Thiên Ca Tuệ và Đổng Yên mỗi người dắt tay một bé vào nhà hàng “Bình Tuyền”, nữ nhân viên phục vụ biết Học Học và Tập Tập là cặp đôi sinh đôi đáng yêu, cười híp mắt chào hỏi hai đứa.
Học Học và Tập Tập cũng rất lễ phép chào hỏi dì, vẻ mặt cùng giọng nói vô cùng đáng yêu trong nháy mắt giết một mảng lớn.
Thiên Ca Tuệ đã sớm thành thói quen với sức quyến rũ không thể đỡ được của con trai, vuốt vuốt tóc của con trai, lập tức đưa tới oán trách của hai đứa, “Mẹ, mẹ làm rối loạn kiểu tóc của con.” Hai chân mày Học Học cau lại giống như hai con sâu róm.
“Tập Tập, con có cảm thấy tóc anh trai con lại dài ra không?” Thiên Ca Tuệ nghiêng đầu hỏi con trai bên cạnh.
Tập Tập còn chưa lên tiếng, Học Học đã mím miệng giả khóc: “Mẹ, con không muốn đi hiệu cắt tóc.” Trong giọng nói tràn đầy uất ức, mẹ xấu nhất rồi, mỗi lần đều cắt tóc bé và em trai ngắn ngủn, khó coi chết đi được, nhưng mẹ lại nói nhìn như vậy rất có tinh thần! Hu hu
Vừa khóc vừa trốn sang bên cạnh mẹ nuôi, tội nghiệp níu lấy áo Đổng Yên.
“Tuệ Tuệ, cậu bình thường chính là giáo dục đứa nhỏ như thế nào à?” Đổng Yên nhìn dáng vẻ đáng thương của Học Học, không nhịn được trừng mắt về phía Thiên Ca Tuệ.
“Có vấn đề gì không?” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ không hiểu, Học Học và Tập Tập chính là bị mấy người ông nội bà nội và ông ngoại bà ngoại nuông chiều quá lợi hại, cô mới có thể nghiêm nghị một chút với hai đứa, đây cũng vì tốt cho hai đứa.
Đổng Yên liếc nhìn cậu ấy, chế nhạo nói: “Thì ra Học Học và Tập Tập biết điều hiểu chuyện như vậy đều do cha chúng dạy, chính cậu còn là đứa con nít chưa lớn...” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Yên nhi thối! Không chơi chèn ép người như vậy! Dù sao tớ mới là người khổ cực nhất! Thừa cả ngày đều bận rộn công việc, nào có thời gian mang đứa nhỏ ra ngoài chơi.” Thiên Ca Tuệ không thuận theo kêu lên.
“Vậy cậu cũng không thể uy hiếp đứa bé.” Đổng Yên oán hận.
“Tớ nào có!”
...
Trong lòng Học Học và Tập Tập đều thầm thở phào nhẹ nhõm, mẹ nuôi (dì Yên) thành công dời sự chú ý của mẹ, hu ra!
Hai người vừa đi vừa cãi vã, đi theo phục vụ xuyên qua hành lang đến phòng bao.
Trong này lắp đặt thiết bị theo phong cách mùi vị Nhật Bản, cây, trúc, cỏ, đá khắp nơi đều có thể thấy được, nhất là gỗ thô và cây trúc, mùi vị thanh tân nhã nhặn của chúng thấm vào ruột gan, làm cho thị giác của người ta có một hưởng thụ nhẹ nhàng khoan khoái.
Cửa hàng rào, bình phong cao cỡ nửa người, Tatami... cùng với cô gái Nhật Bản mặc kimono, đạp guốc gỗ “Cộc cộc cộc” mà đi trên sàn nhà bằng gỗ, mỗi một kiểu đều lộ ra phong tình Nhật.
Đột nhiên, trong phòng bao phía trước truyền đến tiếng cười quen thuộc, Thiên Ca Tuệ bước nhanh tới kéo cửa gỗ ra.
Mấy người bên trong đều sửng sốt sững sờ, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa.
“Tuệ Tuệ?” Thiên Chỉ Dương đang ôm một cô gái Nhật Bản uống rượu, cửa đột nhiên bị kéo ra, anh đang chuẩn bị mắng người, ai lại không lễ phép như vậy quấy rầy Thiên Chỉ Dương anh uống rượu!
“Anh, anh Lăng, hai anh thật tự nhiên!” Thiên Ca Tuệ âm u nói, hai người này lại chạy tới đây tán gái! Nhất là anh trai, thật quá đáng! Giấu chị Đông Nhi mò mẫm lẫn vào!
“Cậu, chú Quế.” Học Học và Tập Tập trăm miệng một lời gọi, như con cá trạch nhỏ chui vào trong ngực cậu.
Thiên Chỉ Dương “Khụ” một tiếng để cho hai người phụ nữ Nhật Bản đi ra ngoài, anh biết Tuệ Tuệ vẫn hy vọng anh và Đông Nhi kết hôn, cho nên gần đây canh chừng anh cực kỳ chặt chẽ.
Những người phụ nữ kia nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, nhìn người phụ nữ tức giận đùng đùng ngoài cửa và hai bé sinh đôi đáng yêu, còn tưởng rằng bà xã của người đàn ông này mang theo đứa nhỏ tìm tới, vội vàng đứng dậy cúi đầu đi ra ngoài.
“Tuệ Tuệ, Yên nhi, vào ngồi đi.” Quế Bá Lăng kêu hai cô đi vào, cũng kêu phục vụ lấy thêm bốn đôi đũa, lại thêm vài món ăn.
Thiên Ca Tuệ trợn mắt nhìn anh trai, ngồi vào bên cạnh anh, Đổng Yên cũng không ngượng nghịu, ngồi vào bên cạnh Quế Bá Lăng.
“Mẹ, con muốn ăn mực viên.” Tập Tập chỉ viên tròn trịa trên bàn, giọng nói mềm dẻo khiến cho người ta mềm lòng.
“Nào, cậu gắp cho con ăn.” Thiên Chỉ Dương duỗi cánh tay dài, cầm một xâu mực viên, dùng đũa gỡ thả vào trong chén Tập Tập.
Vẫn không quên hỏi Học Học, “Học Học, muốn ăn cái gì?”
“Bây giờ con không đói bụng, con muốn uống cô ca.”
“Con nít không nên uống nhiều cô ca, nghe lời mẹ, uống nước trước.” Thiên Ca Tuệ không nghĩ ra đứa nhỏ này di truyền từ ai, sao lại thích uống cô ca như vậy, cô và Thừa đều không thích uống nước có ga.
Học Học chu cái miệng nhỏ nhắn, cực kỳ không vui.
“Học Học, uống nước trái cây được không?” Đổng Yên dịu dàng nhìn con trai nuôi.
Học Học chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn mẹ, phát hiện mẹ không ngăn cản, mới bưng nước trái cây lên uống một ngụm.
Đúng lúc này, có người tới gõ cửa, “Dương quân, Bá Lăng quân, tiện đi vào không?”
Cách nói chuyện điển hình của người Nhật Bản, thói quen tên người thêm chữ quân,
“Xuyên Nại mau vào.” Thiên Chỉ Dương vội trả lời.
Cửa gỗ một lần nữa bị mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ màu xám thẫm thoải mái đập vào mắt, ngũ quan bình thường, lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái, giống như trong rừng trúc, lạnh nhạt thoát tục.
Mắt hai tròng hiếm lạ, đen như mực thâm thúy, chỉ liếc mắt một cái sẽ khiến người ta bị lạc vào trong đó.
Khi nhìn thấy phụ nữ và con nít ở bên trong, ngây ngốc trong nháy mắt, hình như không hiểu đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Ca Tuệ trừng mắt được tròn trịa, há to miệng, sao lại là anh ấy?
“Để anh giới thiệu một chút, vị này là Itou Xuyên Nại ông chủ của ‘Bình Tuyền’, cũng chính là một người bạn tốt anh đã quen khi du học ở Nhật Bản.” Thiên Chỉ Dương giới thiệu hai bên.
“Itou quân, đây là em gái Thiên Ca Tuệ, hai bé sinh đôi đáng yêu là cháu ngoại của tôi, người đẹp đối diện là bạn tốt của em gái Đổng Yên tiểu thư.”
“Hân hạnh, thì ra Thiên tiểu thư là em gái của Dương quân.” Itou Xuyên Nại cười nói.
“Wow! Anh là ông chủ nơi này? Còn là bạn của anh trai tôi? Thiên hạ có chuyện trùng hợp như vậy!” Thiên Ca Tuệ cũng kích động.
Thiên Chỉ Dương bị làm cho không hiểu ra làm sao, không hiểu hỏi, “Hai người đã sớm biết?”
“Là như vậy, Thiên tiểu thư thường mang theo hai bé sinh đôi tới đây, có một lần cô ấy chạy vào phòng bếp tìm đầu bếp của chúng tôi học làm sushi, nói muốn về nhà làm cho con trai ăn, mà ngày đó tôi cũng vừa ở trong phòng bếp làm sushi, cô ấy coi tôi là đầu bếp, quấn lấy tôi dạy cho cô ấy, vừa mới bắt đầu tôi cũng không đồng ý, chỉ cảm thấy vị khách này chính là cố tình gây sự.”
“Sau đó cô ấy lại đến tìm tôi, nhất định đòi tôi dạy cô ấy làm sushi như thế nào, tôi thấy cô ấy rất có thành ý, nên đồng ý rồi. Chỉ có điều không ngờ lại gặp được Thiên tiểu thư một lần nữa ở đây.” Trong mắt hai tròng đen như mực của Itou Xuyên Nại tràn đầy ý cười.
“Đúng vậy, đúng vậy! Anh nếu sớm nói cho em biết Itou tiên sinh là bạn của anh, em cũng không cần phí sức lực lớn như vậy.” Thiên Ca Tuệ trợn mắt nhìn anh trai.
“Điều này cũng có thể đổ thừa cho anh?” Thiên Chỉ Dương cảm thấy mình quá oan uổng!
“Không đổ thừa cậu thì đổ thừa ai!” Itou Xuyên Nại cười khẽ, hai anh em này thật thú vị, sau đó nghĩ đến em gái mình, cười đến bí hiểm, “Dương quân, Anh Nại muốn tới Trung Quốc rồi.”
Phụt! Một ngụm trà của Thiên Chỉ Dương thiếu chút nữa phun ra, sặc ho đến mặt đỏ bừng, “Cô nhóc Anh Nại kia không học cho tử tế, chạy đến đây làm gì?”
Nói đến Itou Anh Nại, tính tình được gọi là dũng mãnh, còn lợi hại hơn Tuệ Tuệ gấp mấy lần, công phu quấn người càng tương đối kinh khủng! Người bị nó quấn lấy gần như không chạy thoát được.
Ban đầu khi anh du học ở Nhật Bản, cô nhóc kia cả ngày đi theo sau lưng bọn họ, ban đầu anh chỉ cho rằng cô có tính cách con nít, coi cô như em gái nhỏ của mình, thật sự không nghĩ đến cô lại thổ lộ với anh, hơn nữa không thể tưởng tượng nổi là mỗi ngày tặng quà thay đổi đa dạng cho anh, khiến cho anh cười khổ không được.
Mỗi lần cầu cứu Xuyên Nại, cậu ta đều cười nhạt một tiếng, hình như rất vui khi thấy tình cảnh này.
“Con bé tới Trung Quốc làm trao đổi sinh.” Itou Xuyên Nại nói đến em gái của mình, mặt mang cười.
“Không phải chứ? Vậy trường học kia?” Thiên Chỉ Dương đang cảm thấy thế giới đùa giỡn anh.
“Đại học G của thành phố này.”
Thiên Chỉ Dương hoàn toàn muốn té xỉu rồi, người phụ nữ bình sinh anh cưng chiều nhất chính là em gái anh, người phụ nữ bình sinh sợ nhất nhưng không làm gì được chính là Itou Anh Nại kia, vẫn còn nhớ tới nhiều năm trước bị cô cưỡng hôn ở New Zealand, thật sự gọi là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, lần đầu tiên bị một người phụ nữ cường hôn, lại còn là một cô bé thua mình mười tuổi!
Trời ạ! Nói ra cũng muốn cười rụng răng!
Trừ Quế Bá Lăng biết Itou Anh Nại ra, Thiên Ca Tuệ không hề biết tình hình, nghe được mà nghi hoặc, ánh mắt càng không ngừng vòng tới vòng lui trên mặt anh trai và Itou Xuyên Nại.
Lúc này thì tòi ra một Anh Nại?
Còn Học Học và Tập Tập thì toàn tâm toàn ý tác chiến với món ăn ngon, không để ý đến chuyện bên ngoài, ăn đến cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy, Đổng Yên vội thân thiết lau khóe miệng cho hai đứa.
“Anh, Anh Nại là ai?” Thiên Ca Tuệ quyết định hỏi rõ ràng trước, sao nợ phong lưu của anh trai lại nhiều như vậy!
“Anh Nại là em gái tôi.” Khóe miệng Itou Xuyên Nại nhếch lên nụ cười ấm áp.
Miệng Thiên Ca Tuệ há thành một chữ “O”, Itou Anh Nại?
Cô đột nhiên rất chờ mong đó ––