Úy Nam Thừa vừa nghĩ chân đã bước vào cửa phòng, Cốc Châu Dần đang ngồi trên giường chat webcam, nên dựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng cũng đang suy nghĩ có muốn đi hồ bơi không?
“Nam Nam, cậu và Tuệ Tuệ không ra ngoài hẹn hò, núp ở trong phòng làm gì?” Cốc Châu Dần vừa trò chuyện vui vẻ vừa nói với Úy Nam Thừa.
Hẹn hò? Vừa nghĩ tới hôm nay cô nhóc thúi và Hứa Du cử chỉ thân mật, không khỏi căm tức một trận, mím môi không nói lời nào.
Đúng lúc này, có mấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, chẳng lẽ là Tuệ Tuệ đến rồi?” Cốc Châu Dần cười đến rất mập mờ.
Vậy mà khoảnh khắc khi cửa mở ra, đáy lòng Úy Nam Thừa vốn mang tia hy vọng lập tức bị làm lạnh rồi.
Cốc Châu Dần càng thêm suy sụp cúi mặt, anh hết sức không thích vị Hứa nhị tiểu thư có ý định kín đáo này, ánh mắt cô ta nhìn Nam Nam quá mức nóng bỏng, tình yêu biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng Tuệ Tuệ còn ngây ngốc coi cô ta như chị em tốt mà móc tim móc phổi.
“Anh Thừa, trong nhà thật bực bội, chúng ta đi ra bờ biển một chút đi.” Hứa Nhiêu cười như bông hoa kiều diễm.
“Nam Nam, không phải cậu đồng ý dạy với Tuệ Tuệ dạy cô ấy bơi lội sao? Chuyện bà xã mình không quan tâm còn có thời gian trông nom người khác.” Câu nói của Cốc Châu Dần có hàm ý khác, hai chữ “Người khác” phát âm rõ nặng.
Hứa Nhiêu dĩ nhiên nghe rõ, nhưng lúm đồng tiền trên mặt vẫn như hoa, trong lòng lại hận chết Cốc Châu Dần, từ lần đầu tiên biết, hai người đã không hợp nhau, có thể ban đầu mình die enda anle equu ydonn từng nhất thời bị dung mạo của anh mê hoặc, mà người ta lại làm như không nhìn thấy, đả kích nghiêm trọng đến kiêu ngạo và tự ái của cô.
Lời Cốc Châu Dần không thể nghi ngờ hạ xuống cho Úy Nam Thừa một bậc thang, nhếch miệng lên cười nhạt, “Ngày khác đi.”
“Anh Thừa, có anh trai em dạy Tuệ Tuệ bơi lội, anh còn lo lắng gì nữa sao?” Tình thế cấp bách Hứa Nhiêu bật thốt lên.
“Anh trai em?” Úy Nam Thừa nhướn mày, tại sao lại là Hứa Du? Tức giận trong mắt lại tăng thêm mấy phần.
Hứa Nhiêu không thể hiểu tại sao anh trai dạy Tuệ Tuệ bơi lội có thể khiến cho anh Thừa nổi giận lớn như vậy, chẳng lẽ...
Không thể nào, khi còn bé anh Thừa ghét Tuệ Tuệ nhất.
“Anh Thừa, chúng ta...” Cô còn chưa nói xong đã bị Úy Nam Thừa trách móc rồi.
“Hứa Nhiêu, anh cho rằng em đã hiểu!” Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ.
Đáy lòng Hứa Nhiêu chợt lạnh, chuyện cũ như thủy triều xông lên đầu, vẫn còn nhớ năm lớp mười hai ấy cô lấy hết dũng khí thổ lộ với anh Thừa, lại bị anh uyển chuyển cự tuyệt, sau đó biết được anh đã có bạn gái.
Đoạn thời gian đó, cô đau lòng muốn chết, thiếu chút nữa dùng thuốc ngủ tự sát, may mà được anh trai phát hiện kịp thời.
Về sau hình như còn xảy ra những chuyện gì, cô hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ biết anh Thừa và bạn gái chia tay, sau đó mình cũng ra nước ngoài học, ngẩn ngơ chính là bốn năm, bốn năm này cô đã từng cố gắng nghĩ lại trí nhớ ba năm đã qua nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Khi cô còn ở đằng kia hồi tưởng lại chuyện cũ, Úy Nam Thừa đã thay xong áo choàng tắm chuẩn bị ra cửa.
“Anh Thừa, chờ em một chút, em cũng muốn đi.” Hứa Nhiêu duyên dáng gọi to.
Úy Nam Thừa hoàn toàn không để ý đến cô ta, sải bước nhanh về trước, Hứa Nhiêu ở đằng sau đi như chạy mới đuổi kịp.