Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 137: Hai cục cưng nhỏ tranh thủ tình cảm lẫn nhau (1/3)




Trong lòng Lam Tạp lập tức lạnh toát rồi, một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, khiến cho cô không nhịn được run lẩy bẩy, thì ra vẫn luôn là tự mình đa tình!

Cắn thật chặt đôi môi đã trắng bệch, cố nén không để cho mình rơi lệ, xoay người, từng bước từng bước một đi về phía cửa ký túc xá.

Khúc Lại nhìn bóng lưng quật cường của cô, trong mắt thoáng qua tia đau lòng, ngay sau đó biến mất, anh biết chuyện như vậy không nên xảy ra, nên dứt khoát sớm thì hơn, nhất thời làm tổn thương người còn hơn tổn thương người cả đời.

Xoay người, đi về phía ngược lại.

Bóng lưng thẳng tắp này, trong đêm đông giá rét, làm cho người ta có một cảm giác cô đơn không rõ.

Sau khi trở lại phòng ký túc xá, Lam Tạp cuối cùng tháo xuống tất cả đề phòng, úp mặt trên mặt bàn gào khóc lên, Thiên Ca Tuệ và Già Đại biết cô nhất định bị từ chối, bằng không cũng sẽ không khóc đến đau lòng như vậy, giờ phút này nói cái gì cho phải dường như đều là dư thừa, hai người cứ yên lặng ngồi bên cô ấy như vậy, khoác vai cô, không tiếng động an ủi cô ấy: Không có việc gì, còn có chúng tớ mà, chúng tớ đều hiểu.

Sau khi biết chuyện đã xảy ra, Thiên Ca Tuệ tức giận la hét muốn đi tìm Khúc Lại lý luận, tại sao có thể không nhìn tình cảm của một người con gái như vậy, còn nói cho Tạp Tạp quá nhiều ảo giác, quả thật là người cặn bã! Trứng thúi!

Nếu không phải Già Đại liều mạng lôi kéo, sau khi tan lớp cô sẽ trực tiếp chạy vọt tới phòng làm việc của Khúc Lại.

Khúc Lại rõ ràng cảm thấy mấy ngày nay  khi đi học, ánh mắt rất không thân thiện của bạn học Thiên Ca Tuệ và Tang Mộc Già Đại, nếu như ánh mắt có thể lăng trì người, như vậy anh đã sớm thành mảnh vụn rồi.

Anh đã sớm biết tình hữu nghị giữa ba người bọn họ, cũng vui mừng thay họ, bạn bè luôn đáng quý khó có được.

--- ---

Anh cũng cho rằng sau khi trải qua đêm đó, Lam Tạp nhất định sẽ tránh mình như tránh bò cạp, nhưng không ngờ sau nửa tháng, cô đã khôi phục lại là cô gái lạc quan cởi mở như trước kia, thái độ với mình kiên nhẫn khác thường, mặc dù lặp đi lặp lại nhiều lần bị từ chối, nhưng cô ngược lại càng mạnh hơn.

Chuyện này náo loạn ở trường học hơn nửa năm, mơ hồ trở thành một trong những đề tài sốt dẻo nhất, Lam Tạp cũng bởi vì chuyện này mà nhanh chóng trở thành người được hoan nghênh ở trường học, rất nhiều học muội năm nhất năm hai đại học càng khâm phục cô không dứt, trong vòng nửa năm ngắn ngủi có một nhóm fan nhỏ, vì khuyến khích cô cố lên.

Khúc Lại một lần nữa trở thành nhân vật đề tài ở trường học, giáo sư của anh là lão giáo sư Hoàng ngày nào đó kêu anh về nhà ông chơi cờ vây.

“Khúc Lại à, con vẫn là một sinh viên xuất sắc trong số các sinh viên đông đảo của thầy, cho dù là việc học hay phẩm hạnh, cũng làm cho thầy tìm không ra một tật xấu, duy chỉ có... Vấn đề tình cảm! Luôn luôn biến đổi không ngờ...” Lão giáo sư thở dài thật dài, năm đó Khúc Lại là đệ tử cuối cùng mà ông đắc ý nhất, vốn có thể đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu, kết quả vì tình cảm mà bỏ qua tiến trình thật tốt.

Lúc ấy rất nhiều người không thể tưởng tượng nổi, cũng cảm thấy đáng tiếc vì anh, dù sao nhân tài không dễ dàng, vốn phải cầm dao phẫu thuật cuối cùng cầm phấn viết, mặc dù chức vị giảng viên rất cao thượng, nhưng với một người thạc sỹ y học, sự hấp dẫn của cầm dao phẫu thuật không thể nghi ngờ là lớn hơn.

“Giáo sư, con khiến thầy thất vọng.” Khúc Lại hiểu mong đợi của giáo sư với mình, nưng rất nhiều chuyện nếu như không có bất kỳ lý do gì, có lẽ mình thật sự vô duyên với việc cầm dao phẫu thuật.

“Không nói những chuyện xưa xửa xừa xưa kia nữa, mặc dù không cầm dao phẫu thuật, nhưng con làm giáo viên nhân dân vẫn làm được không sai, cũng coi như không phụ lòng chính con.”

“Tạ ơn giáo sư, con sẽ tiếp tục cố gắng.” Khúc Lại vẫn tồn tại áy náy với giáo sư của mình, cũng không hối hận quyết định năm đó.

“Con cũng đã trưởng thành rồi, nên suy nghĩ chuyện lớn của chính mình, nếu không Liễu Tang trên trời có linh thiêng cũng sẽ không vui mừng, người sống nên sống thật tốt, nếu như luôn rối rắm quá khứ vậy thì cuộc đời còn có ý nghĩa gì!” Lão giáo sư cũng biết vài năm này Khúc Lại rất khổ, nhưng khổ nữa cũng phải sống cho thật tốt.

Khúc Lại cúi đầu xuống, giáo sư hiểu anh nhất, Liễu Tang, cái tên này giống như một cây kim đâm vào lòng anh, xóa thế nào cũng không mất, đau tận đáy lòng như vậy, nếu như năm đó mình dũng cảm thêm chút nữa, có phải có thể tránh khỏi rất nhiều việc không?

Chỉ tiếc cuộc sống không có nếu như, không được phép quay lại một lần.

“Vâng, con hiểu rồi.”

“Thầy đã kêu vợ thầy lưu ý giúp con, tìm một cô gái hiền hậu lương thiện, cũng tránh cho con chọc phải một số phiền toái không cần thiết.” Câu nói của lão giáo sư hiển nhiên có hàm ý khác.

Khúc Lại biết giáo sư biết chuyện của Lam Tạp rồi, nhưng anh có thể nói gì? Có lẽ giáo sư nói đúng, nhanh chóng tìm một người kết hôn, như vậy sẽ yên ổn, phiền toái cũng sẽ ít đi nhiều.

-- -----

Mắt thấy nghỉ hè năm nay là thời điểm tự do cuối cùng của thời sinh viên rồi, Thiên Ca Tuệ bắt đầu lập kế hoạch phải ra  ngoài du lịch, đến năm tư, sẽ phải ra ngoài đi thực tập, muốn chơi cũng không có thời gian rảnh.

Buổi tối chủ nhật, cô ngồi trên giường cầm máy tính bảng lên internet tra địa điểm du lịch, hai con trai ngồi trên nệm trên đất, một đứa chơi trò chơi, một đứa xem hoạt hình.

Bạn nhỏ Úy Học Nghiêu hết sức tập trung “Chém giết”, cuộc chiến đấu kịch liệt, đột nhiên phát hiện em trai ngồi bên tay phải mình đã không thấy.

Nghiêng đầu, phát hiện cu cậu đã bò lên giường, hơn nữa đang chui vào trong ngực mẹ, vội vàng ném máy chơi game xuống, “Hì hà hì hục” bò lên giường, đầu nhỏ cũng ý vị chui vào trong ngực mẹ.

Lần này, Thiên Ca Tuệ hoàn toàn không có cách nào lên internet, hai con trai đã chui vào trong ngực cô, cô chỉ có thể bỏ máy tính xuống, mỗi tay vòng một, “Tập Tập, phim hoạt hình khó coi sao?”

Bạn nhỏ Thiên Tập Vũ lắc lắc đầu, giọng bi ba bi bô nói: “Mẹ, hôm nay xem mệt, ngày mai xem lại.”

Câu trả lời này khiến Thiên Ca Tuệ dở khóc dở cười, bé con nhỏ như vậy cũng biết mệt mỏi.

“Mẹ, sao mẹ không hỏi con?” Úy Học Nghiêu cực kỳ khó chịu khi mình bị mẹ không để mắt tới, bĩu môi, vô cùng dễ thương.

“Cục cưng Học Học có phải cũng chơi mệt rồi không, cho nên ngày mai chơi tiếp?” Thiên Ca Tuệ bị dáng vẻ dễ thương của cu cậu chọc cho không nhịn được cười lên, “Chụt” một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

Úy Học Nghiêu lấy được khen thưởng lập tức cười híp mắt, giọng nói mềm dẻo đáng yêu, “Mẹ đã đoán sai, trò chơi đó đối với con chỉ là Case nhỏ, buổi tối khi cha về phải để cha làm cho con một trò càng khó hơn!”

Thiên Tập Vũ khinh thường hừ hừ, anh trai cũng biết khoe khoang trước mặt mẹ!