“Con gọi điện thoại với Hoàng Hoàng tương đối nhiều.” Tập Tập với đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm vào mẹ, không hiểu tại sao mẹ lại hỏi như thế.
“A, vậy Cách Cách thì sao? Con thích em ấy không?” Thiên Ca Tuệ ngược lại rất thích cô bé Cách Cách kia, nếu như Tập Tập có thể có phát triển gì đó với con bé ngược lại không tệ ~(*00*)
Cô hoàn toàn quên mất con trai bây giờ mới bốn tuổi, đứa bé bốn tuổi biết cái gì! ⊙﹏⊙
“Thích ạ, nhưng mà thích không giống như Hoàng Hoàng.”
Nghe được Tập Tập nói “Thích”, Thiên Ca Tuệ vui mừng trong lòng, có thể kết thông gia với chị Phi Phi thật tốt, nghe được “Thích giống như Hoàng Hoàng”, vui mừng trong lòng nhất thời không còn.
“Mẹ, cô dâu nhỏ có ý gì?” Giọng nói mềm mại của Tập Tập tràn đầy không hiểu.
—00—︱︱︱
“Ờ thì... Cô dâu nhỏ là.... Là chọn một bà xã nhỏ cho Học Học, sau khi lớn lên giống như cha mẹ vậy, kết làm vợ chồng.” Thiên Ca Tuệ khó khăn giải thích.
“Mẹ, vậy mẹ cũng chọn một bà xã nhỏ cho con đi, muốn lấy mẹ làm tiêu chuẩn, những thứ khác con không cần!” Trong giọng nói mềm dẻo của Tập Tập tràn đầy kiên định, trong mắt bé, mẹ đẹp nhất, cũng là tốt nhất. die nd da nl e q uu ydo n
Thiên Ca Tuệ chỉ cảm thấy đổ mồ hôi như thác, cô rốt cuộc nên cảm thấy vui mừng hay cao hứng đây? Cúi người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, “Con trai ngoan, bây giờ con còn nhỏ, chờ sau khi con lớn lên sẽ gặp bạn gái mà con thích, nhất định không giống như mẹ.”
“Sẽ không đâu, Tập Tập chỉ thích mẹ.” Tập Tập cau đôi mày nhỏ.
Bé mới bốn tuổi, quả thật không hiểu những chuyện này, đợi đến mười năm sau bé mới thật sự hiểu được những lời này của mẹ, cũng hiểu trên thế giới không có bất kỳ người nào giống nhau như đúc, cho dù giống nhau như đúc, những phương diện khác cũng sẽ không giống nhau, giống như bé và anh trai vậy.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trên xe, Thiên Ca Tuệ ôm cánh tay ông xã, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi vểnh, môi đỏ mọng cong lên, “Thừa, anh nói Học Học và Tập Tập nhỏ như vậy đã gọi điện thoại với bé gái, có tính là yêu sớm không!”
Úy Nam Thừa giật giật chân mày, “Là hơi sớm, chính là cô bé nhà họ Thư em quen khi đi Venice lần trước?”
“Ừ, thật ra thì Tinh Tinh là cô bé rất tốt, chỉ có điều Học Học và Mật Mật đã định cô dâu nhỏ rồi? Dáng vẻ Học Học như vậy có vẻ quá lăng nhăng.” Thiên Ca Tuệ cau mũi nói.
“Nào, anh xem một chút.” Úy Nam Thừa rất nghiêm túc ôm đầu cô, nghiên cứu gì đó trên đó.
“Làm gì?” Thiên Ca Tuệ trợn tròn cặp mắt, mặt không hiểu.
“Chậc chậc chậc, lại thật sự có một sợi tóc bạc, xem ra gần đây lòng em cũng tán loạn.” Úy Nam Thừa thở dài một tiếng.
Thiên Ca Tuệ lập tức hiểu ý, vung quả đấm định đánh anh, “Trứng thúi! Về sau chuyện của con trai giao toàn bộ cho anh, em mặc kệ rồi.”
Sau đó lại khẩn trương hỏi, “Chỗ nào có tóc bạc, cũng lựa ra nhổ hết đi cho em, nếu không sẽ càng ngày càng nhiều.” Đầu ý vị dựa sát vào ông xã, để cho anh giúp mình nhổ tóc bạc.
“Đứa ngốc, lừa gạt em, bà xã anh thanh xuân xinh đẹp, tại sao có thể có tóc bạc?” Úy Nam Thừa cưng chiều sờ đầu Tuệ Tuệ.
“Trứng thúi! Trứng thúi lớn! Lại gạt em!” Nếu không phải Thiên Ca Tuệ cố kỵ váy không thể có động tác quá lớn, khẳng định đã ngồi thẳng lên người ông xã.
“Ngoan, đừng làm rộn, lập tức tới ngay. Học Học và Tập Tập còn nhỏ, nếu hai đứa nói thích hay không thích cũng chỉ là có ấn tượng tốt với người ta mà thôi, em nghĩ quá nhiều.” Úy Nam Thừa vuốt ve tóc bay bay của bà xã, dụ dỗ nói.
Thiên Ca Tuệ suy nghĩ một chút cũng đúng, hình như mình suy nghĩ nhiều quá, nên ngồi ngay ngắn lại nhìn ông xã, “Tóc của em có loạn hay không, son nước có loang lổ không?” Vừa nói vừa chu cái miệng nhỏ nhắn, Úy Nam Thừa không nhịn được khẽ chạm nhẹ lên môi cô, rước lấy phản kháng của cô, “Ghét!” Sau đó móc son nước ở trong xắc tay ra soi gương thoa lên một lần, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ bóng trong gương của mình, hài lòng cong lên, tâm tình thật tốt.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, bên trong sảnh bữa tiệc linh đình, trai xinh gái đẹp đứng từng nhóm, lễ phục xinh đẹp nổi tiếng trang sức kim cương xa hoa danh quý, giống như độc dược chui vào tai mắt người ta, ước mơ, hâm mộ, ghen tỵ...
Đi tới dường như cũng có thể nghe thấy mùi thơm thoang thoảng của rượu sâm banh và rượu đỏ, tràn đầy lỗ mũi mọi người, có một sự hấp dẫn. [email protected]
Thiên Ca Tuệ ôm lòng lo lắng bất an khoác tay ông xã đến gần sảnh chính, dọc theo đường đi tròng mắt đảo không ngừng, người không biết còn tưởng cô là Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên * –– lần đầu.
(*) Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên: Già Lưu là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn.
Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con gái được cách biệt với thế giới bên ngoài (lời tác giả Tào Tuyết Cần), hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu dao vô ưu vô sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà thành giữ gìn cho các cô. Ý của câu này tương tự câu “Nhà quê lên tỉnh”.
Thật ra thì, cô đang tìm bóng dáng người quen.
“Úy tổng, hân hạnh hân hạnh! Hôm nay lại đổi một bạn gái mới? Thật sự là giai nhân thanh tú xinh đẹp!” Người tới cười rất bỉ ổi, ước chừng bốn mươi tuổi, là một người hợp tác trên phương diện làm ăn của Úy Nam Thừa, có chút bản lĩnh.
Vốn là câu từ thường dùng trên party, nhưng lại khiến người khác bốc lên ghen tức nồng đậm, hung hăng nhéo thịt non ở dưới cánh tay ông xã.
Úy Nam Thừa chịu đựng đau nhức dưới cánh tay truyền đến, gượng cười, “Tân tổng nói đùa, vị này là bà xã của tôi.”
Vị Tân tổng kia tỏ vẻ kinh ngạc, hình như không tin, “Bà xã? Úy tổng ngài không nói đùa chứ? Người nào không biết ngài thậm chí vốn là người đàn ông hoàng kim tiếng tăm lừng lẫy còn độc thân trên thế giới! Chẳng lẽ vị tiểu thư này quá bá đạo, ép buộc ngài nói điều này? Phụ nữ bây giờ, cũng không thể quá nuông chiều!” Tân Hữu Danh luôn tự xưng danh là phong lưu, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đã có hai lần kết hôn, đáng tiếc đều thất bại chấm dứt, cũng làm cho anh hoàn toàn lạnh lòng, cả ngày lưu luyến bụi hoa, bạn gái không ngừng thay đổi, không hề nghiêm túc nữa.
Lời này, nửa đùa nửa thật, cũng hại chết Úy Nam Thừa.
Dưới cánh tay lại truyền đến đau đớn từng cơn, để cho anh không chịu nổi, giọng nói cũng không tốt lành, “Úy Nam Thừa tôi là kiểu người sẽ bị phụ nữ uy hiếp sao? Tân tổng lần này cười giỡn quá lớn!”
“Chuyện này...” Tân Hữu Danh ngây ngẩn cả người, anh có thể cảm thấy Úy Nam Thừa hơi tức giận, nên liếc mắt nhìn hai người đối diện, thật sự có điểm có tướng vợ chồng, giờ phút này ánh mắt nhìn anh cũng mơ hồ mang theo tức giận, trong nháy mắt sắc mặt lúng túng.
“Úy tổng, Úy phu nhân, ngượng ngùng, bên kia tôi còn có khách hàng, đi trước.” Rồi giống như chạy trốn đi thật nhanh.
Sau khi thấy Tân Hữu Danh đi, Úy Nam Thừa uất ức nhìn về phía bà xã, “Bà xã, tay anh cũng tê dại rồi, đau quá.”
Thiên Ca Tuệ vốn không phản ứng đến tố cáo của anh, tức giận trợn mắt nhìn anh, “Hừ! Thì ra trước kia anh từng không thiếu bạn nữ đồng hành?”
“Bà xã, đó cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, party xong thì anh không có bất kỳ quan hệ gì với các cô ấy.” Úy Nam Thừa vội vàng tỏ vẻ trung thành.
“Hừ!” Thiên Ca Tuệ thở phì phò bĩu môi, hất tay của anh ra đi về phía bên phải, nhưng không ngờ chạm mặt đụng vào người khác.