Đảo Ngô Chi Châu, khắp nơi là một mảnh xanh thẳm nhìn không đến tận cùng, trời nước chạm nhau, hòa làm một thể.
Nhưng trong nước trong xanh, nhộn nhạo lòng người sinh ra kiều diễm, từng đợt sóng theo gió biển thổi tới, không rơi vào.
Còn có vài tảng đá hình thù kỳ quái, khi thì đổ xuống; khi lại đứng vững; thỉnh thoảng nghiêng người dựa vào; quyến rũ xinh đẹp khiến cho người ta có nhao nhao muốn thử (chỉ leo lên ngắm cảnh...)
Lều cỏ tranh che nắng, ghế dựa trên bãi cát, cả nam lẫn nữ mặc bikini, còn có cây dừa chập chờn trong gió, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Trong bảy người, có Thiên Ca Tuệ hưng phấn nhất rồi, hoàn toàn vùi đầu vào trong trời xanh biển biếc, vui không thể tả nhảy tới nhảy lui trên cát trắng, vui sướng như đứa bé.
Tất cả mọi người giống như bị cô lây nhiễm, không khí cũng sống động lên nhiều.
Úy Nam Thừa nhìn dáng vẻ vui rạo rực của cô, khinh thường hừ hừ: đúng là đứa bé!
Cốc Châu Dần nổi tiếng yêu náo nhiệt, đương nhiên không chịu rớt lại, theo Tuệ Tuệ chơi.
“Tính tôi một người!” Quế Bá Lăng la hét chạy tới, cởi quần ném lên bờ cát nhảy vào trong biển, bảo là muốn du lịch biển rộng.
Thiên Chỉ Dương chê cười cậu ta không có can đảm, kết quả hơi sơ suất không đề phòng bị Quế Bá Lăng kéo chân, lấy một tư thế cực kỳ bất nhã chìm vào trong biển, “Ầm” một tiếng vang lên một mảng bọt nước lớn.
“Ha ha ha ha...” Thiên Ca Tuệ ôm bụng cười đến vui mừng, âm thanh như chuông bạc phiêu đãng xa thật xa.
Mấy người khác cũng toét miệng vui vẻ, quả nhiên không phí công ra ngoài!
Thiên Chỉ Dương thật vất vả mới từ trong nước ra ngoài, trầm mặt ho khụ khụ không ngừng, xem ra bị sặc.
Quế Bá Lăng thấy vậy, bơi ra nơi xa bắt chuyện với người đẹp.
So sánh với Thiên Ca Tuệ náo loạn, Hứa Nhiêu một mình yên tĩnh.
Mặc một quần dài nhiều màu sắc rất có vẻ quyến rũ của miền nhiệt đới, đầu đội nón che nắng rộng vành, ngồi trên ghế sạp trong lều cỏ tranh trên bãi cát xa xa, chỉ sợ phơi nắng làm tổn thương làn da mềm mại của mình.
Thiên Ca Tuệ không biết bơi lội, chỉ dám chơi ở chỗ nước cạn, nhìn Quế Bá Lăng vui vẻ chơi trong nước, không khỏi ngứa ngáy trong lòng.
“Tuệ Tuệ, em không thể đi xuống.” Hứa Du nhìn thấu tâm tư của cô, ngăn cản.
“Anh Hứa, nhưng em muốn học! Tới bờ biển lại không biết bơi, quá xấu hổ ~” Thiên Ca Tuệ đứng thẳng lên, mặt nhỏ nhắn than thở.
“Buổi tối sau khi về khách sạn, anh Hứa dạy em, chỗ có hồ bơi.” Hứa Du cười đến như tẩm gió xuân, làm cho người ta kìm lòng không được mà say mê.
“Oa! Thật tốt quá, anh Hứa nói lời phải giữ lời, buổi tối sau khi về khách sạn em sẽ học.” Trong mắt Thiên Ca Tuệ tràn đầy vui vẻ.
“Ừ, nơi này mặt trời quá chói, dễ bị phơi thành da đen, hay đi lên lều cỏ đi.” Hứa Du dịu dàng khuyên nhủ.
“Da đen?” Thiên Ca Tuệ rất cẩn thận xem xét hai cánh tay và chân dài lộ bên ngoài, quả nhiên hơi đỏ thẫm, không trắng như trước, suy cho cùng cũng không có cô gái nào không thích mình trắng trẻo mềm mại.
“Hù dọa em, không có khoa trương như vậy, về nhà che đi là được rồi.”
“Anh Hứa cũng sẽ dọa người.” Thiên Ca Tuệ dí dỏm trêu ghẹo, trong mắt cười nhẹ nhàng.
Hứa Du cưng chiều vuốt tóc bù xù của cô, nụ cười bên môi như hoa quế tháng tám thơm ngát hợp lòng người.