Thư Nhĩ Hoàng ở bên cạnh cũng nghe đến ngây ngốc, ý tưởng của bé và Thiên Tập Vũ giống nhau, tự nhận chuyện này làm không sai, nên được khen ngợi mới đúng, nhưng dì Thiên lại tức giận đến như vậy, trong lòng bé âm thầm nghĩ mẹ có thể cung hung dữ với mình như vậy không?
“Khóc lóc cái gì! Đã làm sai chuyện chỉ biết khóc sao?” Trong lòng Thiên Ca Tuệ có một ngọn lửa vô danh không nói ra được.
“Mẹ, Tập Tập không sai.” Thiên Tập Vũ thút thít nói, bé vĩnh viễn không cảm thấy mình làm sai rồi.
Lần này, Thiên Ca Tuệ thật sự nổi giận, “Con còn nói không sai! Con biết vừa rồi mẹ sợ bao nhiêu không? Mẹ đã sớm kể cho con nghe chuyện xưa sói đến đây, đứa bé không nên nói dối!”
Trong lòng Thiên Tập Vũ uất ức hơn, giọng khóc cũng lớn hơn, bé cũng không phải cố ý nói dối! Mẹ còn từng dạy bé làm người phải thông minh tùy cơ ứng biến, mẹ đã quên những lời này rồi sao?
“Dì Thiên, dì không cần mắng Tập Tập nữa, chủ ý này do con và cậu ấy cùng nghĩ, chúng con không định lừa gạt dì, die nd da nl e q uu ydo n chẳng qua tình huống lúc đó vạn bất đắc dĩ, cho nên mới cố ý giả vờ đau bụng.” Thư Nhĩ Hoàng bị Thiên Ca Tuệ tức giận giết đến, sợ hãi mà nói.
Giọng nói mềm dẻo của Thư Nhĩ Hoàng khiến Thiên Ca Tuệ tỉnh táo một chút, thằng bé là con trai của chị Phi Phi, cô không có quyền đi mắng thằng bé, hơn nữa đúng như Hoàng Hoàng nói, hai đứa cũng có ý tốt, không phải cố ý nói dối lừa cô.
Cô thừa nhận cảm xúc của mình kích động quá đáng, mấy ngày nay một loạt chuyện ép tới thở không nổi, để cho cô rất muốn phát tiết.
Đám người càng vây càng nhiều bên cạnh càng khiến cho cơn tức của cô tăng lên, giọng hung ác mắng: “Nhìn cái gì vậy! Có gì để nhìn, nhìn nữa tôi sẽ móc hết mắt các người!”
Cô nghĩ dù sao những người này cũng nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, dứt khoát mắng hung ác một chút.
Cái này lại hù sợ Thư Nhĩ Hoàng, ánh mắt nhìn Thiên Ca Tuệ cũng sợ hãi, nói thầm trong lòng: Dáng vẻ dì Thiên nổi giận còn kinh khủng hơn mẹ mình! Lại muốn móc hết mắt bọn họ!
Người nước ngoài xung quanh quả thật nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, nhưng nghe giọng của cô cũng có thể cảm nhận được đang mắng chửi người, hơn nữa vẻ mặt cũng rất hung dữ, không khỏi bàn luận xôn xao rời đi, chỉ có một số ít người không biết điều vẫn còn đứng đó xem náo nhiệt.
Khi ba người Úy Nam Thừa cùng Cốc Châu Dần, Á Đặc chạy tới sân bay, chậm hơn Thư Yến Tả một khắc, ba người chia ra tìm kiếm trong sân bay, chỉ hy vọng Tuệ Tuệ và bọn nhỏ đều bình an.
Đột nhiên, anh nghe thấy một giọng nữ quen thuộc không thể quen thuộc hơn, càng đến gần nghe càng rõ ràng, thậm chí còn có tiếng khóc của con nít, bước chân không khỏi tăng nhanh hơn, chạy về phía phát ra âm thanh.
Để cho anh giật mình chính là Tuệ Tuệ lại đang trách móc đứa bé? Anh vốn cho rằng đó là Học Học, dù sao Tập Tập luôn trầm ổn hơn Học Học một chút, rất ít gây chuyện.
Nhưng đến gần mới biết đó là Tập Tập, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, nhìn thấy mà anh cực kỳ đau lòng, anh còn chưa từng dạy bảo đứa bé như vậy, lần này Tuệ Tuệ thật sự hơi quá, lại nghiêm giọng trách cứ đứa bé ở nơi công cộng như vậy, tại sao?
“Tập Tập ngoan, đừng khóc.” Úy Nam Thừa đau lòng ôm lấy con trai, lau chùi nước mắt giúp thằng bé.
Thiên Ca Tuệ nhìn người đàn ông đột nhiên chui ra, có một sợ sệt trong nháy mắt, nhìn anh ôm lấy con trai mới phản ứng kịp.
“Cha.” Thiên Tập Vũ giống như [email protected] nhìn thấy cứu tinh, đầu tựa vào trong ngực cha hu hu khóc lên.
Người bạn nhỏ Thư Nhĩ Hoàng đứng ở bên cạnh tò mò quan sát cha Tập Tập, dáng vẻ rất đẹp trai, chỉ có điều còn hơi kém hơn cha bé một chút. (Đứa bé mà, dĩ nhiên cảm thấy cha mẹ mình là đẹp trai xinh gái nhất thiên hạ.)
“Tuệ Tuệ, cho dù Tập Tập đã làm sai chuyện gì, em cũng không cần quát thằng bé như vậy, còn ngay trước mặt rất nhiều người, sẽ lưu lại bóng ma trong lòng đứa bé.” Úy Nam Thừa rất đau lòng con trai, vốn không tìm hiểu tình huống đã chỉ trích Tuệ Tuệ không đúng.
“Đừng nói giống như anh rất cao thượng, lúc này còn biết quan tâm đến con sao? Khi bọn chúng bị bệnh anh ở đâu? Lần đó không phải do tôi chăm sóc bọn chúng!” Thiên Ca Tuệ mím chặt môi, giọng nói lạnh lùng giống như tượng đá.
Úy Nam Thừa không ngờ tìm được Tuệ Tuệ sẽ là tình trạng như vậy, hơn nữa trong lời của cô tràn đầy châm chọc, để cho anh rất không thoải mái, nhưng anh biết gây gổ vào giờ phút này tuyệt đối không sáng suốt.
Chậm lại giọng điệu, chỉ hy vọng lửa giận của Tuệ Tuệ có thể sớm bình thường, “Anh chỉ nói sự việc, cũng không trách cứ em cái gì, hơn nữa lần đứa nhỏ bị bệnh anh vừa lúc đi công tác ở châu Âu, không về kịp mà.”
“Ai biết anh đi công tác hay làm cái gì!” Thiên Ca Tuệ hừ lạnh một tiếng.
“Tuệ Tuệ, em có thể không cần cố tình gây sự như vậy không, bây giờ chúng ta nói chuyện đứa nhỏ.” Úy Nam Thừa thở dài, chỉ một lần kia anh đã bị Tuệ Tuệ xử tử hình.
Thiên Tập Vũ mơ hồ cảm thấy giữa cha và mẹ bất thường, bình thường mẹ cũng sẽ không nói chuyện như vậy với cha, nhưng kể từ mấy ngày trước, sau khi gọi cú điện thoại trước khi lên máy bay kia, mẹ liền tức giận, càng thêm ba ngày không liên lạc với cha, cũng không để cho bọn họ nói cho cha biết hành tung của bọn họ.
“Người nào cố tình gây sự với anh!” Thiên Ca Tuệ nâng giọng điệu lên.
Thư Nhĩ Hoàng đột nhiên rất muốn đi tìm mẹ mình, không khí nơi này thật thấp, dì Thiên gây gổ với cha Tập Tập! di@en*dyan(lee^qu.donnn) Hơn nữa làm rất hung dữ! Tập Tập cũng bị dọa đến phát run, bé cũng phải nhanh chóng rời đi lúc này mới được!
Nhưng mà, bé phải đi đâu tìm mẹ bé đây! Sao mấy người lớn lại phiền như vậy! Khi gây gổ cũng không để ý tới cảm nhận của con cái.
Úy Nam Thừa không đáp lời cô, mà nhìn về phía con trai trong ngực, sờ đầu con, “Nói với cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao mẹ tức giận như vậy?”
Thiên Tập Vũ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt lên, sợ hãi nhìn thoáng qua mẹ còn tức giận, nói một lần chuyện đã xảy ra với cha, giọng nói uất ức đến khiến người ta không đành lòng trách cứ bé một câu.
“Tập Tập, cha cũng cảm thấy con không làm sai, chỉ có điều lần sau tuyệt đối không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, mẹ con cũng bởi vì lo lắng quá mức nên mới có thể trách cứ con, không có chuyện gì.” Sau khi Úy Nam Thừa nghe xong, biết thật ra Tuệ Tuệ giận mình, con trai chỉ là mồi dẫn lửa mà thôi.
“Anh đương nhiên cảm thấy con không làm sai, đều do anh dạy hư đấy! Lớn lớn nhỏ nhỏ chỉ biết lừa gạt tôi! Thấy tôi dễ gạt đúng không?” Trong một tích tắc khi Thiên Ca Tuệ nhìn Úy Nam Thừa, uất ức bộc phát đến tràn đầy, còn thiếu một cửa phát tiết.