Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 87: Hợp đồng cắt nát




Trời!

Không phải cô hoa mắt đó chứ!

Mục Sơ Hàn đứng ở cửa phòng thư ký, kinh hãi trợn to hai mắt.

Cô đang định tới nhà ăn công nhân viên ăn cơm trưa, thuận tiện xem có thể gặp được anh Văn Hạo hay không, không ngờ lại khiến cô thấy được. . . hình ảnh buồn nôn này!

Cố Bảo Bảo rốt cuộc đã cho anh ăn cái gì vậy hả?

Hay là đầu anh bị hư rồi?

Cố Bảo Bảo phụ trách mà làm lộ giá quy định, anh lại không tức giận, ngược lại còn càng ngày càng thân thiết với cô ta? !

Nhìn bộ dạng thân mật kia của bọn họ, nhất định là đi ăn trưa!

Cô oán hận cầm máy, ấn số của Mục Tư Viễn.

"Anh!" Điện thoại được tiếp, cô lập tức làm nũng khóc lóc om sòm, "Anh ở đâu thế? Người ta đang muốn cùng anh ăn cơm trưa này!"

Bên kia chỉ truyền lại mấy lời ngắn ngủn: "Bây giờ anh không có thời gian!" Sau đó cúp máy.

Mục Tư Viễn tiện tay ném điện thoại sang một bên, mới nhớ tới Cố Bảo Bảo dưới sự "uy hiếp" của anh đã ngồi sang ghế phụ, điện thoại vừa ném đi liền đập vào tay cô.

Cô nhìn thấy, là cuộc gọi của Sơ Hàn.

Cô để lại điện thoại lên bục, suy đoán hỏi: "Sơ Hàn. . . có phải là có việc gì không?"

Anh không cho là đúng: "Nó thì có chuyện gì được? Đừng có vô cớ sinh sự là được!"

"Cô ấy. . ." Cô muốn nói lại thôi, không biết có nên nói hay không.

"Có chuyện gì thì nói đi." Ánh mắt anh liếc qua là thấy được tiểu tâm tư kia của cô, "Bằng không lát nữa ăn sẽ nghẹn đấy."

Anh nói gì vậy, xem cô thành Hoan Hoan Nhạc Nhạc sao?

Cô trừng anh, "Sơ Hàn có bạn trai không?"

Anh sửng sốt, cái này anh thật không biết. Anh còn không có thời gian rảnh để quản Hoan Hoan, đâu còn tinh lực để ý mấy việc vặt của cô em kia?

"Anh chắc là không có." Anh nghĩ nghĩ, "Nó rất kén chọn, tính tình lại không tốt, người nào được nó để ý, chắc cũng không thể vừa ý nó được."

Cô cười nhạt, "Lẽ nào anh không biết? Sơ Hàn có đối tượng rồi đó."

"Ai?" Anh quay ra nhìn cô một cái.

Cô chợt phản ứng kịp, trong lòng không khỏi ảo não, thiếu chút nữa là cô nói hết ra rồi!

Nếu anh biết Sơ Hàn và cô Trịnh thích cùng một người, không phải là cố ý khơi lại chuyện đau lòng của anh hay sao?

Mà anh liệu có cho rằng cô có ý đồ riêng không?

"Không có!" Cô vội xua tay, "Tôi cũng chỉ đoán lung tung thôi." Nói rồi cô chuyển đề tài: "Đi ăn ở đâu đây? Sắp tới chưa?"

Anh dừng xe lại, bấm còi mấy cái. Phía trước là một hàng xe dài, có thể là kẹt xe.

Anh lại bấm còi lần nữa, tính cách nóng nảy như sắp bộc phát.

"Chúng ta tới đó!"

Bỗng, nghe cô chỉ vào một chỗ bên ngoài. Anh nhìn theo tay cô, thấy một cái bảng hiệu lớn cách đó không xa, trên đó viết: Phố mỹ thực Vọng Hải Kiều.

Quán ven đường? Anh nhíu mày, cô đã đẩy cửa xuống xe.

"Mau lên!" Thấy anh chậm chạp không đi ra, cô liền vòng qua cửa xe bên kia, mở ra rồi kéo tay anh, "Chỉ có nửa tiếng thôi, chậm nữa là không ăn trưa được nữa đâu!"

Con ngươi đen của anh híp lại, xuống xe theo cô, cùng vào "quán ven đường" phố mỹ thực kia.

Anh quan sát khắp nơi, đồ nướng thì bẩn, hải sản không tươi, rau còn chưa rửa, chén đũa giống như chưa được khử trùng, nói chung có vẻ không ổn chút nào.

"Em rốt cuộc để anh ăn gì đây?" Anh không kiên nhẫn hỏi.

"Ăn món đó!" Cô chỉ vào một tiệm thịt viên cách đó không xa, hưng phấn nói: "Ăn ngon lắm, quán lâu năm đó!"

Anh theo cô rẽ vào, từng làn khói dầu nướng dày đặc ùa tới, anh thiếu chút thì sặc.

Quán ăn lâu năm? Ăn một bát thịt viên, bộ đồ mấy vạn đồng này của anh chắc trở thành phế thải mất!

Thế nhưng "đầu sỏ gián tiếp" đối diện này lại hăng hái bừng bừng múc từng muôi thịt viên đưa vào miệng, rất là ngon lành.

Còn anh? Cái bàn nhỏ này khiến anh ngồi mà cổ và eo đều đau, càng đừng nói tới là anh ăn gì!

Bực mình nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở cái miệng nhỏ nhắn của cô, vẻ mặt căng thẳng dần dần xuất hiện nụ cười thỏa mãn.

Có thể là bị nhìn chăm chú quá lâu, có thể là do ánh mắt anh quá nóng bỏng, Cố Bảo Bảo rốt cục phát giác, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh: "Thế nào, anh không ăn?"

Cái bát trước mặt anh vẫn còn đầy thịt viên!

Anh nhếch môi cười, "Anh ăn đây!"

Nói rồi anh múc thịt viên lên cho vào miệng nhai, hương vị của thịt viên trong miệng là thế nào?

Anh không biết, bởi vì ánh mắt anh còn đang dừng lại trên môi cô, hiện ra từng quang mang đói khát, như là dã thú tìm được con mồi ngon miệng nhất.

Cố Bảo Bảo kỳ quái liếc qua anh, sao anh cứ nhìn cô vậy?

Mặc dù là từng viên thịt được anh ăn, cô lại cảm giác như bản thân đang bị anh ăn tươi từng miếng một. . .

Cô không chịu nổi run người, vội cúi đầu không dám nhìn anh nữa.

Nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt anh, cơ hồ đốt cháy mặt cô thành một cái lỗ lớn!

"Anh. . ." Cô liếc nhìn anh, "Không thể chuyên tâm ăn được sao?"

"Anh có chỗ nào mà không chuyên tâm ư?" Anh nhướng mày, lại đút một viên thịt vào miệng, chậm rãi. . . Từ từ lập lại, ánh mắt như ngọn đuốc, thiêu đốt đôi môi cô.

Anh không phải đang ăn thịt viên, mà là đang nhấm nháp đôi môi cô. . .

"Anh. . ." Cô cũng không thể nói cảm giác ấy ra được! Chỉ có thể cúi đầu, chịu đựng cơn rùng mình, nhanh chóng ăn hết thịt trong bát mình.

Ăn cơm xong, hai người lại quay về Vọng Hải Kiều, đội ngũ kẹt xe ngày càng dài, chủ xe đều xuống xe vào phố mỹ thực, xung quanh liền trở nên rất là náo nhiệt.

Cố Bảo Bảo xin lỗi: "Xe không thể đi ra được. . . Chúng ta nên bắt xe rồi về công ty thôi."

Anh không sao cả gật đầu, đi cùng cô tới đợi ở ven đường. Nhưng lại đúng vào buổi trưa nhiều người ra đường, mấy chiếc xe đi qua đều đã có người ngồi hết.

Cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại đề nghị: "Tôi gọi điện tới công ty bảo người ta đưa xe tới đón."

Lại thấy anh thò tay vào túi móc móc, không biết là móc cái gì, bỗng nhiên kéo tay cô chạy về phía trước, đuổi theo chiếc xe buýt đang sắp đóng cửa.

Hóa ra thứ anh móc ra là hai đồng xu. Có thể thấy là xe buýt đã không còn chỗ ngồi, cũng may thùng xe còn khoảng không, hai người tìm một chỗ đứng song song dựa vào cửa sổ.

Cô không nhịn được cười: "Không ngờ anh còn đi xe buýt." Cô thực sự tưởng rằng ngay cả việc đút tiền anh cũng không biết.

Anh không đáp, nhìn cô từ trên xuống, bỗng, anh cúi đầu, nhanh chóng hôn lên cặp môi mọng nước của cô.

Cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, không rõ vì sao anh đột nhiên như vậy.

Bộ dáng ngây thơ mờ mịt, ánh mắt vô tội và gò má đỏ hồng, có thể do nghi hoặc mà cặp môi cong lên, nhưng không chỗ nào không phải kích thích trí mạng với anh.

"Đừng nhìn anh như thế." Anh tiến tới gầm nhẹ bên tai cô, "Bằng không anh sẽ tiếp tục hôn em đấy."

Cô bị dọa lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám liếc anh một cái.

Lúc này, chiếc xe buýt đỗ ở trạm, mười mấy học sinh trung học đi học lập tức ùa vào.

Khi chúng vào thì khiến thùng xe trở nên cực kỳ chật chội, hai người bất đắc dĩ bị đẩy ra một góc nhỏ, cô dí sát vào cửa sổ, anh lại sát vào cô.

Nhiệt độ cùng hơi thở của anh cuốn tới, cô cảm giác từng cơn sóng nhiệt đập vào cổ. Cô nhất định phải tìm đề tài nào đó nói, mới không còn vẻ xấu hổ hít thở không thông nữa.

Thế là cô khẽ ngẩng đầu, hỏi anh: "Sao anh lại có tiền xu?"

Anh nhìn cô, đôi môi mỏng mấp máy, cô lại không nghe rõ anh nói gì.

Cô nhíu mày: "Anh nói lớn chút đi."

Hơi thở ấm áp lập tức gần bên tai, rồi anh khẽ nói: "Đây là của Hoan Hoan, hôm nay anh quên đưa cho con."

Cô dùng sự kỳ quái đè nén nội tâm xao động, "Vì sao lại cho con tiền xu?"

Nghe vậy, anh cười nhạt: "Trước đây con luôn nói, con muốn tiết kiệm tiền để đi tìm mẹ, cho nên mỗi ngày anh sẽ cho con mười đồng tiền xu để con cất. Bây giờ tuy rằng không cần nữa, nhưng cũng đã thành thói quen."

Cố Bảo Bảo sửng sốt, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Trong lòng cô rất khó chịu, nghĩ đến thằng bé còn nhỏ mà đã có khát vọng như thế, cô không khỏi vừa đau lòng lại hổ thẹn.

Anh hiểu rõ tâm tình của cô, một tay nắm lấy thanh đỡ, tay kia vươn ra ôm lấy cô, hi vọng có thể chia sẻ sự khó chịu ấy với cô.

Cô không có giãy dụa, cũng không có chỗ mà giãy dụa, mặt tựa vào ngực anh, trong buồng xe ầm ĩ này, tỉ mỉ lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Ấm áp giờ phút này, cô có thể kỳ vọng trái tim này cuối cùng sẽ có một ngày thuộc về mình sao?

Cô có thể không?

Chiếc xe bus này chỉ tới phụ cận công ty, hai người xuống xe, còn phải đi qua sáu trạm nữa.

Cố Bảo Bảo mang giày cao gót đi cả quãng đường dài thật có chút không chịu nổi, hơn nữa cô chắc rằng Mục Tư Viễn cũng nhất định mệt rồi, liền nói: "Mục tổng, chúng ta bắt xe quay về công ty đi."

Mục Tư Viễn nhìn qua cô, ánh mắt dừng lại trên đôi giày cao gót của cô, "Em mệt rồi à?"

Cô thành thực gật đầu, năm năm qua cô không có đi giày cao gót, cho nên bây giờ thật sự là không quá quen.

"Được!" Anh đáp ứng, cô tưởng là anh đồng ý bọn họ bắt xe về công ty, không ngờ anh lại vòng tay qua eo cô, chân bị nhấc lên, cô được ẵm tới bồn hoa bên đường.

"Nào, để anh cõng em." Anh nói, thực sự xoay người lại đưa lưng về phía cô, tay vỗ lên vai, tỏ ý cô được rồi.

Cô ngạc nhiên, đang không biết phải nói gì để cự tuyệt, bỗng nhiên, những tiếng còi xe chói tai vang dội từ trên phố cách đó không xa vọng lại.

Cô và anh đồng thời lơ đãng ngẩng lên, lại không có thu lại.

Trong chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ kia, cửa sổ xe bị kéo xuống, lộ ra Trịnh Tâm Du đang ngồi bên trong.

Cô thấy đường cong lưng anh cứng đờ, thân hình cao lớn có chút ngơ ngác nhìn chiếc xe kia. Có phải anh muốn tiến lên chào hỏi, có phải anh muốn giải thích những gì anh với cô đang làm với cô Trịnh?

Cô có thể cảm giác được anh có những ý nghĩ này, chỉ là đèn xanh hiện lên quá nhanh, Trịnh Tâm Du đi cũng quá nhanh.

Anh không kịp.

"Mục tổng. . ." Nhìn bóng xe Trịnh Tâm Du biến mất trong dòng xe cộ, cô thu lại ánh mắt: "Chúng ta. . . Quay về công ty thôi."

Nói xong cô chuẩn bị bước xuống bồn hoa, anh lại trở tay ôm lấy chân cô, tiếp tục động tác vừa rồi.

Cô nằm úp sấp lên lưng anh, có hơi giật mình, "Mục tổng. . . vẫn là không nên, sẽ. . . sẽ bị đồng nghiệp bắt gặp mất."

Anh cõng cô đi về phía trước, cất giọng nói: "Đây là phúc lợi khi làm trợ lý cho tổng giám đốc! Để bọn họ thấy rất tốt, sẽ dễ dàng khích lệ bọn họ chăm chỉ làm việc để giành lấy vị trí này của em!"

Đây được coi là lý do gì?

Cố Bảo Bảo ngạc nhiên, trong lòng lại thấy ấm áp và ngọt ngào, lần này. . . Một lần duy nhất, anh không vì Trịnh Tâm Du mà bỏ cô xuống.

Đôi tay nhỏ bé đưa ra trước, nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lên đầu vai anh.

Hóa ra, cô chưa từng biết là, ngực anh đã ấm mà lưng anh cũng thật ấm áp.

Cơn mệt mỏi kéo tới, cô nằm tựa trên lưng anh ngủ thiếp đi.

Cảm giác được phía sau ngày càng yên lặng, anh chắc rằng cô đã ngủ. Kỳ thực đã rất nhiều ngày anh không có gọi điện hay gặp mặt Tâm Du, đây là điều trước kia chưa từng xảy ra.

Cô ấy bảo anh đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy, anh không muốn cô ấy buồn rầu, thật sự không còn liên lạc với cô ấy nữa.

Chỉ là vừa nãy gặp được, anh cảm giác mình nên tiến lên chào hỏi, anh hẳn là sẽ nhớ cô ấy, không phải sao?

Thế nhưng vừa rồi, bước chân anh như bị cái gì đó ràng buộc, anh lại có thể chần chờ.

Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên, bước chân anh lại chần chờ trước mặt Tâm Du, là vì cô gái đang tựa vào lưng anh ngủ say sao?

Hay là bởi vì lòng tự trọng của bản thân anh?

Anh. . . Không xác định được.

Anh cứ thế cõng Cố Bảo Bảo vào công ty, việc rước lấy cảnh con ngươi công nhân viên rơi đầy đất là chuyện trong dự liệu. Đương nhiên, một vài nhân viên cũng tỉnh táo suy đoán, liệu có phải trợ lý Cố ngã bệnh, trẹo chân hay là gì đó?

Mặc dù như thế, nhìn anh vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, nhân viên thang máy còn xuất hiện chen vào, anh mỉm cười, đóng cửa thang máy.

Bỗng, từng tiếng huýt gió vang lên, còn có người. . . Vỗ tay? !

Thật đúng là một đám nhân viên không yên tĩnh chút nào!

Cùng so sánh, chủ nhiệm thư ký lão luyện trầm ổn hơn nhiều. Mặc dù từ phòng thư ký đi ra thấy được đại kỳ quan này, cô cũng rất lấy làm kinh hãi, nhưng lập tức bình thường trở lại, còn quan tâm giúp anh mở cửa văn phòng ra.

Nhìn tổng giám đốc đi vào, lại tiện tay đóng cửa lại. Người cô run lên, như vừa từ trong mộng tỉnh lại nhéo má mình một cái.

Khẳng định cô vừa thấy là tổng giám đốc và trợ lý Cố? Không phải ảo giác hay người nào đó giả mạo bọn họ? Vậy có phải đại biểu chuyện tốt của tổng giám đốc - ông bố chưa kết hôn đã sắp tới?

"Chủ nhiệm." Bỗng một tiếng thét kinh khiếp vang lên bên tai cô, "Người mới vào văn phòng là anh tôi hả? Cô gái kia là ai?"

Cô nghiêm mặt nói: "Cô Mục, có thể tự do ra vào văn phòng tổng giám đốc đương nhiên chỉ có trợ lý Cố của Mục tổng!"

"Cái gì!" Mục Sơ Hàn giận dữ, đang muốn đi vào văn phòng, chủ nhiệm thư ký lại kéo cô lại, "Cô Mục, việc lộ bí mật lần trước còn chưa rõ ràng, không có lệnh của tổng giám đốc, cô không thể vào!"

Cô rất là nghiêm túc nói, "Bằng không cô cũng sẽ có hiềm nghi."

Lời cô ấy đúng là uy hiếp Mục Sơ Hàn. . . Cô có tật giật mình, thực sự không dám tiến vào.

Phải biết rằng chuyện như vậy nếu để ba biết, cô nhất định sẽ bị đưa tới trường quân đội nghiêm khắc nhất dành cho nữ chịu tội!

"Hừ!" Cô chỉ có thể tức giận huơ nắm tay, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô ấy, chủ nhiệm thư ký cười khẽ. Từ cái đêm đó, tổng giám đốc muốn cô chuẩn bị quần áo cho cô Cố, cũng rất là không bình thường nói ra chính xác số đo của cô Cố, cô đã biết, cặp đôi này không ai có thể chia rẽ.

Tiểu thư Mục Sơ Hàn, tôi đây cũng là tiết kiệm chút khí lực cho cô, vì muốn tốt cho cô thôi!

Đi vào phòng nghỉ, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đang muốn đắp chăn cho cô thì đã thấy cô khẽ động rồi tỉnh lại.

Cặp mắt ngái ngủ nửa mở nửa khép, cô nhìn anh, tư duy còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo lại, kỳ quái thốt ra mấy từ: "Anh. . . Tư Viễn. . . ? Đây là. . ."

Lời còn chưa dứt, nụ hôn ấm áp của anh in lên môi cô, chợt buông ra, chọc cô cười khúc khích không chút phòng bị.

Anh cũng cười, một cái hôn lại ấn xuống.

Cô đưa tay ra ngăn lại, anh đã ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé đúng lúc chạm vào đôi môi mỏng của anh.

Anh dứt khoát giữ lấy tay cô, đặt trên môi hôn.

Nhưng như vậy lại thật nhột, nhột lắm đó!

Cô uốn éo người giùng giằng, "Anh Tư Viễn. . ." Bỗng nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, cô lập tức câm miệng.

Anh từng nói không muốn cô gọi anh như vậy nữa, cô bất an nhìn anh, đều do cô nhất thời quên mất. Lại thấy anh cười xấu xa, "Bảo Bảo, anh vừa phát hiện ra, anh yêu chết tiếng gọi vừa rồi của em."

cô kinh ngạc, "Vì...vì sao...." Khi còn đang sợ sệt, môi lại được anh hôn.

Ngẩng đầu, con ngươi đen thâm thúy lại tỏa sáng nhìn cô, ánh sáng chớp động ấy khiến cô nhìn không hiểu, "Bởi vì..." Anh muốn nói, muốn nói những lời trong lòng ra, nhưng ra tới miệng lại thành: "Anh lớn hơn em nhiều, em đương nhiên phải gọi anh như thế!"

Điều này thật không như anh nói, Cố Bảo Bảo nhịn không được cười một tiếng, "Anh có phải người có nhiều nhân cách không vậy? Chớ giả bộ trước mặt tôi."

Anh không nói tiếp lời cô, ngón tay vén sợi tóc mai bị tung ra cho cô. sự dịu dàng ấy cô chưa bao giờ cảm thụ, cho nên cũng không cam lòng cắt đứt nó, chỉ yên lặng cảm thụ điều ấy.

Trong phòng nghỉ liền trở nên yên tĩnh, bọn họ ngưng mắt nhìn nhau. Anh không chần chờ, cô cũng không còn ngượng ngùng, một cái chớp mắt trong trời đất này dường như tồn tại chỉ vì hai người bọn họ.

một lúc lâu sau, trên môi cô nở nụ cười, rất nhiều lời bình thường không dám nói, giờ khắc này tựa hồ lại có dũng khí.

Thế nhưng đột nhiên di động anh vang lên tiếng chuông, phá hỏng khung cảnh mỹ lệ trong phòng.

Anh ra ngoài nhận điện thoại, cô cũng vội vàng đi theo, nghe anh nói chuyện điện thoại xong, sau đó nói: "Nghỉ trưa xong thì cũng nên làm việc rồi!"

*********************************

Cố Bảo Bảo trở lại bàn công tác, chợt thấy tờ giấy mình vẽ lung tung trên bàn, vội cầm lấy muốn giấu đi.

"Trợ lý Cố!" Thư ký vừa lúc đi qua, tới chỗ cô: "cô có thấy bản hợp đồng tổng giám đốc ký không?"

Cố Bảo Bảo vội vờ tờ giấy vẽ rồi ném vào đống giấy vụn, vừa vội vàng cho chúng vào máy hủy giấy, vừa hỏi: "Bản hợp đồng nào?"

Chủ nhiệm thư ký nhún vai: "Chính là hợp đồng vừa rồi tôi bảo cô Mục đưa tới đó?"

Răng cưa của máy hủy giấy rất sắc bén, mặc dù xấp giấy trong tay cô có hơi giày, nhưng vẫn bị cắt nát.

"Hợp đồng mà cô Mục đưa tôi?" cô bỏ xuống, cố gắng nghĩ lại: "Thế nhưng, cô Mục hình như cũng không có đưa hợp đồng nào cho tôi mà?"

Chủ nhiệm thư ký sửng sốt, cô đương nhiên lựa chọn tin tưởng Cố Bảo Bảo, vội quay ra đi vào phòng thư ky.

Nhưng chốc lát sau cô ấy trở về, chắc chắn nhìn Cố Bảo Bảo: "cô Mục nói đã đưa cho cô. cô ấy vào phòng không thấy cô nên đã đặt hợp đồng lên bàn."

trên bàn? Cố Bảo Bảo vội tìm lại một lần, chủ nhiệm thư ký cũng vừa phụ giúp vừa nói: "Bản hợp đồng có cái bìa màu lam, trên bìa có in hàng chữ đỏ ghi dấu nội dung đơn giản."

Thế nhưng các cô tìm nửa ngày, thấy được đủ loại màu hồng, vàng lam mà lại không thấy màu lam đậm. "Sơ Hàn thực sự đã đưa cho tôi?" Cố Bảo Bảo nhíu mày, vì sao cô lại không có chút ấn tượng nào?

Vừa rồi khi cô về bàn làm việc dọn dẹp lại một chút, căn bản không thấy cái gì màu lam... Chờ đã!

Trong lòng cô sửng sốt, chủ nhiệm thư ký cũng nghĩ đến, hai người nhanh chóng tới chỗ máy hủy giấy, chủ nhiệm thư ký khẩn trương hỏi: "Vừa rồi cô đã cắt những gì vậy?"

cô lo sợ không yên lắc đầu: "Chỉ có một ít giấy vụn mà thôi!" không cần nói nhiều, nếu hợp đồng có màu lam, vậy cũng có thể nhận ra trong đống giấy vụn.

cô ngồi xổm xuống rút hộp giấy vụn của máy hủy giấy ra, không nhịn được hít một hơi lạnh.

Trong đống giấy vụn trắng, quả nhiên có những mảnh vụn màu lam.

"Tôi..." cô không tin cầm lấy dúm vụn giấy đặt trước mặt, thật sự có vụn giấy của bản hợp đồng, thế nhưng..... sao cô có thể không phân rõ được giấy vụn cùng với hợp đồng chứ.

Chủ nhiệm thư ký ngẩn ngơ, "Hợp đồng thực sự bị cắt nát rồi!"

"Chuyện gì thế?" Mục Tư Viễn đi tới, kỳ quái hỏi.

Cố Bảo Bảo ân hận rồi lại ảo não nói: "Tôi không cẩn thận đã đem hợp đồng đi cắt nát."

Anh nhíu mày: "đã có chuyện gì?" Anh không quá tin tưởng, chí ít Cố Bảo Bảo còn chưa từng ở công ty phạm sai lầm như thế!

cô tưởng anh tức giận, giọng nói không khỏi khẩn trương: "Tôi... Sơ Hàn đặt tài liệu trên bàn tôi, tôi không chú ý, lúc mang giấy vụn đi cắt thì cũng đem cả hợp đồng cắt luôn."

"Hợp đồng nào?" Anh nhìn chủ nhiệm thư ký.

Chủ nhiệm thư ký lo lắng nói: "Hai ngày trước bộ phận kinh doanh ký một hợp đồng mới. Bản hợp đồng này có giá hơn hai nghìn vạn, rất khó mới thương thảo được. Bây giờ nếu muốn đối phương làm thêm hai bản nữa, tôi sợ bọn họ sẽ vì chút chuyện nhỏ này là xoi mói bắt bẻ chúng ta."

Chuyện này nói nhỏ cũng không coi là nhỏ, nếu đối phương là người chú trọng tình tiết thì thật sự phiền toái.

Anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt. Mỗi khi anh phiền muộn liền làm như vậy. "Gọi Sơ Hàn tới đây!" Anh ngồi xuống ghế, phân phó với chủ nhiệm thư ký.