa bé khiến cho ông rất ưa thích, cho nên lan man nhiều hơn bình thường mấy câu.

Thiên Ca Tuệ rất nghe lời gật đầu, cười ngọt ngào với bác sỹ Lương, “Cám ơn ngài nha.”

Nụ cười của cô gái nhỏ này quả thật rất tươi mát tự nhiên, khiến cho tâm tình người ta tự dưng tốt hơn nhiều, cho nên ông lại hỏi nhiều hơn một câu, “Hai người đã kết hôn?”

Hai người đối diện hiển nhiên không ngờ rằng bác sỹ này sẽ hỏi như vậy, đồng thời gật đầu một cái.

Lập tức, tâm tình Lương Hồng Sinh rất tốt, nói không rõ ràng là vì cái gì, chỉ cảm thấy xã hội này lại thêm một chút tốt đẹp để ông bằng lòng tin tưởng, lôi kéo Thiên Ca Tuệ thao thao bất tuyệt dặn dò rất nhiều điều cần chú ý và đồ nên kiêng kỵ.

Ra khỏi cửa bệnh viện, Thiên Ca Tuệ ôm cánh tay chồng kỳ quái nói: “Bác sỹ Lương kia thật kỳ quái, mới đầu thái độ lạnh lẽo, sau lại chuyển biến một trăm tám mươi độ, cuối cùng còn lôi kéo em nói nhiều như vậy, đúng là một bác trai nhiệt tình.”

Úy Nam Thừa thông minh như vậy tự nhiên đoán được suy nghĩ trong lòng bác sỹ Lương, nhưng không muốn nhiều lời, ôm eo Tuệ Tuệ đi về phía xe, “Về nhà nói cho ông nội tin tức tốt này đi, chắt ông nội chờ đợi đã lâu sắp sửa đi ra.”

“Ghét!” Thiên Ca Tuệ nũng níu véo hông Úy Nam Thừa.