Buổi sáng, khi tia ánh mặt trời đầu tiên xuyên vào qua bức rèm, hai người ngọt ngào ôm nhau trên giường.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng con nít khóc nỉ non, giọng khóc to rõ dao động lòng người, Thiên Ca Tuệ mới ngủ chưa tới hai tiếng bị đánh thức rồi, lại không có một câu oán trách, ai bảo đây là hai tâm can bảo bối của cô chứ.
Chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện xương toàn thân giống như đều tan ra, nhất là giữa hai đùi, đau quá... Hoàn toàn di1enda4nle3qu21ydo0n không thể động đậy được, ngẫm lại sự kiện kịch liệt tối qua cũng cảm thấy e lệ, đều do Thừa đáng chết! Quá điên cuồng!
Dáng vẻ này của cô phải ôm đứa nhỏ làm sao, hu hu...
“Trứng thúi! Làm sao bây giờ? Học Học và Tập Tập đang ở bên ngoài khóc đến đau lòng như vậy.” Ngón tay Thiên Ca Tuệ nhéo thịt bên hông ông xã, mím miệng khóc ròng nói.
“Ngoan ~ Anh giúp em mặc áo ngủ vào trước đã, rồi ôm con trai vào có được không?” Úy Nam Thừa dịu dàng an ủi, anh biết tối qua mình hơi mãnh liệt, điều này không thể trách anh, cấm dục mười tháng, thoáng cái quả thật khó kìm lòng nổi.
Nói xong giúp cô mặc áo ngủ, tiện thể khoác thêm áo ngủ đứng dậy đi mở cửa, thấy mẹ mỗi tay ôm một, vội vàng tới đón một đứa.
Nam Xu Nhiên là người từng trải, dĩ nhiên hiểu được vợ chồng son đè nén đã lâu, cười ha hả nói: “Hai thằng nhóc kia đói méo xẹo môi cũng không chịu uống sữa bột, cũng biết gào khóc tìm mẹ.”
“Mẹ, vậy sau này khi con đến trường thì Học Học và Tập Tập làm sao?” Thiên Ca Tuệ tỏ vẻ đau khổ nói, ai cục cưng sao lại kiêng ăn như vậy!
(Chú thích: Bởi vì Thiên Ca Tuệ cảm thấy xưng hô “Cha Úy” hơi ngượng miệng, cho nên đổi thành “Cha”, tiếp đó “Mẹ Nam” cũng đổi thành “Mẹ”.)
“Thật ra thì không phải không thể thay đổi, xem con có bỏ được khi Học Học và Tập Tập khóc không, hai thằng nhóc kia khóc to rõ đến dọa người, vừa khóc thì kinh thiên động địa, làm cho người ta đau lòng.” Nam Xu Nhiên cực kỳ yêu thương hai đứa cháu nội, nhất định tự mình trông, vốn không nỡ qua tay bảo mẫu.
“Cục cưng à, các con sữa mẹ ba tháng nữa nha, mẹ phải đi học nha.” Thiên Ca Tuệ yêu thương nhìn Học Học đang mút sữa, miệng nhỏ nhắn nõn nà đang mút đến vang lên “Chụt chụt”, ăn đến cực kỳ ngọt ngào.
Tập Tập ở bên cạnh thấy anh trai ăn trước, lập tức há giọng “Oa oa” khóc lớn lên, khóc đến ruột gan người ta đứt từng khúc, Nam Xu Nhiên dụ dỗ thế nào cũng không được.
Thiên Ca Tuệ cũng rất sốt ruột, nhưng Học Học còn chưa ăn no, nếu ôm đi bé chắc chắn cũng sẽ khóc.
Có lẽ bị em trai làm cho không nhịn được, Học Học chậc chậc miệng, không ăn nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tập Tập die nd da nl e q uu ydo n vừa dính đến vú mẹ, lập tức không náo loạn không làm khó, dùng hết sức “Ăn điểm tâm”.
Úy Nam Thừa từ trong toilet rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy chính là bức tranh này, Tuệ Tuệ mở rộng ngực mà cho con trai ăn, trên cổ trên ngực đều là vết ô mai đỏ tím anh gieo xuống tối hôm qua, nhìn thấy mà bụng dưới anh khô nóng.
Vị trí kia hẳn nên dành riêng cho anh mới đúng, hai thằng nhóc thúi lại cứ thích chiếm cứ không buông, đúng là nên suy nghĩ cai sữa cho chúng rồi, bằng không mỗi buổi sáng phải chịu cảnh này, quả thật là lửa dục đốt người.
Sau khi hai tiểu tổ tông được cho ăn no, Thiên Ca Tuệ buồn ngủ để cả đầu cũng không nâng dậy nổi, bảo mẫu thím Trương theo dặn dò của phu nhân bưng một chén cháo gạo bắp đậu đen, “Tuệ Tuệ, uống chút rồi ngủ tiếp, đừng để mình bị đói.”
“Cám ơn thím Trương, để tôi qua.” Úy Nam Thừa ở ngay bên cạnh nhận lấy chén, chuẩn bị tự mình bón cháo cho bà xã.
“Không cần, em còn chưa đánh răng.” Tuệ Tuệ xoay mặt, mặc dù bụng quả thật rất đói, nhưng còn chưa đánh răng.
Úy Nam Thừa dứt khoát đặt chén xuống, cúi người cho cô một nụ hôn tiêu chuẩn, hôn đến cô điên đảo trời đất, sau đó buông ra, múc một muỗng cháo đút vào trong miệng cô.
Thiên Ca Tuệ thề mình hoàn toàn bị động ăn muỗng cháo này, may mà ấm áp, bằng không chắc chắn môi sẽ bị bỏng đến sưng.
Bởi vì có muỗng đầu tiên, cô sẽ không tiếp tục so đo vấn đề đánh răng hay không, dù sao mỗi lần không đánh răng đều hôn môi như vậy, o(╯□╰)o
Lắc đầu, có chút vấn đề, không thể nghĩ lại...
“Bà xã, nghĩ cách cho Học Học và [email protected] Tập Tập cai sữa đi.” Úy Nam Thừa vừa bón vừa nói.
“Hả...” Người nào đó đang húp cháo dừng lại một chút, không phải Thừa rất tán thành việc nuôi đứa nhỏ bằng sữa mẹ sao?”
“Nơi đó chỉ có thể là của một mình anh.” Ánh mắt rất u oán nhìn về phía trái nho đỏ đang đứng thẳng, nói cực kỳ uất ức.
Thiên Ca Tuệ cảm thấy hơi tức cười, Thừa rõ ràng đang ghen với con trai, ngọt ngào nói: “Con trai không giống anh.”
Những lời này tuyệt đối có mơ mộng vô hạn, tối thiểu nhất giờ phút này Úy Nam Thừa nghĩ sai, yết hầu nhấp nhô hai cái, có một xúc động muốn ấn Tuệ Tuệ dưới thân hung hăng cưng chiều một phen.
Nhưng anh biết tối hôm qua Tuệ Tuệ đã bị anh giày vò đến thật lợi hại, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng, cúi người khẽ hôn lên má cô, “Bà xã, anh đi làm, em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, khóe miệng Thiên Ca Tuệ treo một nụ cười ngọt ngào, tiến vào giấc mộng ngọt ngào.