"A... Diệp..."
Công Tôn Diệp không nói gì, kéo tay cô đi ra ngoài.
Tới cạnh cây cầu, cô thoát khỏi tay hắn, "A Diệp, anh sao lại ở đây?"
"Nhà hàng mà có cầu thì chỉ có duy nhất một nhà thôi. Nhưng mà những lời này là anh hỏi em mới đúng!" Công Tôn Diệp hai tay chống nạnh, đôi mắt giận tái đi khóa chặt cô lại.
Hôm nay cô mặc váy ôm sát cơ thể làm lộ ra đường cong duyên dáng, tóc được xử lý công phu, trang điểm thanh nhã, so với bộ quần áo bình thường cổ lỗ thì đúng là một trời một vực.
"Em có thể giải thích hành động của em được không hả? Để Nhạc Nhạc ở trường học còn mình thì chạy đi - xem mắt --!" Hắn nhất định phải kiềm chế bản thân thấp giọng, không muốn cơn tức giận của mình làm tổn thương cô.
"Không phải vậy đâu, A Diệp, " Cố Bảo Bảo lắc đầu, "Em... Em không phải muốn tới, là ba mẹ em sắp xếp."
Nghe cô giải thích xong lý do, cơn tức của Công Tôn Diệp mới biến đi, bình thường lại, "Em đã muốn qua quýt cho xong chuyện thì sao phải ăn mặc xinh đẹp làm chi!"
- Xinh đẹp? --
Cô nhớ lại, người từng nói cô xinh đẹp là hắn.
Mặt cô phiếm hồng, đôi môi run rẩy, như là cánh hoa đang chờ người tới ngắt.
Công Tôn Diệp có hơi hoảng hốt nắm tay, "Em chờ ở đây, anh đi lấy xe! Nhạc Nhạc còn đang ở trường đấy!" Nói rồi chạy nhanh ra ngoài.
Khoảnh khắc vừa rồi, hắn thật muốn ôm cô ấy vào lòng, hôn cô ấy thật mạnh mẽ.
Nhưng lý trí đã nhắc nhở hắn thời gian ấy còn chưa tới, cô ấy bây giờ còn đắm chìm trong sự đau thương về Mục Tư Viễn, hắn không muốn dọa cô ấy...
Dù sao hắn đã chờ được mấy năm, thêm mấy tháng, nửa năm, có lẽ là một năm thì có sao đâu?
Cố Bảo Bảo thở dài, thế này coi như là đã thoát thân đi?
Quên đi, bây giờ đi đón Nhạc Nhạc quan trọng hơn, ba mẹ bên kia thì cứ giải thích lí do sau vậy.
Còn về Mẫn tiên sinh thì thì thật sự là xin lỗi rồi.
Cô quay lại xem hắn có đi ra hay không, bỗng bắt được hai bóng dáng quen thuộc.
-- Mục Tư Viễn và Trịnh Tâm Du -- đang ngồi trên đĩa quay, chậm rãi chuyển động.
Sao bọn họ lại ở đây?
Cô nhớ rõ là bọn họ hẹn ở một nhà hàng khác mà.
Trong lúc sợ hãi đã thấy Trịnh Tâm Du ngẩng đầu lên, qua cửa kính thủy tinh kinh ngạc thấy cô, sau đó nói gì đó với Mục Tư Viễn làm hắn cũng ngẩng lên nhìn sang bên này.
Cố Bảo Bảo trong lòng hoảng hốt, sợ hắn hiểu lầm cô có mục đích gì mới đi theo bọn họ tới đây.
Cô vội vã quay lại muốn chạy đi lại đạp vào khoảng không, "ùm" rơi vào cái ao nước!
"A!" Trịnh Tâm Du kinh hãi: "Cô ấy rơi xuống ao rồi!"
Quay ra thì Mục Tư Viễn bên cạnh đã đứng dậy chạy ra ngoài.
"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp ở trong xe vừa vặn thấy một màn như thế, không kịp gọi cô lại thì cô đã té xuống.
Trời! Cô ấy không biết bơi!
Hắn vội vàng mở cửa xe chạy tới ao, lại nghe được tiếng "ùm", một người nào đó đã nhảy xuống.
Cái ao rất sâu!
Cố Bảo Bảo muốn đứng dưới đáy nhưng nước lại sâu, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Giữa dòng nước, cô cảm thấy hai bàn tay ôm lấy hông cô, cảm xúc quen thuộc làm cô nhớ lại một người.