Một chiếc Land Rover màu đen từ từ dừng sát ở cửa sân bay, một nam một nữ bước xuống.
Người đàn ông mặc mộ bộ tây trang đen khoác áo long cừu, đẹp trai đến mức không thể diễn tả thành lời, trong nháy mắt sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành đã bắt sống trái tim của phái nữ; còn cô gái mang một cái nón len to như quả cầu tuyết, mặc một chiếc áo nhung đỏ đậm đơn giản, quần jean, giày tuyết, xinh đẹp động lòng người.
"Oa! Đẹp trai quá! Sắp chết ngất rồi!"
"Đúng vậy! Còn đẹp trai hơn Song Seung Heon! Cái ánh mắt kia, cái lỗ mũi ấy, còn có bờ môi khêu gợi này, tôi không chịu nổi!"
. . . . . .
Các cô gái liên tiếp kinh hô, mắt hận không thể dính vào trên người của Úy Nam Thừa.
Cái gì vậy! Có cần nói quá vậy không? Ông chú này cũng chỉ có chút vẻ bề ngoài mà thôi! Thiên Ca Tuệ tức giận trừng mắt liếc người đàn ông đi ở phía trước.
"Nhanh lên một chút, đừng lề mề." Úy Nam Thừa không vui quay đầu lại, liếc mắt nhìn người nào đó đi ba bước bằng một bước, chỉ cảm thấy cái nón len trên đầu cô vô cùng chướng mắt.
Hai người đứng chung một chỗ, rõ ràng chênh lệch tuổi rất nhiều, người không biết còn tưởng rằng anh bắt cóc con gái nhà người ta!
"Đi nhanh như vậy làm gì? Không phải còn chưa ra sao?" Thiên Ca Tuệ nói lầm bầm.
Đang lúc này, phía trước xuất hiện một chút ồn ào nhỏ, dường như có một đám nữ sinh vây quanh hai người đàn ông thét chói tai.
Trong long Thiên Ca Tuệ mừng thầm: chẳng lẽ gặp được minh tinh nào sao...,! Wow, kha kha kha. . . . . .
Đi lại gần nhìn, phát hiện hai gương mặt này đặc biệt quen, ngay cả giọng nói cũng quen thuộc lạ thường.
Không phải đâu! Lại là bọn họ!
"Tránh ra, tránh ra, vây quanh bạn trai tôi làm gì! Chưa từng thấy trai đẹp à!" Thiên Ca Tuệ đẩy từng hàng nữ sinh ra, chen vào, ôm cánh tay của người đàn ông cười vui vẻ, thân mật tựa vào bên người anh.
"Dương. . . . . . Ca ca, anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, anh sẽ biết tay em đấy!" Lúc đầu thì giọng nói ngọt chết người, sau đó là cắn răng nghiến lợi uy hiếp.
( Trong quá khứ, chỉ cần Thiên Chỉ Dương bị con gái bao vây, Thiên Ca Tuệ đều giúp anh giải vây như vậy, cho nên vừa nhìn thấy cảnh này, cô liền theo thói quen vọt tới. )
Các cô gái nhìn thấy cảnh này, lập tức thất vọng rời đi, trong lòng rối rít cảm thán: sao một người đàn ông đẹp trai phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như vậy lại tìm một học sinh trung học làm bạn gái! Đáng tiếc !
Thiên Chỉ Dương không có chút buồn bực nào, ngược lại cười đến vui vẻ, ôm lấy đầu em gái, chuẩn bị hôn. . . . . .
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, Úy Nam Thừa ra tay, lập tức kéo Thiên Ca Tuệ lại, để cho cô tránh thoát khỏi tên kia.
"Nhớ năm đó, Tuệ Tuệ chỉ thuộc về một mình tôi, tôi muốn hôn thì hôn, muốn bế thì bế, mà bây giờ, ngay cả hôn trán cũng không cho phép." Thiên Chỉ Dương đáng thương nói, chỉ thiếu nước nhỏ ra vài giọt nước mắt bi thương.
Úy Nam Thừa nhíu mày thật chặt, muốn hôn liền hôn, muốn bế thì bế?
"Haizzz . . . . . Em gái lớn sẽ rời khỏi anh trai mà! Lúc nào thì, tình cảm của hai người tiến triển nhanh như vậy?" Thiên Chỉ Dương thở dài nói tiếp.
"Không hề."
"Không hề!"
Hai người đồng thời phản bác.
"Vậy hai người, vừa diễn tuồng gì?" Thiên Chỉ Dương không rõ.
Ngay cả bọn Hứa Du cũng nhịn cười đến nội thương.
Úy Nam Thừa như bị đạp trúng cái đuôi, lập tức hất tay của Thiên Ca Tuệ ra, sắc mặt rất không tốt.
"Tôi nói này chú, hôm nay chú ra đường chưa uống thuốc à, có chút không bình thường." Vẻ mặt của Thiên Ca Tuệ thành thật.