Cố Bảo Bảo lập tức nhanh chóng leo lên du thuyền.
"Em đi với anh!"
Cô nắm chắc lấy tay vịn, tỏ ý không cho phép anh không đồng ý.
Tuy nhiên cô thật sự không biết rằng Mục Tư Viễn hiểu rõ tâm tư của cô. Anh không nói gì cả, khởi động du thuyền.
Có quyết tâm là một chuyện, đến khi ra biển lớn, cô mới biết không có kinh nghiệm và kiến thức chuyên môn mà muốn tìm người trên biển là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Mục Tư Viễn như rất có kinh nghiệm vậy!
Chẳng những xác định phương hướng không chút do dự mà tấm bản đồ vùng biển cũng không làm khó được anh!
Cô thấy kỳ lạ: "Sao anh lại biết nhìn ra đa?"
Anh nhìn cô không nói, ký ức thì quay về mùa đông giá rét năm năm trước.
Chỉ ngẩn ra trong chốc lát, anh lại hồi phục tinh thần.
Chuyện đã qua anh không còn muốn nhắc tới.
Với lại bây giờ không phải cô đã ở bên cạnh anh rồi sao?
"Anh từng học qua." Anh trả lời ngắn gọn.
Cô nghe thế càng thấy lạ lùng.
Bọn họ lớn lên cùng nhau, sau đó cô còn làm thư kí cho anh một thời gian, sao cô lại không biết anh có học về "đi biển" nhỉ?
Huống hồ, dáng vẻ này của anh không giống như chỉ học qua không thôi!
Nếu anh đã từng học, lại cộng thêm thực tiễn nữa thì chỉ có thể là chuyện xảy ra năm năm trước lúc cô còn ở Mỹ.
Trong lòng cô bất chợt nghĩ đến điều gì đó, nhưng cô lại nhanh chóng lắc đầu.
Gì thế này, làm sao có thể chứ?
Quả là dạo gần đây cô rất hay suy nghĩ lung tung.
Cô vội vàng quay đầu đi, nhìn ra mặt biển mênh mông.
Bầu không khí trong phòng điều khiển nhất thời trầm xuống, anh mím môi, khẽ thở dài: "Trước kia anh từng đi tìm người trên biển, thời gian cũng không ngắn cho nên anh đại khái biết phải làm gì."
Tim cô tức khắc nhảy lỡ nửa nhịp.
Nhưng cô không nói chuyện, trong đầu tự nhủ, người anh quen biết rất nhiều, mình đừng có nghĩ đến những thứ không thể nào xảy ra đó.
Anh lại nói tiếp: "Em không muốn biết, người mà anh tìm khi đó là ai à?"
Cô vội vàng lắc đầu: "Em không cần biết, anh thích tìm ai thì tìm người đó."
Khóe môi anh vòng lên nụ cười vui vẻ vừa yêu thương vừa bất đắc dĩ. "Em đúng là không có lương tâm, anh tìm em trên biển suốt một tháng, em lại lặng lẽ trốn ở Mỹ, hại anh lo lắng."
Như có được đáp án mình muốn có nhất, cô ngơ ngác quay ra nhìn anh, rất lâu không thể tiêu hóa nổi điều anh vừa nói.
Mãi sau cô mới hỏi: "Anh tìm em? Vì sao chứ?"
Năm năm trước, không phải bọn họ đã nói, sau khi sinh ra đứa bé thì "giao hàng nhận tiền" xong rồi ư?
Mục Tư Viễn lái thuyền sang một hướng, mở tất cả đèn trên thuyền mới tiếp tục nói: "Khi đó anh nhận được một tin tức nói em đi bằng thuyền, nhưng con thuyền đó là thuyền chuyên chở dân nhập cư trái phép, do không tu sửa nhiều năm nên vừa ra khỏi bến tàu đã chìm..."
Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, ký ức trong anh còn rất mới mẻ.
Bởi vì nỗi đau mãi mãi mất cô đã in sâu trong tim anh.
Đôi lúc, anh cũng không hiểu bản thân mình, rõ ràng luôn quan tâm đến cô nhưng lúc nào cũng kìm nén không được nghĩ đến.
Đến khi anh nghe được tin tức từ trợ lý, anh thật sự vừa gấp vừa hoảng hốt, đau lòng đến cùng cực.
Anh không hề tin vào tin tức ấy, cho dù sau đó tìm kiếm hơn nữa năm vẫn không có bất cứ manh mối gì, anh vẫn không tin. Cho đến khi không thể không tin được nữa.
"Anh..."
Cô không dám nhìn anh. "Anh thật sự đã đi tìm em?"
Là nghi ngờ nhưng cũng là khẳng định.
Khi đó anh còn chưa biết đến sự tồn tại của Nhạc Nhạc, do vậy chỉ có thể là tìm cô.
"Không phải chúng ta đã nói rõ sao, sinh thằng bé ra, em sẽ đi, vì sao anh còn muốn tìm em?"
Anh nhìn cô. "Bảo Bảo, nói em sẽ đi cũng không có nghĩa anh không để tâm đến sự sống chết của em. Khi đó cho dù em xa rời anh, anh cũng hi vọng em được sống tốt."
Anh cười tự giễu xong ra vẻ căm hận lườm cô một cái: "Ngược lại em sống rất tốt, lại có thể gạt anh đưa Nhạc Nhạc theo sống bên đó năm năm!"
"Em..."
Cô không biết trả lời ra sao, chỉ thấy trong lòng như hiểu được chút xíu gì đó.
-- cho dù em xa rời anh, anh cũng hi vọng em được sống tốt --
Khoảng thời gian này anh làm tất cả mọi việc, có phải anh cũng ôm thái độ đó với Trịnh Tâm Du?
Điện thoại trong túi cô rung lên mấy cái báo tin nhắn.
Di động cô chỉ rung chứ không kêu chuông, Mục Tư Viễn dồn nửa tâm tư lên mặt biển nên không chú ý cô lấy điện thoại ra xem.
Tin nhắn do một số lạ gửi đến!
Cô mở tin nhắn:
-- Bảo Bảo, ra chỗ nào không ai biết, anh lập tức gọi cho em, Văn Hạo --
Lời văn rất vội vã khiến Cố Bảo Bảo run sợ kinh hãi.
Cô đứng bật dậy, kìm nén cảm xúc, nói với Mục Tư Viễn: "Em vào toilet."
Mục Tư Viễn gật đầu, chỉ cho cô toilet ở đâu.
Cô liền vội vàng chạy đi.
Vừa vào toilet, điện thoại lại rung lên lần nữa, là cái số lạ kia.
"Alo, có phải Văn Hạo đó không?"
Cô vội hỏi, vừa trông đợi vừa khẩn trương.
"Anh đây!"
Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc người cô mới bình tĩnh lại.
"Văn Hạo, anh đang ở đâu?"
Cô hỏi, lo lắng trong lòng biến thành nghi hoặc.
Nghe giọng anh thì dường như anh không bị sao hết, hơn nữa còn không tỏ ra sốt ruột, đó là vì sao?
"Bảo Bảo, em nghe anh nói này!"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, dùng thứ giọng điệu rất kỳ lạ, dứt khoát nói: "Đây là lần cuối cùng anh gọi cho em! Mỗi câu mỗi từ anh nói, em nhất định phải nhớ kỹ."
Cố Bảo Bảo không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nghe anh nói.
"Thân Văn Hạo sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, biến mất vào ngày thứ hai sau khi kết hôn với Trịnh Tâm Du, chết do tai nạn trên du thuyền! Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."
"Nhưng Bảo Bảo à, em yên tâm. Trịnh Tâm Du sẽ không còn khả năng làm hại em nữa. Về sau em nhớ phải giữ gìn sức khỏe, biết không?"
"Văn Hạo." Cô phục hồi tinh thần, vẫn không rõ: "Anh đang nói gì thế? Em không hiểu."
"Em không cần phải hiểu!"
Anh cắt ngang lời cô. "Em chỉ cần nhớ những gì anh vừa nói, còn nữa, chuyện này không được nói cho bất cứ ai."
Nói đến đây cũng coi như đã giao phó rõ ràng với cô, Thân Văn Hạo thấy mình nên cúp máy.
Nhưng nghĩ đến việc từ nay về sau không còn được gặp cô nữa, trong lòng anh vẫn rất do dự và không muốn.
Vậy nhưng còn cách nào khác?
Những gì anh làm cho Bảo Bảo, chỉ có những điều như thế!
Hỏi anh, nếu đã kết hôn, vì sao không thể chung sống suốt đời với Trịnh Tâm Du mà lại muốn bày ra một bố cục như thế?
Xin lỗi vì anh không thể!
Anh không thể làm cái việc chung chăn chung gối với người phụ nữ khác mà trong lòng vẫn còn hình bóng cô.
Xin lỗi vì anh không thể!
"Bảo Bảo, em phải bảo trọng!"
Rốt cục, anh vẫn quyết định cúp máy: "Em không cần lo cho anh, anh sẽ sống thật tốt, tạm biệt!"
Vĩnh biệt, người anh yêu nhất!
" Văn Hạo Văn Hạo..."
Cô không tin, anh lại cứ biến mất như vậy.
Anh muốn đi đâu?
Giấu họ giấu tên, trốn trong một góc của thế giới?
Anh sẽ phải sống thế nào, còn có thể vui sướng và hạnh phúc sao?
"Văn Hạo, Văn Hạo."
Không còn nghe tiếng anh nữa, trả lời cô chỉ là những tràng âm thanh tút tút.
***
Cô và Mục Tư Viễn đã tìm kiếm trên biển cả đêm.
Xác thực thì Mục Tư Viễn đã tìm cả đêm.
Còn cô chỉ ngồi đờ ra trên boong thuyền.
Từ từ tỉnh táo, cô mới hiểu ý nghĩa trong những lời Văn Hạo nói.
Anh đã lập ra toàn bộ kế hoạch, cho nên trong hôn lễ Tư Viễn phát hiện ra đầu mối mới chất vấn anh.
Nhưng ai có thể ngờ, kế hoạch của anh lại tàn nhẫn với nhà họ Trịnh như thế?
Ngày thứ hai, nhân viên cứu hộ trên biển đã tìm được chiếc du thuyền mà hai người họ lái đi hưởng trăng mật.
Con thuyền bị phá hủy, người ta nói do mạch điện trong nhà bếp bốc cháy dẫn đến chìm thuyền.
Bọn họ tìm xung quanh khu vực du thuyền chìm hết ba ngày cũng không tìm ra Thân Văn Hạo.
Mục Tư Viễn cảm thấy rất khó hiểu vì tâm tình của cô như đã bình tĩnh lại. Cô không còn nhắc đến việc Thân Văn Hạo đang ở đâu nữa.
Càng khiến người ta khó hiểu hơn là phản ứng của Trịnh Tâm Du cũng rất bình tĩnh.
Chồng cô ta mất tích, cô ta không hề đến trung tâm cứu hộ cứu nạn mà chỉ chăm sóc bà Trịnh tỉnh lại sau khi ngất xỉu.
"Bảo Bảo?"
Giọng Mục Tư Viễn từ bên ngoài phòng ngủ truyền đến, Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, ánh mắt từ cửa sổ chuyển ra cửa.
Thấy cô, tim anh như được nới lỏng, bước nhanh đến.
Mấy ngày qua cô rất yên tĩnh, tuy không nói đến chuyện muốn đi nhưng trạng thái tinh thần luôn không được tốt.
Anh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve gò má cô. "Xuống ăn cơm được không em? Anh đã bảo người giúp việc làm món mà em thích nhất."
Cô lẳng lặng nhìn anh, lắc đầu: "Em không ăn nổi."
Không phải cô cố ý cự tuyệt mà là cô thật sự không ăn nổi.
Hôm qua, cô vô tình nghe được anh nói chuyện với trợ lý về chuyện Văn Hạo đã sớm đem toàn bộ số tiền của nhà họ Trịnh đầu tư vào một dự án nào đó.
Nhưng bây giờ người phụ trách dự án đó đã bỏ chạy.
Cô biết Văn Hạo nhất định cố ý, đây cũng là một phần trong kế hoạch của anh ấy.
Anh ấy đang bảo vệ cô, cũng đang trừng trị Trịnh Tâm Du.
Dù thế nào, anh ấy cũng vì cô, nhưng sao cô lại thấy cách làm của Văn Hạo có hơi quá tàn nhẫn?
Ý nghĩ này bỗng nảy ra, cô lại thấy mình giống như được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Lần này, cô thật sự không phân biệt được đâu vào đâu nữa.
"Bảo Bảo." Anh vuốt lên nếp nhăn trên mi tâm cô. "Em đang nghĩ gì, lo lắng điều gì vậy? Vì sao không nói với anh?"
Nói cho anh biết?
Cô hoảng sợ. Không phải cô không nói mà là cô không thể nói.
"Anh đi ăn cơm đi, đừng chờ em."
Cô lại lắc đầu. "Lúc nào em muốn ăn sẽ tự đi. Anh bận lắm mà, thật sự không cần chú ý đến em đâu."
Nghe cô nói, Mục Tư Viễn trừ lo lắng ra thì cũng chỉ có lo lắng.
Cửa phòng bị gõ nhẹ, người giúp việc nói: "Thiếu gia, cô Hai đến, còn dẫn theo cả khách nữa, bọn họ nói muốn tìm thiếu phu nhân!"
Anh nhíu mày, bây giờ trạng thái tinh thần của Bảo Bảo không tốt, Sơ Hàn còn tới làm loạn gì nữa đây?
Anh định từ chối nhưng lại nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó nên hỏi trước: "Bảo Bảo, em có muốn gặp Sơ Hàn không?"
Cố Bảo Bảo mỉm cười. "Em không ốm, cũng không có chỗ nào không tiện gặp người khác, sao lại không gặp?"
Thấy nụ cười của cô, anh sững ra rồi cũng cười: "Vậy được rồi. Nhưng anh cũng phải ở đây, nếu nó lại bắt nạt em, anh sẽ đuổi nó đi."
Nụ cười trên mặt Cố Bảo Bảo càng đậm: "Không đâu, anh yên tâm đi."
Thấy anh có vẻ vẫn không muốn đi, cô buộc phải vỗ tay anh: "Anh đi ăn cơm trước đi, em nói chuyện với bọn họ xong sẽ xuống ăn cơm với anh."
"Thật chứ?"
Nghe cô chịu ăn cơm, trên gương mặt anh liền hiện ra nụ cười vui vẻ như trẻ con.
"Thật mà!" Cô cam đoan.
Mục Tư Viễn lúc này mới rời khỏi phòng ngủ, xuống dưới nhà thì thấy người Sơ Hàn đưa đến lại là Tuế Tuế!
Anh không khỏi bực mình: "Tuế Tuế, cô lại tới tìm Bảo Bảo làm gì?"
Mỗi lần Bảo Bảo gặp cô ta thì suy nghĩ lại xảy ra ba động, nhất định do cô ta tác quái!
Tuế Tuế không thèm để ý đến anh, làm mặt quỷ rồi thùng thùng theo Mục Sơ Hàn đi lên tầng.
Cửa bị đẩy ra, Cố Bảo Bảo vừa nhìn đã thấy vành mắt đỏ hồng của Mục Sơ Hàn, cô ấy thấy cô cũng lớn tiếng khóc: "Cố Bảo Bảo..."
Lời nói tắc nghẹn trong cổ họng, cô ấy bước đến ôm chặt Cố Bảo Bảo.
Cảm nhận được cơ thể run rẩy của cô ấy, trong lòng Cố Bảo Bảo thật khó chịu.
Cô ấy nhất định đã biết chuyện của Văn Hạo rồi.
Mất tích trên biển có ý nghĩa thế nào, tất cả mọi người đều hiểu.
"Sơ Hàn..."
Nhưng vào lúc này cô phải nói lời an ủi thế nào?
Cô biết rõ, Văn Hạo hoàn toàn bình an vô sự!
"Bảo Bảo..."
Mục Sơ Hàn chảy nước mắt. "Sớm biết như vậy... sớm biết như vậy, em..."
Cô ấy nói không nên lời.
Sớm biết vậy thì thế nào?
Cô ấy giờ đã tự hiểu, bản thân mình trong lòng Thân Văn Hạo không hề có sức nặng, không thể thay đổi bất cứ chuyện gì!
Cô ấy chỉ thở dài nặng nề. "Cố Bảo Bảo, em thật sự rất buồn."
"Đừng vậy mà Sơ Hàn."
Cố Bảo Bảo vỗ vai cô ấy, không nói được mấy từ.
Tuế Tuế bĩu môi. "Chuyện này thật khó tin, bọn họ rời bến mà lại xảy ra chuyện như thế!"
Mục Sơ Hàn oán hận giậm chân: "Đều do Trịnh Tâm Du ghê tởm đó, nếu cô ta không nói muốn đi biển hưởng tuần trăng mật thì sao lại xảy ra chuyện như thế?"
Không ai tiếp lời cô ấy, Cố Bảo Bảo là do không biết nói gì, còn Tuế Tuế thì cảm thấy chuyện này không thể trách Trịnh Tâm Du.
"Mục Sơ Hàn." Tuế Tuế nói: "Cô đến đây chẳng lẽ là để nói điều này với chị Bảo Bảo thôi à?"
Cố Bảo Bảo nghi hoặc nhìn Mục Sơ Hàn, chẳng nhẽ cô ấy đến còn có việc khác?
Cô ấy gật đầu. "Cố Bảo Bảo, hôm nay em đến để nói lời tạm biệt với chị."
"Nói lời tạm biệt?"
"Phải. Em sẽ đi Anh. Ba em cho em vào học ở trường Giáo Hội 2 năm, em mới có học ba tháng thôi!"
Cố Bảo Bảo nở nụ cười.
Cô thật không ngờ là cô ấy lại ngoan ngoãn quay về trường Giáo Hội, càng không ngờ là cô ấy sẽ đến nói lời tạm biệt với cô.
"Sơ Hàn!"
Cô cầm chặt tay Mục Sơ Hàn: "Em phải giữ gìn sức khỏe! Chị tin là nhất định sẽ có một người đàn ông ưu tú yêu em sâu đậm!"
"Cám ơn chị!"
Mục Sơ Hàn chân thành nói, nhẹ nhàng ôm lấy cô. "Chị cũng phải giữ gìn sức khỏe, đến khi nào anh chị tổ chức hôn lễ, em nhất định sẽ về!"
Cô ấy nhẹ nhàng nói sát bên tai Cố Bảo Bảo: "Chị dâu, em chúc chị hạnh phúc!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, cười vui vẻ. "Cám ơn em, em chồng!"
Hai người bèn nhìn nhau cười, Mục Sơ Hàn nắm chặt tay cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Cô ấy còn phải đi tạm biệt anh trai, Cố Bảo Bảo và Tuế Tuế không đi theo.
"Cô đại tiểu thư này thật ra đã thay đổi không ít đó!"
Tuế Tuế ngồi xuống sofa, nhìn sát vào mặt Cố Bảo Bảo. "Sao trông chị không vui vẻ chút nào vậy?"
Cô ấy khó hiểu: "Chẳng lẽ chị muốn rời khỏi Mục Tư Viễn, anh ta không có tự kiểm điểm sai lầm của mình sao?"
Cố Bảo Bảo thấy buồn cười: "Tuế Tuế, em có ý gì thế? Lẽ nào trước đó em ủng hộ chị đi là vì thăm dò thái độ của anh ấy à?"
"Cũng coi là vậy!"
Tuế Tuế nhìn cô. "Chị không biết đâu, em đã nói chuyện với Công Tôn Diệp rồi, anh ấy lại mắng em một trận chứ!"
"Vì sao?" Cố Bảo Bảo cũng thấy lạ.
Tuế Tuế hầm hừ. "Cái tên ngốc kia nói gì mà chị không thể rời khỏi Mục Tư Viễn, lúc này mà xúc động nhất thời thì sẽ hại chị chịu khổ!"
Cố Bảo Bảo cúi đầu xuống không nói gì.
Tuế Tuế thở dài. "Xem phản ứng của chị thì cũng biết là anh ấy nói không sai! Thật ra, chị Bảo Bảo à, rốt cuộc chị đã có quyết định chưa vậy?"
Cố Bảo Bảo lắc đầu, đứng lên đi qua đi lại.
"Tuế Tuế." Cô cười gượng. "Bây giờ chị chẳng còn tâm tư nào để nghĩ đến chuyện đó nữa."
Chỉ cần nghĩ đến Văn Hạo làm tất cả mọi chuyện, tim cô như có tảng đá lớn đè lên, sâu trong đáy lòng càng mù mờ.
"Chị Bảo Bảo, chị làm sao vậy?"
Tuế Tuế rốt cục phát hiện ra điều bất thường ở cô.
Trước đây khi bọn họ nhắc đến Mục Tư Viễn, tuy cô có chán nản thương tâm nhưng trong mắt luôn toát ra sự không muốn.
Vậy mà hôm nay, cô ấy nhìn thấy lại là sự đấu tranh và thống khổ!
"Chị Bảo Bảo, rốt cuộc chị bị làm sao rồi?" Cô ấy truy hỏi.