Editor: Puck
Hiện giờ. Tụng kinh, tĩnh tọa, tập trung suy nghĩ nhưng lại là hợp mốt, nơi này gỗ thô, cây ngải, cây cột, dây mây, phiến đá, còn có đại sư Phật học, đều là “Xa hoa”, quả thật cảm nhận đời người!
Nhưng Thiên Ca Tuệ là người yên tĩnh đến mức quyết tâm sao?
Cho nên, nhiệm vụ của Úy Nam Thừa gian khổ rồi, ngày ngày dẫn bà xã đi trong hang núi yên tĩnh bên cạnh tập thể dục buổi sáng, đá cỏ, la to nói lớn. Sau đó, trở lại có hình có dáng đi thưởng thức đồ chay tươi mới ngon miệng, trà mao phong, bích loa xuân, long tỉnh –
Như vậy sau một vòng chơi đùa, Thiên Ca Tuệ cực kỳ thỏa mãn, không bao giờ la hét muốn ra khỏi cửa, điên khùng đủ náo loạn đủ rồi thì cũng nên tĩnh tâm, về nhà tu thân dưỡng tính thôi, làm gương tốt cho cục cưng.
Đảo mắt đã đến tết âm lịch, Thiên Ca Tuệ cảm thấy suy nghĩ năm trước và năm nay hoàn toàn khác nhau, năm trước nghĩ chính là mau chóng ly hôn với chú còn muốn thân tự do, còn năm nay thành bà bầu, cam tâm tình nguyện sinh con cho chú.
Đổng Yên và Hạ Lan Thu quả thật giữ lời, hai người nghỉ đông trở về đều mang theo quà tặng cho Thiên Ca Tuệ, quà tặng của Đổng Yên là một cây trâm gỗ đàn hương thượng hạng, hoàn toàn do thủ công chế tạo, mộc mạc lịch sự tao nhã, đầu điêu khắc hình dạng hiếm thấy, hơi nhếch lên, có phong thái xinh đẹp, bên trong còn khảm một viên kim cương nho nhỏ màu xanh nhạt, nhìn thế nào, cũng có giá trị xa xỉ.
Hạ Lan Thu đưa cho cô một món đồ gốm Tần Dũng, chính là dáng vẻ Mông Thiên Phóng trong “Cổ kim đại chiến Tần Dũng tình”, điêu khắc giống như đúc, thật sự yêu thích không thể buông tay.
“Wow! Cầu Cầu, cậu còn nhớ rõ tớ thích Mông Thiên Phóng nha! Thật có ý tứ! Lúc ấy tớ tìm thật lâu cũng không tìm thấy, rốt cuộc cậu đào ở đâu ra vậy?” Thiên Ca Tuệ rõ ràng hưng phấn, nhưng mà cô quả thật quá mức si mê Mông Thiên Phóng!
“Tớ moi ra được từ một chỗ bán đồ cổ trong hẻm nhỏ, biết cậu thích nên mua.” Hạ Lan Thu cười rất nhẹ, lại có một khí chất tao nhã khó diễn tả bằng lời.
“Cái gì cũng không cần phải nói, Cầu Cầu) cậu chính là tri âm của tớ!” Thiên Ca Tuệ kích động vỗ vỗ bả vai Hạ Lan Thu.
“Tuệ Tuệ, cậu lạnh nhạt tớ.” Đổng Yên ngồi bên cạnh vô cùng uất ức, cây trâm của cô khó coi sao? Cô cố ý chọn đã lâu.
Thiên Ca Tuệ rất nghiêm túc xem xét cây trâm gỗ làm lòng người ta nhộn nhạo, “Có một vẻ thanh lịch làm cho người ta ngạc nhiên, thật sự rất đẹp mắt, nhưng không thích hợp với tớ.” Một câu cuối cùng nói xong cực kỳ buồn bã.
“Cái gì không thích hợp với cậu! Nói không chừng ngày nào đó lúc cậu diễn kịch sẽ dùng đến, không phải cậu rất thích trang phục truyền thống của người Hán sao? Cây trâm gỗ này trong một ngàn cây tớ mới chọn được một cây, cậu lại không nhìn ra một phần tâm ý của tớ! Đau lòng chết tớ!” Đổng Yên giận đến môi đỏ mọng vểnh thật cao.
“Yên nhi tốt, đừng nóng giận mà, người ta không nghĩ xa như vậy chứ sao! Cậu nhìn dáng vẻ heo mập hiện giờ của tớ xem, lại nhìn đầu tóc ngắn này, cây trâm cài vào chỗ nào chứ?” Thiên Ca Tuệ vội vàng nở nụ cười, Yên nhi nghĩ thật chu đáo, đúng là lỗi của cô.
“Được rồi, nể cậu là phụ nữ mang thai tớ sẽ tha thứ cho cậu, mấy tháng nay có phải đặc biệt khổ cực không, nâng cao bụng bự khó chịu chứ?” Đổng Yên sờ bụng Tuệ Tuệ, đều là cô gái cùng lứa, nằm mơ cũng không nghĩ đến Tuệ Tuệ là người đầu tiên trong ba cô kết hôn, sinh đứa nhỏ đầu tiên.
“Dĩ nhiên khổ cực rồi, chờ khi các cậu mang thai có thể khắc sâu được cảm nhận lúc này của tớ.” Thiên Ca Tuệ dịu dàng vuốt ve bụng nhô ra của mình, ánh mắt hiền từ.
“Cầu Cầu, cậu xem dáng vẻ Tuệ Tuệ cẩn thận che chở bụng như vậy, toàn thân cũng tỏa ra ánh sáng người mẹ, thật sự quá thần thánh rồi.” Hai tay Đổng Yên khép lại nghiêng đầu thở dài nói.
“Ừ, một năm này, tính tình nôn nóng chíp bông của Tuệ Tuệ đã bị mài đến không còn, càng ngày càng có vị phụ nữ.” Ngón tay trắng nõn thon dài của Hạ Lan Thu vuốt ve tóc dài tán loạn bên má.
“Tớ bây giờ thật sự yên ổn hơn trước kia, một ngày không ra khỏi cửa tớ vẫn chịu được, nghĩ tới lúc trước một khắc cũng không nán lại được.”
“Tứ cảm thấy sau này vẫn gọi cậu là phụ nữ thì tốt hơn, lấy biểu hiện rõ ràng giữa chúng ta khác nhau.” Đổng Yên cười híp mắt nói.
“Cầu Cầu, Yên nhi bắt nạt tớ! Cậu ấy bắt nạt tới bây giờ là trái cầu, không chạy nổi...” Đôi mắt Thiên Ca Tuệ đẫm lệ nhìn Hạ Lan Thu bên cạnh.
...
Ba người cười đùa như ngày thường, không bởi vì thời gian, càng không bởi vì thân phận mà xảy ra bất kỳ thay đổi nào, sinh ra bất kỳ kẽ hở nào, giống như ban đầu.
Có lẽ, đây chính là tình bạn, bất kỳ chỗ nào, cũng sẽ yêu bạn bè của chúng ta.
Xế chiều hai mươi sáu tháng chạp, Trâu Thịnh tới nhà thăm cô, mang theo mì Lưu Ký cô thích ăn nhất.
Thiên Ca Tuệ vui mừng đến thiếu chút nữa nhảy lên, “A Thịnh, cậu thật tốt! Cậu mua cái này ở đâu, tớ đi qua nhiều lần đều không thấy.”
“Biết cậu thích ăn nhà này, vừa đúng đi ngang qua, nên mua một chút.” Trâu Thịnh nói nhẹ như nước chảy, trên thực tế anh canh chừng suốt một tuần lễ mới mua được. Bởi vì ông chủ kia là người tùy tính, không thích buôn bán một chỗ, luôn đẩy xe vòng tới vòng lui khắp ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành phố, mùi vị nhà ông ấy chính tông mà đặc sắc, coi như có chút danh tiếng trong đồ ăn vặt thành phố W.
Thiên Ca Tuệ ăn đến ngon lành, khóe miệng vẫn cong cong, cô biết a Thịnh tuyệt đối không phải thuận đường mua được, ông chủ kia luôn mỗi ngày đổi một chỗ khác, vốn không có chỗ cố định, a Thịnh cậu ấy...
Cậu ấy đối xử với mình vĩnh viễn tốt hơn mình đối xử với cậu ấy, canh mì dandan ấm áp, chảy vào trong lòng.
Có người bạn nối khố kiêm bạn thân này, thật hạnh phúc đấy.
“Tuệ Tuệ, đầu năm tớ đi đại học Columbia, có thể liên thông lên thạc sỹ, đoán chừng tạm thời không trở về được, ba tớ lên chức, đầu năm cũng sẽ điều đến thành phố L, cho nên...” Giọng Trâu Thịnh nhàn nhạt, nhưng nghe được hơi cô đơn.
Động tác nhai mì dandan của Tuệ Tuệ cứ cứng lại như vậy, a Thịnh nói cậu ấy phải đi, bác Trâu cũng được điều đi, cho nên nhà bọn họ sẽ phải rời đi thật sao?
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, cậu bạn trai chơi bùn, đánh nhau leo cây với nhau từ nhỏ đến lớn sẽ phải rời khỏi mình, còn nói tạm thời sẽ không trở lại...