Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 61




A

Cố Bảo Bảo mặc quần áo tử tế, Mục Tư Viễn thì đã ngủ say.

Cô quay đầu đi, không dám nhìn lại, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng vẫn quay lại đắp chăn cho hắn.

"Anh Tư Viễn..."

Cô nuốt lệ đắng, ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt đã khắc sâu vào tim bấy lâu, "Nếu để anh tưởng người phụ nữ đêm nay là cô gái ấy thì anh dễ chịu hơn, em hi vọng..."

Lập tức đi xa.

Đứng dậy, cô không chút do dự bỏ đi.

Cô rời khỏi khách sạn, mệt mỏi đi trên khu phố ngập đầy tuyết trắng.

Đây là lúc nào mà ngay cả một chiếc taxi cũng không có?

Cái rét đêm tuyết bao phủ lên cô, hai chân cô mơ hồ có cảm giác đau đớn, rốt cuộc, cô cũng không cầm cự nổi ngã xuống đống tuyết.

Lúc này, điện thả cả đêm im lặng bỗng reo lên.

Cô lau nước mắt, cố gắng giữ âm bình tĩnh nhận điện: "A Diệp, anh còn chưa ngủ hả?"

"Ngủ?" Âm điệu Công Tôn Diệp tức khắc cất cao giọng: "Cố Bảo Bảo, em đừng có nói với anh là em đang ngủ!"

Cô ngẩn ngơ, nghe hắn hỏi: "Bảo Bảo, bây giờ em đang ở đâu? Đang làm gì? Cả đêm mà gọi điện không được, em không cần Nhạc Nhạc nữa hả?"

-- Nhạc Nhạc --

Cố Bảo Bảo đứng bật dậy, trời ạ, cô rõ là... Rõ là quên mất Nhạc Nhạc.

Từng giọt mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong giữ ấm, cô lo lắng hỏi: "Nhạc Nhạc đâu? Bé ở chỗ anh sao?"

"Đương nhiên là đang ở chỗ anh," Công Tôn Diệp không vui nói: "Nếu không thì em tưởng thằng bé ở đâu? Anh còn chưa phát hiện ra em lại làm mẹ như vậy đó, mang con đi hẹn hò!"

"Em giờ tới đón bé ngay đây." Cô làm bộ như không nghe được hắn nói.

"Không cần, thằng bé giờ ngủ rồi." Công Tôn Diệp cũng không nói gì nữa: "Em nghỉ ngơi thật tốt đi, mai anh sẽ đưa Nhạc Nhạc đi học!"

Cúp máy, cô ngây ngô đứng trong tuyết, tiếp tục cất bước về phía trước.

Không sao cả, Cố Bảo Bảo!

Cô nói thầm: Mày còn có Nhạc Nhạc, mày không phải một mình!

***************************************************

Tám giờ sáng, Cố Bảo Bảo bị tiếng chuông reo làm giật mình tỉnh giấc, cô sờ điện thoại mãi mới để hồn mình quay về.

Mà bên kia điện thoại là giọng kinh hãi của Công Tôn Diệp: "Bảo Bảo, không thấy Nhạc Nhạc đâu cả!"

"Anh nói cái gì?" Cô bật người dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Công Tôn Diệp lo lắng giải thích: "Anh đưa bé tới trường, dừng xe lại để mua bánh kem cho bé, quay về thì không thấy bé đâu cả! Anh tưởng là bé chạy về tìm em nữa chứ."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo vội mở cửa, hét về phía hành lang: "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!"

Bóng hình nhỏ nhắn kia cũng không thấy xuất hiện!

"Không có, A Diệp," Cô lo lắng thiếu chút nữa khóc, sợ nhất là Nhạc Nhạc không thích Công Tôn Diệp mà chạy xuống xe.

Bé không biết nói lại không quen đường, bé có thể đi tới chỗ nào!

"Bảo Bảo, em đừng vội, anh đã báo cảnh sát rồi, cũng đã phái người đi tìm, em cứ ở nhà chờ, anh sẽ lập tức tới ngay!"

***************************

Tám giờ sáng.

Mục Tư Viễn cố mở mắt ra, đầu thì ong ong, mất một lúc mới nhìn được mình đang ở khách sạn.

Sao hắn lại ở đây?

Hắn ngồi dậy, nhìn đóa hồng ở tủ đầu giường.

Hoa hồng!

Hắn nhớ lại mọi thứ đã làm trên chiếc giường này tối qua, chỉ là...

Khi đó hắn thấy hoa hồng, tưởng rằng Trịnh Tâm Du ở bên cạnh, bây giờ nghĩ lại, sao có thể là cô ấy được?

Vậy cô gái kia là ai?

Hắn vỗ đầu muốn nhớ, thực sự không nhớ nổi gương mặt ấy, có thể là một cô gái trong quán bar?

Cái này cũng không nói được gì cả, nếu là cô gái trong quán bar, làm sao lại không đợi hắn trả tiền rồi mới đi?

Hắn đi tắm một cái rồi lập tức ra kiểm tra thùng rác -- trống không!

Hắn thầm mắng, hôm qua vậy mà không có dùng biện pháp an toàn, hạt giống của hắn mà tồn tại bên ngoài thì thật quá nguy hiểm!

Không được, hắn nhất định phải tìm được cô gái kia!

Mặc xong quần áo, quyết định tới bar hỏi xem, chuông điện thoại liền reo.

"Tư Viễn, con đang ở đâu?" Bên kia là giọng điệu đầy nghiệm nghị, đây là điềm báo mà ông nội Hoan Hoan - Mục Phong Minh phát hỏa.

Mục Tư Viễn bỏ qua luôn, thản nhiên nói: "Ở quán bar."

"Ở quán bar? ! Giờ là lúc nào mà còn ở quán bar hả?"

Ông cụ tức giận, trượng gõ lên gạch "bang bang" vang dội, "Con có biết hôm nay là ngày gì không hả?"

Hắn duyệt qua một loạt những ngày quan trọng một lần, cực kỳ chắc chắn đáp lại: "Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt."

"Hỗn trướng!" Mục Phong Minh mắng: "Hôm nay là trận chung kết cuộc thi lựa chọn ra thiên tài nhi đồng, mày vậy mà quên sạch thế hả!"

Mục Tư Viễn sửng sốt, "Con lập tức tới ngay!"

Hắn cúp máy rồi vội ra khỏi quán bar.

Khi tới phòng hóa trang của đài truyền hình, Hoan Hoan đang được hóa trang, thấy hắn tới, bé cao hứng nhảy xuống ghế, "Ba!"

Mục Tư Viễn ôm bé, "Hoan Hoan nói cho ba nào, có tin giành được chức quán quân không?"

"Có ạ!" Giọng nói non nớt kiên định đáp lại.

"Được lắm!" Không hổ là con hắn, cũng không hổ là... Con trai của người phụ nữ da mặt dày gan lớn kia.

"Hoan Hoan nhất định phải cố gắng, giành được chức quán quân ba sẽ có thưởng!"

Hoan Hoan cười, trong ngực tim động dồn dập, ba à, lát nữa Hoan Hoan cũng có "thưởng" cho ba đó, hi vọng ba đừng quá giật mình nha!

**********************************

"Đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa tìm được sao? Người nhỏ vậy thì chạy đi đâu được chứ? Tiếp tục tìm, phái thêm hai mươi người nữa ra ngoài tìm cho tôi!" Công Tôn Diệp nổi giận cúp điện thoại.

Hắn chỉ có đi mua bánh kem thôi mà Nhạc Nhạc có thể chạy đâu được chứ?

"Không được," Cố Bảo Bảo đứng dậy, cô không thể chờ ở đây được nữa, "Em phải đi tìm bé, em phải tự đi tìm bé!"

Công Tôn Diệp không ngăn cản được, đành phải đi theo cô.

Hai người vừa rời khỏi bãi đỗ xe thì tới ngã ba, bên trái là một cao ốc bách hóa, trên đỉnh cao vút có lắp đặt một chiếc TV quảng cáo cỡ lớn.

"Em tới cao ốc bách hóa xem thế nào!" Mới sáng sớm trong cao ốc còn chưa có người, cô đoán Nhạc Nhạc thích an tĩnh có thể ở bên trong.

Thế nhưng cô tìm gần hai giờ đồng hồ, kiểm tra từng tầng một, tìm khắp ngõ ngách mà vẫn không thấy bóng dáng Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc, con đang ở đâu?

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp chạy theo, nói: "Có người đã thấy Nhạc Nhạc, nhưng mà..."

"Cái gì? Nhưng mà cái gì?" Cô vừa sợ vừa kỳ hỏi.

"Nhưng mà bọn họ nói Nhạc Nhạc ở trên TV!"

"Cái gì? !"

Công Tôn Diệp dẫn cô ra bên ngoài, chỉ lên chiếc TV to lớn ở trên, "Em xem!"

Cô ngẩng lên, trên TV đang phát sóng giải quán quân cuộc thi thiên tài nhi đồng, quả nhiên có một bóng dáng nhỏ bé hiện lên, nụ cười tự tin cùng khí chất vương giả ấy khiến Cố Bảo Bảo không kìm nổi nước mắt.

"A Diệp, đó là Hoan Hoan, là Hoan Hoan!" Cô nghẹn ngòa.

"Là Hoan Hoan!" Công Tôn Diệp gật đầu, bây giờ Nhạc Nhạc còn chưa có xuất chúng được như thế!

Khi ấy, trong TV lại phát ra tiếng nhạc, giọng người dẫn chương trình cất cao tuyên bố: "Quán quân đã có, mọi người đoán xem là ai nào?"

Mọi khán giả bên dưới đều cùng tung hô: "Hoan Hoan! Hoan Hoan!"

"Đúng vậy, chính là Mục Hà Hoan của chúng ta, anh bạn nhỏ Hoan Hoan!"

Người dẫn chương trình vừa vỗ tay vừa nói: "Chúng ta hãy mời anh bạn nhỏ Hoan Hoan cùng với ba lên sân khấu có được không nào?"

Trong tiếng vỗ tay, Mục Tư Viễn dắt tay Hoan Hoan cùng lên sân khấu.

Hoan Hoan rất là vui, luôn mang nụ cười trên môi, thỉnh thoảng nhìn về phía ba.

Công Tôn Diệp cảm khái: "Hoan Hoan chỉ sinh sớm hơn so với Nhạc Nhạc hai phút, vì sao lại có khác biệt lớn đến vậy?"

Cố Bảo Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác, trong lòng vừa xót vừa vui: "A Diệp, em đi tìm Nhạc Nhạc trước đây!"

"Chờ đã," Hắn nắm lấy cánh tay cô, "Người của anh vẫn đang đi tìm, chúng ta xem xong màn trao giải rồi đi tiếp, cũng chỉ mấy phút thôi."

Hắn biết cô nhất định rất muốn xem.

"Anh bạn nhỏ Hoan Hoan," Người dẫn chương trình xinh đẹp ngồi xuống trước mặt Hoan Hoan, "Hôm nay con đạt giải quán quân, ai là người vui nhất?"

Hoan Hoan nháy mắt to, "Ông nội, ba còn cả em nữa đều rất vui! Chị dẫn chương trình, chị cũng vui chứ ạ?"

Người dẫn chương trình bị chọc cười, "Chị đương nhiên vui rồi, bây giờ chúng ta nhận giải nào!"

Nói rồi, một cô gái bưng cúp vàng óng ánh lên bàn, người dẫn chương trình đứng dậy, giơ micro như chuẩn bị nói gì đó thì một ai đó ở góc sân khấu bỗng di chuyển.

Mọi người quay ra xem, chiếc camera vừa vặn cũng quay tới đó, một đứa bé đang dùng sức để leo lên sân khấu.

Cả người bé bẩn thỉu, trên gương mặt lại mang theo nụ cười tươi hớn hở.

"Là Nhạc Nhạc!" Công Tôn Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra được, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Cố Bảo Bảo thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Ở một góc khán đài, nhân viên công tác cũng đuổi theo như muốn bắt đứa bé xông lên sân khấu này, chợt thấy bé đã đột ngột đứng cách người dẫn chương trình mấy bước, cất cao giọng: "Ba, anh, con cuối cùng đã tìm được hai người rồi!"

Cả người xem lẫn các nhân viên đều ngây dại, vừa rồi vì mọi thứ xảy ra quá nhanah, đạo diễn không kịp cắt truyền hình trực tiếp, mà bây giờ thì bởi vì quá ngạc nhiên nên cũng dừng ngay việc lại.

Mọi người bỗng nhiên nhận thấy, đứa bé bẩn thỉu xông lên sân khấu này không ngờ lại giống như đúc với quán quân hôm nay - anh bạn nhỏ Hoan Hoan!

Trường quay lập tức an tĩnh chừng mười giây, rồi đột nhiên sôi trào.

"Hai tiểu thiên tài!"

"Cặp song sinh thật đáng yêu!"

"Đây là thế nào? Là đạo diễn sắp xếp sao, hay là đứa bé kia thật sự là nghìn dặm tìm ba?"

...

Tràng diện lại mất khống chế, người dẫn chương trình phản ứng đầu tiên, vội chạy đến bên cạnh đạo diễn: "Đạo diễn, anh còn ngây ra đó làm gì?"

Đạo diễn sững sờ, tay bấm vào máy, màn hình TV liền chuyển sang màn quảng cáo!

"Nhạc Nhạc!" Cố Bảo Bảo tỉnh lại, "Làm sao giờ, hắn đã biết... Hắn..."

Ai có thể nghĩ tới, Nhạc Nhạc lại có thể chạy tới đài truyền hình?

Bé làm sao biết đường?

Bé đi thế nào?

Còn nữa, bé vừa mới nói gì? Câu nói kia thật sự do bé nói sao?

Tư duy Cố Bảo Bảo lập tức trở nên hỗn loạn.

"Đừng gấp, đừng gấp!" Công Tôn Diệp kéo cô lại, "Chúng ta giờ tới đài truyền hình!"

*********************************************

Bên dưới rất ồn ào, Mục Tư Viễn trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc mà mãi không nói được lời nào.

Nhạc Nhạc cầu trợ giúp phía Hoan Hoan, Hoan Hoan dạy bé làm sao để tới đài truyền hình, như thế nào trà trộn vào, nói cái gì, nhưng tiếp đó bé phải làm gì nữa?

Hoan Hoan không có dạy bé nha!

Hoan Hoan nhướng mày, kéo kéo tay ba, giả vờ nghi hoặc: "Ba, em ấy là ai vậy?"

Mục Tư Viễn không nói gì, tiến tới trước, "Con là ai?"

Nhạc Nhạc bị sắc mặt hắn dọa cho sợ, lui về sau, cúi mặt xuống như muốn khóc.

Hoan Hoan thấy vậy không ổn, vội chạy tới nắm lấy tay Nhạc Nhạc: "Nói đi, em là ai?"

Trong khi nói thì bé lén lút trừng mắt về Nhạc Nhạc.

Miệng Nhạc Nhạc xẹp xuống, tốt xấu gì thì cũng nhớ được là anh đã dạy bé nói tên mình: "Con là Nhạc Nhạc! Con tên là Cố Vĩnh Nhạc!"

----- Cố ----- Vĩnh - Nhạc!

Mục Tư Viễn siết chặt tay lại, Cố Bảo Bảo, lá gan của cô cũng thật lớn đó!

"Hoan Hoan, chúng ta đi!" Hắn quát khẽ, ôm Nhạc Nhạc đi xuống sân khấu.

Hoan Hoan theo ở phía sau, thiếu chút nữa vui quá vỗ tay hoan hô, lần này hay rồi, ba đã biết Nhạc Nhạc, bé sắp có mẹ rồi!

Cố Bảo Bảo và Công Tôn Diệp dùng tốc độ nhanh nhất tới đài truyền hình, đúng lúc thấy Mục Tư Viễn ôm Nhạc Nhạc, dắt tay Hoan Hoan đi ra.

Cô thở phào, tim lại treo lên, "Nhạc Nhạc!" Cô tiến tới muốn ôm Nhạc Nhạc.

"Cút ngay!" Mục Tư Viễn tức giận vô cùng, không nhịn được hét lên.

Sắc mặt Cố Bảo Bảo trắng bệch, nhưng cô không đi, ngược lại nhất định muốn ôm Nhạc Nhạc!

Mục Tư Viễn đẩy cô một cái, lại nhìn Công Tôn Diệp đằng sau, mặt xanh lét mở cửa xe.

"Anh không thể mang bé đi!" Cô gắng sức mở cửa xe, "Mục Tư Viễn, Nhạc Nhạc là của tôi!"

"Cô..."

Mục Tư Viễn chỉ cô mà tay lại run rẩy!

Hắn tức giận đến mức chỉ muốn tát chết cô, cuối cũng vẫn nắm chặt tay thu về.

Hắn cực kỳ tức, ngay cả lồng ngực cũng tức đến đau đớn!

Hắn không thể nói, sợ rằng khi vừa mở miệng, phát ra không phải là lời mà là máu!

Hắn trước tiên là lái xe bỏ đi.

"Không, anh không thể mang Nhạc Nhạc đi được," Cố Bảo Bảo liều mạng đập cửa xe, muốn ôm Nhạc Nhạc ra.

Thế nhưng cô đập đến sưng cả tay mà cửa xe vẫn không chút sứt mẻ, cô hoảng loạn hét: "Mục Tư Viễn, Nhạc Nhạc là của tôi, anh trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

Mục Tư Viễn đóng cửa xe khởi động máy liền không còn nghe được gì nữa.

Công Tôn Diệp không nhịn nổi nữa, nện mạnh lên cửa sổ: "Mục Tư Viễn, anh đi ra đây nói rõ ràng cho tôi, anh không có quyền mang Nhạc Nhạc đi!"

Chưa dứt lời thì cửa xe thình lình bị đẩy ra, Công Tôn Diệp còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đấm.

Một đấm này quá mạnh, môi hắn liền sứt ra.

"A Diệp..." Cố Bảo Bảo ngẩn ngơ, Công Tôn Diệp đã ra tay trả lại Mục Tư Viễn một đấm, "rầm", cả người đập vào xe.

"Mục Tư Viễn," Hắn tiến tới nắm cổ áo hắn ta, "Anh muốn mang Nhạc Nhạc đi? Anh ép Bảo Bảo giấu anh, anh biết cô ấy làm vậy là vì sao không? Anh biết cô ấy vì Nhạc Nhạc mà đã chịu khổ thế nào không? Anh..."

"Đừng nói nữa, A Diệp!" Hắn không cần phải biết những điều này, cô không muốn cho hắn biết, "Mục Tư Viễn, anh nói gì tôi cũng làm, chỉ cần anh trả Nhạc Nhạc lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

Mục Tư Viễn lạnh lùng nhìn bọn họ, "Không thể!"

Nói xong hắn lên xe, Cố Bảo Bảo không kịp ngăn cả, hắn đã lái xe đi rồi.

"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc...!" Cô lo lắng đuổi theo xe hét, Công Tôn Diệp tiến lên đỡ cô, "Lên xe đi!"

********************************************

Hoan Hoan lén nhìn ba đang lái xe, sắc mặt ba tái mét, dường như rất tức giận.

Bé le lưỡi, mình có phải đã làm sai rồi không?

Thế nhưng mẹ sẽ đưa Nhạc Nhạc đi Mỹ, ba lại muốn cầu hôn với dì Tâm Du, bé nếu không giở chiêu độc, cục diện sẽ khó mà bù đắp được? !

Quay lại thì thấy Nhạc Nhạc đang nước mắt lã chã!

Nhất định là vừa rồi ba cãi nhau với mẹ và chú kia nên đã làm bé sợ.

Cả người bé đầy bùn, chắc trên đường tới đài truyền hình chắc em bị ngã đây mà!

"Nhạc Nhạc đừng khóc, "Hoan Hoan vươn tay ra lau nước mắt cho em, vừa nhỏ giọng nói: "Ba mẹ mặc dù cãi nhau, nhưng bọn họ sẽ lại tốt ngay thôi."

Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ nhìn anh, nửa tin nửa hoài nghi.

"Nhạc Nhạc chẳng lẽ không tin anh sao?" Hoan Hoan cố ý dẩu môi.

Nhạc Nhạc vội gật đầu bày tỏ, cả người nhích lại gần Hoan Hoan, lại quay ra nhìn phía sau, bé thật nhớ mẹ!

Mục Tư Viễn tới biệt thự, mở cửa xe, nhìn Hoan Hoan tự đi xuống, mình thì ôm lấy đứa bé giống Hoan Hoan như đúc xuống.

Hắn thật đúng là không thích ức với cảnh tượng này!

Cố Bảo Bảo đáng chết! Lại có thể chia rẽ cha con bọn họ năm năm!

B

Hắn ngồi ổm xuống, cau mày nhìn bùn trên người Nhạc Nhạc, "Con có phải bị ngã trong cống không vậy?"

Nhạc Nhạc có chút sợ hắn, chạy ra trốn sau người Hoan Hoan.

Mới gặp nhau thì dù sao cũng có chút xa lạ, Mục Tư Viễn cũng không có miễn cưỡng, đưa tay ra ôm cả hai đứa bé đi vào biệt thự.

"Vú Vương, "Hắn gọi, "Tới phòng tắm lớn chuẩn bị nước nóng."

Vú Vương đang bận rộn trong phòng bếp chạy ra nói, "Là tiểu thiếu gia muốn tắm..."

Chữ "tắm" kia rõ ràng bị cắt đứt, bà kinh ngạc nhìn Mục Tư Viễn, nhìn hai vị tiểu thiếu gia giống nhau như đúc, "Thiếu gia, điều này..."

"Không có việc gì," Mục Tư Viễn nhướng mày: "Tôi lại có thêm một đứa con trai, sau này sẽ phải cực khổ cho vú rồi!"

Thêm một đứa con trai?

Vú Vương nghĩ lại những lời này, nghe nói bây giờ có việc nhân bản vô tính con người, lẽ nào thiếu gia lại nhân bản vô tính tiểu thiếu gia? !

Vú Vương bế Nhạc Nhạc vào phòng tắm, "Tiểu thiếu gia,tới đây, để vú tắm rửa cho cậu."

Nói rồi bà đưa tay ra muốn cởi quần áo cho bé.

Lại thấy Nhạc Nhạc hoảng sợ lui về sau, cảnh giác nhìn bà.

Vú Vương sửng sốt, nghĩ thầm chắc trẻ con sợ người lại, lại cười: "Tiểu thiếu gia, cậu phải tắm rửa, tới đây?"

Nhạc Nhạc không để ý tới bà, chạy ra góc nhà ngồi thu mình lại.

Đứa bé này?

Vú Vương nhíu mày, cứ thấy là lạ thế nào vậy?

Trong lúc nghi hoặc, Hoan Hoan gõ cửa tiến vào, bé cầm quần áo trong tay, cười ngọt ngào với vú Vương: "Vú Vương, cho Nhạc Nhạc mặc quần áo con này."

Vú Vương nhìn góc tường nói: "Thế nhưng cậu ấy lại không chịu tắm rửa a!"

A!

Hoan Hoan vỗ đầu.

Bé sao lại quên được chứ, Nhạc Nhạc trừ mẹ với bé, tạm thời còn không muốn chú ý tới người khác.

Bé tới trước mặt Nhạc Nhạc, chìa tay ra: "Nhạc Nhạc, mau tắm nào."

Nhạc Nhạc nhìn anh trai lại nhìn cái bồn tắm chiếm nửa gian phòng, trong mắt toát ra sự sợ hãi, vẫn không động.

Hoan Hoan biết em mình sợ gì, kéo em lên: "Được rồi, anh tắm với em có được không?"

Nghe vậy, trong mắt của Nhạc Nhạc có tia sáng lóe lên, ngoan ngoãn theo anh tới bồn tắm, cởi quần áo mình ra.

"Vẫn là Hoan Hoan có biện pháp!"

Vú Vương thương yêu nói, trước sau ôm hai thân hình bé nhỏ vào bồn tắm.

"Ha ha!"

Hoan Hoan thích nhất là bồn tắm lớn thế này, nhưng ba lại sợ nguy hiểm, rất ít khi để cho bé tới đây, cho nên hôm nay bé coi như là dính ánh sáng của Nhạc Nhạc!

"Nhạc Nhạc, em biết bơi không?"

Bé hưng phấn nói, rồi nằm úp sấp biểu diễn "bơi chó" mà bé mới học được!

Động tác của bé thật khó coi, mặc dù Nhạc Nhạc vẫn không hiểu cái gì là bơi, nhưng cũng bị động tác của anh trai chọc cười.

"Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan đứng lên, lau mặt: "Em dám cười anh! Hừ!"

Khom lưng lại hất tay, bé hất bọt nước vào người Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh học được động tác đơn giản này, hai đứa bé hất nước vào nhau, chơi đến không biết trời đất!

Cả phòng tắm tung tóe nước, vú Vương cũng không chạy thoát, bị nước làm ướt nhẹp.

"Thiếu gia," Bà thấy Mục Tư Viễn đứng trước cửa sổ, vui vẻ nói: "Tôi còn chưa từng thấy tiểu thiếu gia vui vẻ đến thế!"

Nếu đứa bé Nhạc Nhạc kia thật là do thiếu gia đặc biệt nhân bản vô tính mà ra, bà cũng muốn nói biện pháp này của thiếu gia thực sự không tệ!

Mục Tư Viễn không có lên tiếng, mắt nhìm chằm chằm vào cửa chính.

Vú Vương tò mò nhìn theo, ở cửa chính không biết từ lúc nào đã tới một nam một nữ, người phụ nữ kia đang vỗ mạnh vào cánh cửa sắt, vừa lớn tiếng hò hét cái gì đó.

Đây nhất định là khách mời mà thiếu gia không muốn tiếp đi, bằng không sao lại chậm chạp không đi mở cửa?

"Thiếu gia," Bà đi tới, "Hay là tôi đi đuổi bọn họ!"

Bà có thể tùy tiện tìm một cớ nào đó nói thiếu gia không ở nhà, đuổi bọn họ đi.

"Không cần."

Hắn lại lắc đầu, bản thân thì đi ra.

"Mục Tư Viễn," Rốt cuộc thấy được hắn ra, Cố Bảo Bảo càng lo lắng: "Trả Nhạc Nhạc lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

Hắn trầm mặt đi tới sau cửa sắt, lạnh lùng qua khe cửa nhìn cô, "Lập tức cút! Bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Anh có báo cảnh sát tôi cũng không đi!"

Cố Bảo Bảo nắm chặt lan can: "Anh mở cửa, mau để tôi gặp Nhạc Nhạc!"

Mục Tư Viễn hừ lạnh, chuẩn bị xoay người đi.

"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc..."

Không ngờ cô lại cất cao giọng, điện cuồng quát về phía biệt thự: "Nhạc Nhạc, mẹ đây, con đang ở đâu, ở đâu?"

Trong phòng tắm Nhạc Nhạc đang nghịch nước liền dừng lại, Hoan Hoan cũng lập tức nghe được giọng của Cố Bảo Bảo.

"Là mẹ!"

Bé đứng dậy, chạy tới cửa sổ phòng tắm, lén đẩy ra.

Nhạc Nhạc lập tức nằm úp sấp nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy mẹ đang lay lay cửa sắt, sắc mặt tái nhợt lo lắng.

"Cô im miệng!"

Ba lại hét với mẹ, tiếp đó vừa vào biệt thự vừa nói: "Vú Vương, trông hai tiểu thiếu gia, đừng để bọn chúng xuống đây!"

"Ba muốn giam chúng ta lại, không cho mẹ gặp chúng ta!"

Hoan Hoan lập tức ý thức được điểm này, hai đứa lo sợ nhìn nhau, Nhạc Nhạc bất chợt leo ra khỏi bồn tắm, ngay cả quần áo cũng không mặc chạy đi.

"Nhạc Nhạc," Hoan Hoan vội đuổi theo giúp Nhạc Nhạc mở cửa, nhưng...

Hai đứa vẫn chậm một bước.

Vú Vương dựa theo lời dặn của Mục Tư Viễn, khóa cửa phòng tắm lại.

"Vú Vương, Vú Vương."

Hoan Hoan đập cửa: "Mau mở cửa!"

Vú Vương khổ sở nói bên ngoài: "Tiểu thiếu gia, cậu tắm rửa trước đi, đợi lát nữa người điên kia đi rồi thì tôi sẽ mở cửa!"

"Mẹ không phải người điên..."

Hoan Hoan đang muốn sửa lại, Nhạc Nhạc đã nhấc chân đá "thùng thùng" lên cửa, bé nhìn như rất tức giận, dùng hết khí lực để đá, đôi chân nhỏ liền sưng đỏ cả lên.

"Nhạc Nhạc, đừng đá nữa!"

Hoan Hoan vội kéo em lại.

Nhạc Nhạc không nghe theo, lại dùng tay đập, "Đừng vậy mà, Nhạc Nhạc!"

May là sức của Hoan Hoan lớn hơn em, nắm tay em: "Chúng ta xem mẹ thế nào đã!"

Nhạc Nhạc lúc này mới dừng lại, chạy theo anh ra cửa sổ.

"Mục Tư Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Cố Bảo Bảo vô kế khả thi, "Nhạc Nhạc vốn là của tôi, anh trả lại cho tôi!"

"Vốn là của cô?"

Mặt hắn âm trầm đến đáng sợ: "Nếu không phải cô giấu nó đi, nó sẽ là của cô? ! Cố Bảo Bảo, tôi thật đúng là xem thường cô, tư vị khi đùa bỡn tôi năm năm thế nào? Nhất định rất vui đi hả!"

"Không, không phải vậy..."

Cô muốn giải thích, hắn căn bản không nghe, ngược lại lấy điện thoại ra gọi.

"Này, Mục Tư Viễn, anh muốn làm gì!"

Công Tôn Diệp đi lên trước nhìn hắn chằm chằm: "Anh thật sự gọi cảnh sát? ! Anh có cần đến mức vậy không? Có gì mà không thể nói được chứ."

"Không thể!" Hắn trả lời như chẳng đáng, "Với mấy người, tôi không có gì để nói. Mau cút đi!"

"Mục Tư Viễn," Cố Bảo Bảo hét, khóc không còn sức, chỉ có thể cầu xin: "Tôi van anh, xin anh trả Nhạc Nhạc lại cho tôi, tôi không thể không có Nhạc Nhạc, không thể không có..."

Trong lúc nói, một chiếc "xe bảo vệ đi tuần" nhanh chóng dừng lại trước cửa, mấy bảo vệ biệt thự nhảy xuống, "Mục tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, Mục Tư Viễn chỉ cô nói: "Có một người phụ nữ cứ phát điên ở đây, mấy người mang cô ta đi đi!"

Mấy nhân viên an ninh gật đầu, lập tức đi lên: "Tiểu thư, mời cô đi ngay!"

Cố Bảo Bảo sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Không, tôi không đi, tôi không đi..."

"Nếu cô còn tiếp tục như vậy, chúng tôi phải báo cảnh sát!"

-- Báo cảnh sát --

Hắn thực sự muốn báo cảnh sát? !

Hắn từng dùng rất nhiều phương pháp đuổi cô đi, lần này lại muốn báo cảnh sát!

Trên gương mặt tái nhợt chợt xuất hiện nụ cười lạnh lùng, chuyển sang nhìn hắn, cô thì thào: "Anh báo cảnh sát ư? Báo cảnh sát... Tôi cũng không đi..."

"Bảo Bảo, chúng ta đi thôi!"

Nhìn bộ dạng cô, Công Tôn Diệp đau lòng không chịu nổi, đưa tay ra ôm lấy cô.

"Không," Cô giãy dụa mãnh liệt, "Em không đi, không đi!"

"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp không nhịn được lên giọng: "Em bình tĩnh lại đi, em như vậy làm sao đưa Nhạc Nhạc về được!"

Nói rồi, hắn nghiêng đầu trừng mắt Mục Tư Viễn: "Mục Tư Viễn, anh cũng đừng mong chiếm giữ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thuộc về Bảo Bảo, anh không thể cướp đi!"

Mục Tư Viễn liếc xéo hắn, không nói gì.

Hắn nói tiếp, như là một loại tuyên bố: "Mặc kệ dùng cách gì, tôi nhất định cùng Bảo Bảo lấy lại Nhạc Nhạc!"

Nói xong, hắn mạnh mẽ ôm lấy Cố Bảo Bảo, ngồi vào trong xe.

"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc..."

Cố Bảo Bảo bắt đầu khóc, "Em phải làm gì bây giờ!"

"Bảo Bảo!" Hắn nâng mặt cô lên, "Đừng lo lắng. Em tin anh đi, mặc kệ dùng cách gì, anh nhất định đưa Nhạc Nhạc về với em!"

Cố Bảo Bảo gật đầu, lại lắc đầu, thống khổ cắn môi, nước mắt rơi như mưa.

"Bảo Bảo!"

Công Tôn Diệp trong lòng đau xót, kéo cô vào lòng, hy vọng ngực hắn có thể mang lại cho cô chút ít cảm giác an toàn.

****************************************************************

Mục Sơ Hàn đi vào nhà, trong miệng không ngừng oán trách: "Ba, ba vội vã gọi con tới đây làm gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?"

Mục Phong Minh đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn con gái: "Con bé chết tiệt kia, đã xảy ra chuyện gì mà con cũng không biết? ! Con có phải người Mục gia hay không hả!"

"Ba, đừng nói khó nghe vậy có được không."

Cô liếc trắng mắt, đặt mông ngồi xuống, "Cho dù anh đột nhiên có thêm đứa con trai, trời cũng chẳng sụp xuống được!"

Mục Phong Minh thở dài một hơi: "Con nói đứa bé kia là thế nào? Đúng lúc lại xuất hiện trên đài truyền hình, lần này báo chí được dịp náo nhiệt."

Mục Sơ Hàn hừ lạnh một tiếng, "Còn có thể thế nào? Cố Bảo Bảo đúng là có tâm kế, trước đây cô ta lén trộm đi một đứa, không phải vì ngày hôm nay hay sao? Mọi chuyện ngoại trừ cô ta, còn có thể là ai bày ra đây?"

Nói đến đây, cô rất là bất mãn, "Ba nói đi, ở đâu lại có người phụ nữ như vậy chứ, vì có thể chiếm được một người đàn ông mà lại lợi dụng cốt nhục của mình diễn trò."

Nghe vậy, Mục Phong Minh nặng nề suy tư rồi mới nói: "Con nói Cố Bảo Bảo có phải cô gái mà lúc nào cũng quấn lấy Tư Viễn hay không?"

"Còn có thể là ai đây!"

Mục Sơ Hàn khoanh tay trước ngực, mặt xem thường: "Trước đó ở công ty đã thấy cô ta, cô ta còn trà trộn vào công ty làm thư kí nữa chứ! Lúc đó con đã cảnh cáo cô ta, không nghĩ tới cô ta tính toán mọi cách là vì điều này a. Lần này thì hay rồi, xem truyền thông lợi hại kia không cần ba ngày là có thể đào móc được thân phận hai mẹ con họ. Đến lúc đó a, cô ta có thể danh chánh ngôn thuận quấn lấy anh con!"

"Con đừng nói nữa!"

Mục Phong Minh đối với lời con gái bán tín bán nghi, con bé này từ nhỏ ông đã nuông chiều, trong mắt nó, trừ người mình thích ra thì đều là loại người âm hiểm giảo hoạt hết!

"Con đi đi, " Ông dặn, "Tới chỗ anh con làm rõ mọi chuyện, rồi quay về nói lại cho ba!"

"Đi thì đi," Mục Sơ Hàn cầm túi xách đứng dậy, "Ba dữ gì chứ!"

*****************************************************************

Cố Bảo Bảo đi rồi, vú Vương lại mở cửa phòng tắm ra, Hoan Hoan lập tức mặc quần áo tử tế chạy xuống tầng, "Ba!"

Bé lại giả bộ vô tri, nhào tới Mục Tư Viễn, "Vừa rồi là ai vậy ba?"

Thấy ba cau mày, bé lập tức giải thích, "Con với Nhạc Nhạc lúc nghịch nước trong phòng tắm thì vô tình nghe thấy."

"Không là ai cả!"

Mục Tư Viễn lấy khăn lông lau khô tóc cho bé, "Nhạc Nhạc đâu?"

Hoan Hoan quay đầu, nhìn hướng cầu thang, Nhạc Nhạc đứng trên cầu thang chứ đâu!

Mục Tư Viễn ngẩng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Hoan Hoan, hai mắt thật to, trong lòng liền dịu lại.

"Tới đây nào, Nhạc Nhạc! Tới cạnh ba này!"

Hắn dịu dàng gọi Nhạc Nhạc lại.

Nhưng Nhạc Nhạc dường như không nghe được lời hắn, ngược lại ngồi xuống bậc thang, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của mình.

Trong lòng Hoan Hoan gấp lên, bé không thể nói cho ba biết Nhạc Nhạc mắc chứng tự bế cường độ thấp được, bằng không ba sẽ biết đây đều là mưu kế của bé, không đánh nát cái mông nhỏ này của bé là không xong!

Mục Tư Viễn cười, cho là bé đang tức giận chuyện hắn đuổi mẹ đi, lại đứng dậy tới cầu thang, "Nhạc Nhạc, tới đây," Hắn đưa tay ra ôm lấy bé, "Ba lau tóc cho con, được không?"

Tiếp xúc với ngực hắn, cơ thể nhỏ bé của Nhạc Nhạc cứng đờ, bất thình lình, bé cúi xuống cắn vào tay Mục Tư Viễn!

"Nhạc Nhạc!"

Bé hầu như dùng hết sức, Mục Tư Viễn đau đến không chịu nổi, vội thả bé xuống.

"Con là cún sao?"

Hắn tức giận vỗ đầu Nhạc Nhạc, "Thích cắn người vậy hả?"

Nhạc Nhạc trợn mắt nhìn hắn một cái, chạy ra góc tường, cuộn tròn mình lại.

"Nhạc Nhạc, con..."

Mục Tư Viễn đứng dậy, chuẩn bị bắt bé lại, vú Vương chợt đi vào nói: "Thiếu gia, tiểu thư tới."

Hắn quay lại liền thấy Mục Sơ Hàn đang hừ với hắn: "Yêu, anh à, lại thêm một đứa con trai chắc vui sướng lắm hả, ban ngày lại ở nhà nữa cơ đấy."

"Em tới làm gì?"

Mục Tư Viễn hai tay chống nạnh, "Giờ này không phải em còn đang ở trong chăn ngủ ngon hay sao?"

Mục Sơ Hàn không để ý tới hắn, đi tới trước mặt Nhạc Nhạc, nhìn bé, lại quay ra nhìn Hoan Hoan, có chút ý tứ.

"Anh," Cô cười: "Anh đừng nói, mặc dù anh không thích Cố Bảo Bảo, nhưng anh để cô ta sinh con cho anh thật quá chính xác, em thấy Tâm Du không nhất định có thể sinh ra hai cục cưng đáng yêu thế này đâu!"

"Đừng nói những lời này trước mặt trẻ con,"

Mục Tư Viễn quát em gái, "Đứa bé em cũng thấy rồi, em ở đâu thì quay về đó đi!"

Hắn cũng biết cô nhất định là do ông cụ phái tới tìm hiểu tình huống.

"Em đi làm gì?" Mục Sơ Hàn lần này không đi, "Em là cô ruột bọn nhỏ, bây giờ em phải chơi thật vui với chúng!"

Nói rồi, cô ôm lấy Nhạc Nhạc, hôn lên khuôn mặt trắng nõn một cái, "Chậc chậc, đứa bé này thật đáng yêu!"

Hoan Hoan ở một bên mặt đầy vệt đen, cô ruột?

Bé muốn té xỉu, bé rất rõ ràng Nhạc Nhạc trông thế nào a, cô cô bình thường đâu có nói bé đáng yêu đâu, lúc này lại vừa ôm vừa hôn Nhạc Nhạc, coi tướng mạo hai đứa ** vậy ư.

Bé dắt Nhạc Nhạc đi, "Đi, chúng ta đi chơi đi!"

Nói rồi, dẫn theo Nhạc Nhạc như một làn khói chạy lên gác.

"Này," Mục Sơ Hàn đuổi theo, "Cô cũng đi."

Mục Tư Viễn nhìn thấy, lông mày nhăn lại, Nhạc Nhạc thân với Hoan Hoan, đối với cái ôm của Sơ Hàn cũng không phản kháng, vừa rồi vì sao lại cắn hắn?

Là bởi vì thấy hắn đuổi mẹ đi sao?

Thế nhưng bé cũng không ầm ĩ cũng không nháo, bé dường như có phần...

Không đúng lắm!

Hắn không nghĩ ra chỗ nào không ổn, chỉ có thể quy kết vì đứa trẻ sau khi tới một nơi xa lạ thì sợ người lạ.

"Vú Vương," Hắn mặc áo khoắc, dặn dò: "Bà trông trừng tiểu thư với hai đứa bé, tôi tới công ty xử lí một ít chuyện, tối sẽ về."

Suy nghĩ một chút, hắn nhấn mạnh lại: "Nhất định phải đóng kỹ các cửa, để bảo an tùy thời tuần tra, tuyệt đối không để cho một nam một nữ vừa rồi bước vào!"

***************************************************************

Hai đứa bé chơi rất vui, Hoan Hoan thì lúc nào cũng đấu võ mồm với cô, Nhạc Nhạc thì mặc cô đùa thế nào cũng không phản kháng, Mục Sơ Hàn chơi mãi cho tới khi bụng réo lên mới đứng dậy.

"Được rồi," Cô ra lệnh: "Vú Vương khẳng định đã làm xong cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!"

Ba người vào nhà ăn, cơm nước quả nhiên đều đã dọn ra, thấy cô mang theo hai tiểu thiếu gia ngồi xuống, vú Vương vội nói: "Tiểu thư, thiếu gia nói tối cậu ấy sẽ về, có cần chờ rồi cùng ăn không?"

Mục Sơ Hàn hừ một tiếng: "Ai thèm chờ anh í? Chẳng lẽ muốn Hoan Hoan và Nhạc Nhạc đói meo sao?"

Cô gắp đùi gà vào bát hai đứa trẻ, "Tới đây, chúng ta ăn thôi!"